Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1169

- Lúc ấy chúng tôi cũng có mặt ở hiện trường, thi thể là do chúng tôi cùng phát hiện. Lúc ấy nhìn thấy một cái chân bỗng nhiên thò ra từ đống cỏ khô, dọa chúng tôi sợ chết đi được.

Hai người dân khác líu ríu nói.

Đỗ Long chỉ ba người bọn họ, nói với Tạ Ba:

- Ghi chép cho bọn họ, còn nữa, tất cả những ai từng vào sân sau đều lưu lại dấu giày, kéo dây cảnh giới, những người không có quan hệ thì đứng ở bên ngoài.

Cái người tên là Bành Đinh Hồng hỏi:

- Cảnh quan, chúng tôi phát hiện ra thi thể rồi thì có được nhận thưởng không vậy?

Đỗ Long nói:

- Đây không phải là treo giải thưởng tìm thi thể, lấy đâu ra phần thưởng? Mau ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc điều tra nữa.

Ba người kia thất vọng lui ra ngoài, những người dân khác cũng cười ầm lên lùi ra khỏi đường cảnh giới. Ánh mắt Đỗ Long nhìn lướt qua khuôn mặt những người dân thấy chết mà không đau buồn chút nào này. Cái chết của Hoắc Đỗ Tư đối với họ mà nói có lẽ lại là chuyện tốt, vừa khiến người khác không thích vừa chiếm một phần đất đai. Bây giờ anh ta đã chết, căn nhà này cũng bị bỏ, thôn có thể thu hồi ruộng và đất nhà anh ta rồi phân phối lại, vậy nên bọn họ mới không có cảm giác đau buồn.

Đỗ Long nhớ kĩ những khuôn mặt này rồi đi đến đống cỏ khô bên cạnh, chụp hai tấm ảnh rồi nhẹ nhàng gạt đám cỏ khô che trên người Hoắc Đỗ Tư, toàn bộ thi thể dần dần hiện ra.

“Tách…tách”, Đỗ Long lại chụp thêm mấy tấm ảnh rồi gọi người vào cùng hắn kéo thi thể từ trên đống cỏ ra mặt đất. Đỗ Long bắt đầu khám nghiệm tử thi. Quần áo trên người nạn nhân mặc dù hơi cũ nhưng cơ bản là vẫn lành lặn, có thể thấy rõ ràng là quần áo trên người hơi ít, chân còn để trần đi dép lê nữa. Cho dù là mùa đông tỉnh Thiên Nam không quá lạnh nhưng trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt thì mặc như thế này cũng không thể ở ngoài quá lâu được. Đỗ Long nghi ngờ liệu có phải Hoắc Đỗ Tư nửa đêm dậy đi vệ sinh hay là làm gì đó thì bỗng nhiên bị tấn công rồi chết không nữa.

Rất nhanh, những chứng cứ khác đã chứng thực những suy đoán của Đỗ Long. Phía trước người của Hoắc Đỗ Tư cũng không thấy vết máu nhưng khi lật thi thể của anh ta lại thì có thể nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương lớn bằng khoảng nắm tay sau ót, hơn nữa từ mông đến chân Hoắc Đỗ Tư đều có dấu vết từng bị kéo lê trên mặt đất. Có thể thấy được đây không phải là hiện trường đầu tiên nơi xảy ra án mạng. Có thể là Hoắc Đỗ Tư bị đánh chết rồi mới bị kéo đến giấu ở đây.

Từ vết thương sau ót của Hoắc Đỗ Tư thì rất có khả năng anh ta đã bị một phát chí mạng, cho dù lúc ấy chưa chết nhưng ít nhất cũng bị hôn mê sâu. Không được cứu chữa kịp thời, lại trong thời tiết lạnh như thế này thì Hoắc Đỗ Tư căn bản là cũng không trụ được bao lâu.

Xác định nguyên nhân gây ra cái chết của Hoắc Đỗ Tư xong Đỗ Long mới bắt đầu tìm dấu vết bị kéo lê trên mặt đất. Vừa rồi người không phận sự đến quá nhiều nên trên mặt đất để lại rất nhiều dấu chân. Tuy nhiên mấy giọt máu nhỏ li ti và dấu chân hằn sâu trên hai đường kéo lê vẫn thu hút được sự chú ý của Đỗ Long.

Mấy giọt máu thì lấy mẫu về xét nghiệm, vết kéo lê thì chụp ảnh lưu lại chứng cứ. Dấu chân hằn sâu xuống kia rất có thể là một bằng chứng quan trọng. Đỗ Long bảo người mang bùn đến, hắn muốn lấy dấu giày về phân tích dần dần, còn về những dấu giày khác do quá nông nên không lấy được, đành phải đem đầu kính lọc đến chụp lại, đợi lấy được dấu chân của những người dân đến xem náo nhiệt này thì loại bỏ dần vậy.

Khi Đỗ Long đang bận rộn ở bên này thì Thẩm Băng Thanh bước đến. Thấy Đỗ Long đang bận rộn trước cửa nhà vệ sinh, cậu ta tránh xa xa rồi nói:

- Ông đang làm gì thế? Trong nhà vệ sinh cũng có manh mối hả?

