Sau khi Đỗ long tiếp nhận báo án của mấy gia đình bọn Hạ Hồng Quân mới đến, bọn họ trực tiếp điều tra người nhà của người mất tích. Không ngờ vừa ra khỏi thành phố thì nhận được điện thoại bảo bọn họ quay lại cho nên đã tới trễ. Dựa vào kết quả lúc trước hai người đã sắp xếp, Đỗ Long tiếp tục tiếp đón gia đình người mất tích báo án và khiếu nại, sau đó đem tư liệu cho Hạ Hồng Quân xem qua.
Người sau khi báo án trong lòng có phần mong chờ, bọn họ nhất thời còn chưa rời đi, Hạ Hồng Quân liền nhân cơ hội yêu cầu bọn họ kể lại tỉ mỉ chi tiết hơn.
Gia đình báo cáo trong nhà có người mất tích chẳng mấy chốc lên đến ba mươi người, có gia đình thậm chí mất tích đến hai người, hơn nữa còn có người liên tục tới báo mất tích. Rất nhanh số người mất tích lên đến hơn năm mươi.
Có một bà mẹ mất tích hai đứa con trai, nhà cô ở khá xa khu vực hành chính, cô khóc sướt mướt hỏi Đỗ Long:
– Cảnh sát, có phải trong núi xuất hiện quái thú gì đó chuyên ăn thịt người trẻ tuổi không? Nghe nói huyện bên cạnh cũng có không ít người trẻ tuổi bị mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được, nhưng bọn họ ít nhất cũng đã lập án triển khai điều tra.
Lời nói của người mẹ này đã khiến Đỗ Long chú ý, hắn lập tức hỏi tới:
– Cô nghe ai nói huyện bên cạnh cũng có người mất tích? Cụ thể là những huyện nào? Cô có thể nói cho cháu biết không?
Người mẹ kia nói:
– Tôi nhìn thấy trên cột điện dán thông báo tìm người, Kiến Thủy, Khai Nguyên, Hoa Dương… Thậm chí bên Ngọc Khê, Phổ Nhị… Dù sao lân cận thành phố Song Môn chúng ta đều có, người mất tích đều là những đứa trẻ tuổi sấp xỉ nhau.
Nếu những gì người mẹ này nói là thật, như vậy số người mất tích còn không biết sẽ có bao nhiêu. Đỗ Long lập tức qua chỗ Nhạc Băng Phong, nói với cô:
– Băng Phong, cô lập tức điều tra vụ án mất tích một năm trở lại đây của các vùng lân cận thành phố Song Môn, vụ nào phá rồi thì bỏ qua, tìm hiểu những vụ chưa phá, thống kê số lượng rồi báo cho tôi.
Nhạc Băng Phong lập tức lên mạng tìm, sau đó Đỗ Long lại tiếp tục tiếp hai gia đình báo án. Nhạc Băng Phong đã thống kê ra một số, cô đưa trực tiếp máy tính bảng cho Đỗ Long, Đỗ Long mời hai vị phụ huynh mất con kia ngồi chờ. Hắn xem kỹ số liệu Nhạc Băng Phong đưa cho hắn, chỉ thấy quanh huyện rõ ràng có không ít người mất tích, trong đó theo như lời của người mẹ kia, các huyện Kiến Thủy, Hoa Dương và các vùng khác có ba đến năm vụ án báo cáo người mất tích. Nơi xa hơn một chút như Ngọc Khê, Phổ Nhị và các huyện dưới cũng đều có một đến hai án mất tích, tổng số đạt đến hai mươi tám người, những người mất tích tuổi đều rất trẻ. Sở dĩ nhiều người mất tích như vậy mà lại không gây sự chú ý là vì những người mất tích này phân bố khá rải rác, không giống thành phố Song Môn. Trước mắt số người mất tích được báo án cho Đỗ Long đã vượt quá sáu mươi.
– Đi đưa cho sếp Hoàng xem.
Đỗ Long nói, Nhạc Băng Phong cầm máy tính bảng đi tìm Hoàng Kiệt Hào, Hoàng Kiệt Hào nhìn thấy số thống kê đó lòng không khỏi trầm xuống. Y nhìn dãy người đang xếp hàng, lại nhìn số liệu này, số người mất tích hơn một trăm có thể nói là không khoa trương chút nào. Nhưng mà số liệu này chỉ là có người báo án, còn không biết có bao nhiêu người mất tích không báo án. Vụ án này liên quan đến hơn trăm người, đủ để có thể nói là vụ án động trời rồi.
Hoàng Kiệt Hào đem máy tính bảng trả lại cho Nhạc Băng Phong nói:
– Tôi biết rồi, tin tức này tạm thời không cần công khai, đợi hết bận chúng ta sẽ mở cuộc họp nghiên cứu.
Hoàng Kiệt Hào sau khi nói xong lời này đã hơn hai tiếng, trời đã tối rồi, cũng quá giờ ăn cơm, hai tiểu đội Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào mới hết bận. Nhưng vài gia đình có con mất tích vẫn chưa chịu rời đi, Trì Khánh Bân và Trương Văn Diệu đi ra tuyên bố:
– Vì để bày tỏ thành ý và xin lỗi, Tổ chuyên án và Cục Công an thành phố quyết định mời mọi người ăn cơm, mọi người có thể giao lưu một chút, còn có thể tiếp tục cung cấp manh mối cho tổ chuyên án, địa điểm ở quán cơm đối diện cục Công an cách đây không xa.
