Bị Đỗ Long chỉ, phạm nhân kia sững sờ, gã nói:
- Anh gọi tôi?
Đỗ Long nói:
- Là anh, bước ra khỏi hàng!
Phạm nhân kia dứng dậy, miệng lẩm bẩm:
- Tại sao? Tôi không có làm gì.
Đỗ Long nói:
- Không làm gì sao trên người anh lại có vết máu?
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía người này, cả phạm nhân đứng cạnh, chỉ thấy trên vạt áo người phạm nhân này đúng là có một vết máu, chỉ như một hạt đậu nhỏ, hơn nữa đã đông lại biến thành đen rồi. Mắt của Đỗ Long thật tinh, cách xa như vậy một vết màu nhỏ như vậy cũng phát hiện ra.
Phạm nhân kia cúi đầu, liếc nhìn, có chút kinh ngạc, nói:
- Chuyện này, tôi cũng không biết, tôi không có giết người. Không tin anh có thể hỏi họ, tôi luôn ở cùng với họ.
Đỗ Long nói:
- Trên người có máu, chứng tỏ khoảng cách anh ở gần hiện trường rất gần, anh có thấy gì không?
Phạm nhân kia lắc đầu, nói:
- Không có, tôi chưa từng thấy cái gì.
Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngục trưởng, áp giải người này sang một bên, nghi phạm tìm được này tốt nhất giam một mình, bây giờ không có cách nào thì điều người theo dõi, không được để họ thầm thì với nhau tránh họ thông đồng bịa đặt lời khai.
Chu Đông Bình gật đầu, phái một người cai ngục đưa người phạm nhân kia đi. Tên phạm nhân kêu la oan uổng, nhưng hoàn toàn chẳng ai để ý đến gã. Đỗ Long đi qua trước mặt những người kia, mọi người nghiêm nghị không dám nhìn hắn, sợ cũng bị nghi ngờ dẫn đi.
Đỗ Long đi một vòng quanh bọn họ, trên những người này không tìm được vết máu nào. Đỗ Long đi về đằng trước, nói với họ:
- Đưa ra tay ra, mở lòng bàn tay lên trên.
Nghe lời Đỗ Long nói, những người phạm nhân này lề mề mở bàn tay ra trước mặt Đỗ Long, giống như trẻ em đứng xếp hàng cho thầy giáo kiểm tra tay xem đã rửa sạch chưa.
Đỗ Long đi tới trước mặt họ, ánh mắt nhìn một lượt tay họ, bỗng nhiên hắn dừng lại trước mặt một người đàn ông. Đỗ Long nhìn lại mặt người đàn ông, hỏi:
- Anh tên gì, vì sao ngồi tù?
Người nọ lớn tiếng trả lời:
- Tôi tên Lưu Chí Cường. Tội danh là chiếm đoạt phi pháp tiền của của người khác, bị phạt hai năm ba tháng.
Đỗ Long nói:
- Tay rất sạch sẽ, rất ổn. Tại sao phải rửa tay?
Lưu Chí Cường trả lời:
- Rồi, trên tay dính dính, cho nên đã rửa.
Đỗ Long cười nhạt, nói:
- Tôi thấy ông có tật giật mình rồi đấy, muốn rửa sạch vết máu trên tay đúng không. Đưa người này đi, chú ý đặc biệt một chút!
- Tôi bị oan…
Lưu Chí Cường cũng kêu la oan uổng, đã bị dẫn vào tù.
Với tốc độ quan sát nghi phạm của Đỗ Long, rõ ràng tốc độ lục soát của đám Vương Hải Lượng quá chậm. Sau đó Đỗ Long cử hai người trong hàng ngũ năm mươi người kia cùng tham gia lục soát phòng giam. Đây là buồng giam lớn của năm phạm nhân, không gian phụ đầy đủ, mỗi người còn có một ngăn tủ có thể để những dồ lặt vặt của mình. Trong phòng trang bị khá đơn giản, nhóm Đỗ Long chủ yếu kiểm tra ngăn tủ và đồ dùng trên giường có cất giấu hung khí và quần áo dính máu không.
Có lẽ bình thường nhà giam được quản lý khá nghiêm, hoặc nơi này phạm nhân đều có thời gian thi hành án khá ngắn, cho nên trong phòng giam cũng không xuất hiện nhiều đồ vật vi phạm quy định.
Sau khi kiểm tra hết một lượt, nhóm phạm nhân được phép quay lại phòng giam nghỉ ngơi. Nhóm Đỗ Long lại đi về phía phòng giam thứ hai gọi phạm nhân ra. Lúc này thời hạn thi hành án tăng lên một chút, nói cách khác mức nguy hiểm tăng thêm một ít.
- Anh, anh, anh!
