Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1278

Đỗ Long từ chối dứt khoát lời đề nghị của Trương Văn Diệu. Trương Văn Diệu thở dài, ông ta nói:

– Phó cục trưởng Đỗ, tôi khâm phục anh, cũng hâm mộ anh. Nếu như tôi có người có thể nương dựa như anh, tôi cũng sẽ kiên trì…

Đỗ Long nói:

– Cục trưởng Trương nói như vậy là sai rồi. Cho dù tôi một mình chiến đấu anh dũng, tôi cũng tuyệt đối không nhụt chí. Huống chi chẳng có mấy người trời sinh đã có người nương dựa, tìm một chỗ dựa vững chắc cũng là một trong những bản lĩnh. Trương Văn Diệu không phải giờ cũng đã tìm chỗ dựa hùng mạnh sao?

Trương Văn Diệu cười khổ, ông ta lắc đầu nói:

– Thôi đi, đừng nói những chuyện này nữa. Nếu Phó cục trưởng Đỗ đã quyết định và quyết chí không thay đổi, vậy chúng ta hàn huyên chuyện khác, giữa chúng ta còn chung rất nhiều chủ đề đấy.

Chuyển đề tài khác, thái độ của Đỗ Long ôn hòa hơn nhiều, hắn nói:

– Cục trưởng Trương nói đúng, giữa chúng ta có chung rất nhiều đề tài. Nhớ lúc tôi đọc có xem qua một trường hợp, là vụ án do Cục trưởng Trương xử lý, tên vụ án là Quỷ dữ giết người. Vụ án đó còn mới mẻ trong ký ức của tôi…

Đỗ Long và Trương Văn Diệu trò chuyện về quá trình của vụ án, những quan điểm trong lúc trò chuyện, không ngờ càng nói càng hợp ý. Chút chuyện không thoải mái vừa nãy nhanh chóng sớm bị hai người gạt qua một bên.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một mạch đến hơn tám giờ. Điện thoại của Trương Văn Diệu vang lên, ông ta cầm lên nhìn, ngẩng đầu nói với Đỗ Long:

– Nguyễn Minh Quân gửi tin nhắn đến, nói tình tiết vụ án có đột phá quan trọng. Có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng gọi điện cho anh.

Đỗ Long nhìn đồng hồ nói:

– Sắp chín giờ rồi, khoảng thời gian vừa rồi thật vui vẻ. Thật muốn cùng Cục trưởng Trương hàn huyên lâu lâu, đáng tiếc ngày mai chúng tôi phải đi rồi…

Trương Văn Diệu cười nói:

– Cũng lâu rồi tôi không có cuộc trò chuyện vui vẻ như vậy. Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Phó cục trưởng Đỗ tới tìm tôi.

Đỗ Long đột nhiên hỏi:

– Cục trưởng Trương trò chuyện cùng tôi lâu như vậy, lại không có kết quả gì, Cục trưởng Trương không lo lắng người nhờ anh đưa tin cho tôi không vui sao?

Dường như Trương Văn Diệu lây được một chút khí phách của Đỗ Long, ông ta nói:

– Quản con mẹ nó, không vui thì không vui. Gã có bản lĩnh thì cứ việc đì tôi, tôi trực tiếp đến thành phố Lỗ Tây làm với Phó cục trưởng Đỗ, làm những vụ án nhỏ cũng hứng thú hơn làm vui lòng tên Cục trưởng hèn nhát này!

Đỗ Long cười nói:

– Hoan nghênh Cục trưởng Trương đến làm lãnh đạo của tôi… Cục trưởng Trương, tôi còn rất khâm phục anh, không biết khi nào mới có thể nói chuyện cùng Cục trưởng Trương lần nữa. Cục trưởng Trương, xin hãy bảo trọng!

Trương Văn Diệu nhìn cánh tay Đỗ Long đưa ra chần chừ đã nửa giây, ông ta vẫn giơ tay ra và Đỗ Long vẫn nắm chặt, dùng sức lắc lắc, nói:

– Phó cục trưởng Đỗ tuổi trẻ tài cao, tôi với anh hận rằng đã gặp nhau muộn. Hy vọng khi anh gặp phải hoàn cảnh thật sự khó khăn cũng đừng nên nản chí, kiên trì sẽ có tương lai tươi sáng, không nên sa đọa giống như tôi…

Đỗ Long cảm nhận thấy sự chân thành của Trương Văn Diệu, hắn gật đầu, nói:

– Tôi sẽ cố gắng. Cục trưởng Trương yên tâm.

Trong thoáng chốc, hai người đều không có một chút giả dối, dường như đều nhìn thấy bản thân mình từ đối phương. Cảm giác này vô cùng đặc biệt, đôi mắt của Trương Văn Diệu không kìm nổi đã loang loáng nước… Nhớ năm đó ông ta cũng từng giống như Đỗ Long hăm hở không sợ hãi bất kỳ điều khó khăn gì, trong lúc cười nói mái chèo cột buồm đã tan thành mây khói…

Hai cái tay nắm ước chừng đã 10 giây, Trương Văn Diệu mới chủ động buông ra, Đỗ Long cũng buông lỏng tay. Lúc hắn quay người đi gọi nhân viên phục vụ để thanh toán, Trương Văn Diệu đột nhiên hỏi:

– Phó cục trưởng Đỗ, có thể hỏi anh một chuyện không?

Đỗ Long quay người lại, nói:

– Nói đi.