Đỗ Long đeo khẩu trang, quay đầu lại bực bội nói:

- Đây là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án, người đàn ông này bị tấn công ở ngay chỗ này. Bên kia thế nào rồi?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nhà bên kia cũng gần gần như bên này. Bây giờ chỉ còn lại một già hai trẻ, cuộc sống rất khó khăn. Theo người trong thôn nói thì gần đây Hoắc Đỗ Tư hay đến giúp đỡ nhà bọn họ nhưng nhà chồng Hồng Thu Cúc kiên quyết phản bác, nói là người trong thôn vu oan cho cô ta.

Thẩm Băng Thanh vừa nói vừa lại gần nhà vệ sinh, cứ như có dự định mà lấy ra cái khẩu trang che kín mũi và miệng.

Đỗ Long nói:

- Hỏi con cái nhà họ chưa? Những lời của trẻ con thường không bị lẫn lộn với tình cảm nhiều quá.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Hỏi rồi, hai đứa đó không nói gì cả.

Đỗ Long nói:

- Băng Thanh, hiệu quả tra hỏi của ông vẫn chưa đạt trình độ rồi. Vậy tức là ông chưa tìm được manh mối nào bên kia hả?

Thẩm Băng Thanh lườm hắn một cái, nói:

- Ông mới là đồ kém cỏi như vậy ấy. Sự thật rất rõ ràng, không cần hỏi tôi cũng biết được đáp án, ông nói xem còn gì đáng hỏi nữa đâu.

Đỗ Long nói:

- Vậy cũng không khác lắm. Nói vậy tức là hai vụ án này có khả năng là có liên quan đến nhau rồi. Hai người Hoắc Đỗ Tư và Hồng Thu Cúc một người cô nam một người quả nữ, muốn không để người khác liên tưởng cũng hơi khó.

Nói xong ánh mắt Đỗ Long quét một vòng đám người trong thôn đang xúm lại xem. Mùa đông đến, mọi người đều không có việc gì, thật không dễ dàng gì trong thôn lại xảy ra chút chuyện, mới một lúc mà đã xúm lại vây quanh, ba vòng trong ba vòng ngoài. Già trẻ lớn bé đều đến, mọi người đều vui mừng hớn hở như năm mới đến vậy, chỉ kém chút là chưa đốt pháo hoa chúc mừng thôi. Vừa nãy Đỗ Long nghe thấy có người đang bàn luận về chuyện của Hoắc Đỗ Tư và Hồng Thu Cúc, còn nói rất xấu xa. Đoán chừng mọi người trong cả thôn đều nghĩ như vậy.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Thảo nào mọi người lại nói như vậy, trước cửa cô nam quả phụ quả thật là lắm thị phi mà, huống chi hai người họ lại chết một cách trùng hợp như vậy.

Đỗ Long nói:

- Theo bước đầu phân tích của tôi thì thời gian hai người bọn họ chết không khác biệt lắm, quả thật là hơi kì lạ.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Liệu có phải là cùng một hung thủ không? Chẳng lẽ có ai thấy hai người họ bên nhau thì không vừa mắt?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Chuyện này rất kì lạ, trên cánh tay Hoắc Đỗ Tư có mấy vết tay, hơn nữa cơ thể hắn cũng rất cường tráng. Nói không chừng là Hoắc Đỗ Tư giết Hồng Thu Cúc rồi bị người khác bám theo đến đây giết chết.

Thẩm Băng Thanh nghi ngờ hỏi:

- Nhưng mà tại sao chứ? Hoắc Đỗ Tư chẳng có lí do gì để giết Hồng Thu Cúc cả.

Đỗ Long nói:

- Vấn đề này chỉ có thể hỏi hung thủ thôi.

Đỗ Long bước đến trước mặt đám đông, lớn tiếng nỏi:

- Tối hôm trước mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không?

Có người lớn tiếng nói:

- Có, tối hôm đó có tiếng mèo hoang động đực, kêu cả đêm đấy.

Mọi người cười rộ lên. Đỗ Long nghiêm túc nói:

- Thôn các người chết hai người mà các người làm như đang xem cuộc vui vậy? Nếu như đêm nay hung thủ lại ra tay lần nữa, giết một trong số những người ở đây thì có phải là ngày mai mọi người lại tiếp tục xem cuộc vui không?

Mọi người im lặng, Đỗ Long nghiêm nghị nói:

- Tôi hỏi lại lần nữa, tối hôm đó có ai nghe thấy hay nhìn thấy gì không? Ai nói vớ vẩn thì sẽ bị khép tội cản trở thi hành công vụ, bắt về nhốt mấy ngày.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một lát sau mới có một người giơ tay nói:

- Tôi dường như là nghe thấy có tiếng người cãi nhau nhưng tôi cũng không chắc lắm.

Mọi người lần lượt cung cấp chút manh mối nhưng qua phân tích loại bỏ lại phát hiện thấy không có liên quan gì đến hai vụ án này nên tạm thời vụ án không có thêm tiến triển gì cả.

Đúng lúc này thì có một nhân viên điều tra báo cáo, nói không lâu trước đó có người từng đánh nhau với Hoắc Đỗ Tư, bị Hoắc Đỗ Tư đánh cho rất thảm. Hoắc Đỗ Tư còn dọa muốn phế người đó. Sau việc này người kia đã rời thôn ra ngoài làm công nhưng rất khó bảm đảm là anh ta không quay lại xử lý Hoắc Đỗ Tư. Thế là người kia đã lọt vào tầm mắt của cảnh sát.
Bình Luận (0)
Comment