Không có hoan hô, không có cảm kích, mọi người chỉ liếc mắt lãnh đạm nhìn mấy vị lãnh đạo, tiếp tục vây quanh bọn Đỗ Long, mãi đến khi bọn Đỗ Long đi về phía quán cơm, bọn họ mới đi theo.
Nhìn bóng lưng Đỗ Long, Trương Văn Diệu hơi nhíu mày. Nhìn Đỗ Long ông ta cảm thấy như nhìn thấy chính mình của mười năm trước, giống nhau là năng lực xuất chúng, còn trẻ thành danh, giống nhau là vì được người kính trọng và ngưỡng mộ. Nếu không phải do sự kiện đó, bản thân mình có lẽ vẫn đang trên con đường thành công tiến về phía trước. Nhìn Đỗ Long, Trương Văn Diệu đột nhiên bắt đầu ghen tị. Tiểu tử này mệnh thật tốt…
Đỗ Long tốt số lúc ăn cơm mới có thời gian trao đổi với Hoàng Kiệt Hào một chút, Hoàng Kiệt Hào cảm thấy vụ án trọng đại nên báo cáo về tỉnh, phái càng nhiều chuyên gia hình sự đến đây cùng nhau điều tra. Đỗ Long lại cho rằng nhiều người chưa hẳn hữu dụng, người mất tích nhiều thì manh mối cũng nhiều nên phá án không khó.
Cuối cùng hai người đem tình hình phản ánh đến chỗ Trì Khánh Bân, Trì Khánh Bân nghe nói nhiều người mất tích như vậy y cũng nhíu mày, nhìn Đỗ Long nói:
– Đỗ Long, vụ án này cực trọng đại, không phải là lúc đánh cuộc vận may, anh vừa nói trước thứ sáu phá được án. Tình hình bây giờ không giống vậy nữa, anh nắm chắc được bao nhiêu?
Đỗ Long nói:
– Tôi vẫn như cũ tràn đầy lòng tin, thật ra mất tích một hai người mới là khó điều tra nhất đấy, mất tích hai mươi người và mất tích hơn trăm người không có gì khác biệt. Bởi vì manh mối khá nhiều, ngược lại dựa vào môn thống kê có thể nhanh chóng tìm ra tất cả các đặc điểm của các vụ án, bởi vậy tôi dám cam đoan trước thứ sáu tuyệt đối phá được án, không cần phải yêu cầu tỉnh phái thêm viện binh rồi.
Trì Khánh Bân do dự khó quyết, Trương Quan Diệu thì bộ dạng mình không liên quan, vẫn ung dung ăn uống, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua phía Đỗ Long, nghe được Đỗ Long nói đầy tự tin như vậy Trương Văn Diệu thầm cười lạnh. Tiểu tử này khẩu khí lớn thật, quyết không để hắn ở trên địa bàn của mình kiêu ngạo như thế! Để cho hắn ở thành phố Song Môn này ngã lộn đi.
Trì Khánh Bân cuối cùng vẫn gọi điện cho Bạch Tùng Tiết, báo cáo với ông ta vụ án mới nhất, cũng đưa ý kiến của Đỗ Long thuật lại cho Bạch Tùng Tiết nghe. Bạch Tùng Tiết nghe nói nhiều người mất tích như vậy trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, ông ta bảo Trì Khánh Bân đưa điện thoại cho Đỗ Long, hỏi Đỗ Long.
Đỗ Long đi đến một góc, thấp giọng nói với Bạch Tùng Tiết:
– Bác, tuy rằng số người mất tích hơn một trăm, nhưng trong các vụ án này có lẫn không ít các án khác hoặc không phải là án mất tích, cháu thấy có thể là một vụ án nhiều nhất không quá tám mươi trường hợp.
Bạch Tùng Tiết nói:
– Vậy cũng không phải là ít, Đỗ Long, cậu thành thật nói cho tôi biết, hơn trăm người mất tích này có thể có bao nhiêu người còn sống?
Đỗ Long nói:
– Cái này… Chỉ cần cứu kịp thời, theo cháu ước chừng người chết có lẽ không quá hai mươi người.
Bạch Tùng Tiết thầm thở phào, số tử vong so với phỏng đoán của ông ta thấp hơn nhiều, ông ta tiếp tục hỏi:
– Con số này cháu làm thế nào mà tính ra?
Đỗ Long muốn nói cho ông ta biết là mình dùng năng lực dự cảm nhìn thấy, nhưng như vậy là không thể nên hắn đáp:
– Đây là từ các tư liệu trước mắt phân tích ra, căn cứ vào phân tích của chúng cháu, trước mắt người báo án có ba loại, trong đó người mất tích nhiều nhất đều là những thanh niên trên mười tuổi đến hai mươi tuổi giới tính nam, thời gian mất tích kéo dài hơn sáu tháng… Nhưng hai ba tháng gần đây loại án mất tích này lại nhanh chóng giảm bớt, điều này trái ngược hoàn toàn với quy luật của những vụ do sát thủ liên hoàn gây ra, cho nên cháu cho rằng những người này trước mắt đa số vẫn còn sống, về phần người mất tích loại thứ hai thì khó nói…