Đỗ Long chỉ những người có khả năng trên người dính vết máu hoặc dáng vẻ khả nghi đi ra. Nhưng hắn tự cảm thấy như vậy còn chậm, nhưng những người khác không nghĩ như vậy. Lúc Hoàng Nham đưa người tới giúp, Đỗ Long đã xem qua năm nhóm vượt quá 180 tên phạm nhân, đây là vì lục soát phòng giam mất thời gian khá nhiều. Nếu chỉ kiểm tra phạm nhân, tốc độc có thể tăng lên gấp đôi.
Hoàng Nham để toàn bộ nhân viên của mình lục soát phòng giam, còn bản thân thì đứng bên cạnh Đỗ Long, cùng Đỗ Long quan sát kỹ càng những tên phạm nhân kia.
Đỗ Long thật sự muốn bồi dưỡng Hoàng Nham thành phụ tá đắc lực của mình. Vì vậy sau khi nhìn hắn không có biểu hiện gì, mà quay sang hỏi Hoàng Nham:
- Thế nào, nhìn ra cái gì không?
Hoàng Nham chưa chuẩn bị, nhưng anh ta hơi sửng sốt, nói:
- Tôi phát hiện trên người ba người có vết máu, mặt khác còn có hai người bộ dạng khả nghi.
Đỗ Long cười nói:
- Cũng khá rồi, đưa họ ra đây.
Hoàng Nham tự tin thị lực của mình cũng không tệ lắm. Nghe thấy Đỗ Long nói, trong lòng anh ta có chút không chịu thua. Lúc quay đầu lại đưa người ra anh ta còn cẩn thận nhìn lại họ một lần nữa. Sau khi xác nhận mình không có nhìn nhầm, Hoàng Nham đưa năm người đã chọn đi ra.
Cũng không cần nói trên người có vết máu, Đỗ Long đứng trước mặt hai người mà Hoàng Nham nói có bộ dạng khả nghi, hỏi Hoàng Nham:
- Họ khả nghi như thế nào?
Hoàng Nham nói:
- Chuyện này… tôi cũng không biết nói như thế nào, dù sao bộ dạng của họ cũng không bình thường.
Đỗ Long nói:
- Sai, đôi khi chúng ta tin tưởng vào cảm giác của bản thân, đã thấy nhiều nghi phạm. Người trước mặt có khả nghi hay không nên có một phán đoán chung chung. Đây là sự nhạy cảm chuyên nghiệp. Mặc dù hành động của nghi phạm có cao minh bao nhiêu, họ cũng không có cách nào giấu được một cao thủ hình sự có kinh nghiệm phong phú… Nhưng…
Đỗ Long nói:
- Sự quan sát của anh còn chưa đủ cận thận tỉ mỉ. Hai người kia có chút căng thảng, nhưng không phải vì chúng ta, mà là vì trong phòng họ có một nhân vật khá hung ác, ngang ngược… Tôi nói vậy có đúng không?
Đỗ Long hỏi một phạm nhân bên cạnh. Hắn cùng Hoàng Nham chọn ra hai phạm nhân bộ dáng khác thường ở cùng phòng giam, vừa rồi họ biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, Đỗ Long đột nhiên hỏi mới lộ ra vẻ chút bối rối. Sau đó gã kia trấn tĩnh lại, trả lời:
- Tôi không biết anh nói gì. Tôi cũng chưa từng hù dọa họ.
Đỗ Long nói:
- Có lẽ anh thực sự chưa từng hù dọa họ, nhưng không có nghĩa họ không sợ anh. Vì vừa rồi họ nhìn thấy gì trong đại sảnh, họ biết chuyện bí mật của kẻ xấu xa nào đó… Cho nên…
Tên phạm nhân kia bộ dạng điềm tĩnh nói:
- Anh nghi ngờ tôi đã giết người? Tôi cũng không khỏe như vậy. Nếu thật là như vậy, trong tù tôi đã có thể là trâu rồi.
Đỗ Long vỗ vai của gã, nói:
- Thật đáng tiếc anh không đi làm diễn viên, dáng vẻ như vậy, đáng tiếc anh đụng phải tôi… Đương nhiên, tù nhân khác có thể bị anh làm cho mê muội, nhưng cuối cùng vẫn sẽ tìm ra được trên người anh…
Đỗ Long bắt lấy tay của tên phạm nhân, nói:
- Bình thường nước rửa tay và xà phòng cũng không sao rửa sạch hoàn toàn vết máu. Anh đã rửa tay rất nhiều lần, tay của anh đời này vẫn chưa thể sạch sẽ được như vậy? Đáng tiếc mùi của nước rửa tay cũng không che dấu được mùi tanh nồng của máu tươi? Mặt khác, tại chỗ sâu trong kẽ hở của móng tay anh, nhất định có thể lấy được vết máu sót lại, chứng minh sự việc anh đã làm…
Dưới sự miêu tả của Đỗ Long, tên phạm nhân kia cuối cùng tỏ ra vẻ bối rối, tay của y không tự chủ được đã rụt lại. Đỗ Long nói không chút do dự:
- Đưa đi, giam một mình, đợi chúng ta kiểm tra tất cả phạm nhân và phòng giam sẽ đi trừng phạt gã ta!