Trương Văn Diệu nói:

– Phó cục trưởng Đỗ, tôi phát hiện anh rất thích bắt tay người khác, hơn nữa thời gian bắt tay cũng vô cùng dài, chuyện này có phải có lý do gì không?

Đỗ Long cười nói:

– Cục trưởng Trương có khả năng quan sát rất nhạy. Thực tế tôi cố ý đó, vì thông qua bắt tay tôi có thể cảm giác được mạch máu của đối phương đang đập. Đối phương nói dối hay không, cơ bản lúc bắt tay tôi có thể đoán được. Cục trưởng Trương nói vậy hẳn là đã phát hiện ra. Khi tôi bắt tay, ngón trỏ và ngón giữa đặt lên trên mạch của đối phương, nguyên lý này cơ bản phát triển từ việc bắt mạch trong y học.

Trương Văn Diệu chợt nói:

– Thì ra là như vậy… Phó cục trưởng Đỗ quả nhiên lợi hại. Những kỹ năng này bản thân tự suy nghĩ ra, người khác cho dù biết cả đời cũng không học được.

Đỗ Long cười nói:

– Có công mài sắt có ngày nên kim. Trên đời này không có chuyện gì là không làm được…

Đỗ Long gọi nhân viên phục vụ lại thanh toán. Sau đó hắn và Trương Văn Diệu cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Hai người lên xe cảnh sát của mình, lần lượt rời khỏi nhà hàng, mỗi người đi một ngả.

Trương Văn Diệu về nhà, Đỗ Long thì lái ô tô về Cục Công an. Trong tầng làm việc của đội hình sự tại Cục Công an, sau khi Đỗ Long trở về Cục Công an đã gọi nhóm người Thẩm Băng Thanh cùng đi đến văn phòng đội hình sự. Nguyễn Minh Quân cầm một phần ghi chép nói với Đỗ Long:

– Lưu Kính Sơn và Vương Triệu Bằng đã khai, họ nói họ chỉ giúp người khác vứt bỏ thi thể, người chết là do người khác giết, cũng chính là con trai ông chủ mỏ của họ, tên là Lương Thành Tường, là con ông cháu cha. Hai thi thể kia qua khám nghiệm pháp y, đã chứng minh chính là hai mẹ con Từ Kim Đán mất tích.

– Lương Thành Tường?

Đỗ Long nói:

– Có tư liệu của y không? Pháp y thông qua phương pháp gì chứng minh người chết là mẹ con Từ Kim Đán? Kiểm tra DNA không nhanh như vậy chứ?

Nguyễn Minh Quân đưa một phần tư liệu đóng dấu cho Đỗ Long, nói:

– Pháp y thông qua đặc trưng hình dáng chiều cao cơ thể, nhóm máu và tổng hợp thông tin đưa ra phán đoán. Mặc dù so sánh DNA còn cần một chút thời gian, nhưng tôi cảm thấy đã đầy đủ rồi, cho nên thông báo ngay cho các anh.

Đỗ Long thấy bằng chứng càng ngày càng nhiều, hắn cũng không kéo dài thêm nữa, lật vài trang ghi chép trong tay, nói:

– Được, nếu như vậy, chúng ta phải tìm đến tên Lương Thành Tường kia.

Nguyễn Minh Quân nói:

– Vâng, lệnh lục soát của tôi đã chuẩn bị xong. Nhóm Lưu Kính Sơn nói thi thể được chuyển đi từ trong nhà y, trong nhà y chắc chắn có thể tìm được nhiều manh mối.

Đỗ Long nói:

– Vậy chuẩn bị xuất phát!

Sau hơn mười phút, xe cảnh sát đi đến một cư xá cao cấp của thành phố Song Môn. Đỗ Long đích thân lên trước ấn chuông cửa nhà Lương Thành Tường. Một lát sau, một thanh niên đi dép lê mặc bộ đồ ngủ xuất hiện trước mặt Đỗ Long, y nhìn thấy bên ngoài đầy cảnh sát, nói có chút mất bình tĩnh:

– Các anh tìm ai?

Đỗ Long nhìn kỹ người thanh niên này, nói:

– Anh chính là Lương Thành Tường? Chúng tôi là tổ chuyên án.

Người thanh niên kia đúng là Lương Thành Tường. Y nói:

– Tôi chính là Lương Thành Tường. Tổ chuyên án? Tổ chuyên án đến tìm tôi làm gì? Các anh biết tôi là ai không?

Đỗ Long nói:

– Tôi không biết anh là ai, tôi chỉ biết giờ anh là nghi phạm giết người, mời anh phối hợp điều tra với chúng tôi.

Lương Thành Tường ngạc nhiên kêu lên:

– Nghi phạm giết người? Nói đùa gì thế, con mắt nào của các anh chứng kiến tôi giết người?

Đỗ Long nói:

– Chúng tôi không nhìn thấy, nhưng có người nhìn thấy. Lương Thành Tường, chúng tôi có lệnh lục soát, mời anh mở cửa ra, chúng tôi sẽ tiến hành lục soát nhà của anh!

Lương Thành Tường giận tím mặt, nói:

– Muốn lục soát nhà tôi? Các anh biết tôi là ai không? Lương Lập Tân Chủ tịch thành phố là chú tôi! Cảnh sát các anh là đầy tớ của tôi, không muốn làm thì nói một tiếng! Một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến các anh cút xéo về nhà giặt tã!
Bình Luận (0)
Comment