Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1354

Sáng sớm tinh mơ, rất nhiều người lớn tuổi đang tập thể dục trong công viên. Có một số người thì tụm năm tụm ba với nhau thổi sáo đánh đàn, cũng có một số người thích ngồi yên tĩnh dưới gốc cây bày đại trận, cùng đám bạn già đọ sức chơi cờ.

Cách bên trái cổng đại đội trinh sát hình sự khoảng năm mươi mét, có một cây đại thụ cành lá sum xuê. Mới sáng sớm dưới gốc cây đã có mấy người tụ tập, mọi người cầm đồ ăn sáng, vừa ăn vừa tập trung theo dõi một chiếc bàn cờ trước mặt, hai cụ già đang đấu với nhau trên bàn cờ bất phân thắng bại.

Trần Kiến Hải mặc bộ quần áo bò đã giặt đến mức bạc phếch, ngồi xổm bên cạnh bàn cờ, gặm một chiếc bánh bao. Hôm qua anh ta mới tới đây, vẫn chưa ló mặt ở công ty Quân Uy, cho nên không cần lo sẽ bị mục tiêu nhận ra.

Sắp đến 8h, một người tuổi còn trẻ dạo bước đi tới, dừng lại bên cạnh đám người, giả bộ xem đánh cờ. Thực ra, gã đã quan sát một lượt những người đang xem chơi cờ, sau đó, đa số thời gian tập trung chú ý trên đường. Trần Kiến Hải nhận ra ngay mục tiêu chính là hắn, anh ta không thay đổi sắc mặt, tiếp tục gặm hết bánh bao. Nhân lúc lau tay vào quần, gửi tín hiệu đi.

Người trẻ tuổi kia chính là Lục Nhĩ, tối qua, sau khi phát giác có sự chẳng lành, gã tức tốc rút lui khỏi đó. Sau đó, nhận được lệnh của đại ca, sai gã nhanh chóng giết chết Đỗ Long. Lục Nhĩ cân nhắc một chút, cảm thấy hiện nay bọn gã thiếu người trầm trọng, nếu muốn hạ mục tiêu chuẩn xác, thì chỉ có thể mai phục trên đường mà Đỗ Long hàng ngày đều phải đi qua. Vì vậy, nhân lúc sáng sớm đợi trước cửa đại đội trinh sát hình sự có lẽ là lựa chọn khá tốt.

Trong tai Lục Nhĩ nhanh chóng nghe thấy tin tức truyền tới từ người gác:

– Đỗ Long sắp đến rồi!

Lục Nhĩ không ngờ sự việc lại suôn sẻ đến vậy, gã có chút căng thẳng, lần sờ khẩu súng giấu trong túi trong. Thực ra, cái mà Lục Nhĩ giỏi nhất không phải là ám sát mục tiêu, nhưng lúc này cũng chỉ có thể bắt chó đi cày mà thôi.

Vài phút sau, xe của Đỗ Long chạy tới, Lục Nhĩ nhìn thấy xe cảnh sát của Đỗ Long thì nghiến răng, rời khỏi đám đông, nhìn ngang ngó dọc giả bộ muốn qua đường, tiến gần đến chỗ xe cảnh sát của Đỗ Long.

Đỗ Long dường như hoàn toàn không hay biết, trong lúc xe của hắn đi ngang qua trước mặt Lục Nhĩ, Lục Nhĩ bỗng rút súng ra, bắn vài phát vào buồng lái trên xe.

Đúng lúc ấy, Trần Kiến Hải vốn luôn theo sau Lục Nhĩ nhào mạnh tới, đẩy Lục Nhĩ bổ nhào xuống đất. Sau đó, hai người vật lộn đánh nhau trên mặt đất, chiếc xe con đi đằng sau vội vàng phanh kít lại, xém chút đâm phải Trần Kiến Hải và Lục Nhĩ.

– Muốn chết à!

Tài xế thò đầu ra chửi như tát nước. Bỗng nhiên trên người hai người đang vật lộn đánh nhau trên mặt đất dội lại hai tiếng súng nổ “pằng pằng”. Chiếc xe con bị bắn hai lỗ trên cửa sổ, tài xế trên xe sợ quá, toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng quay bánh lái, đi qua bên cạnh hai người đang đánh nhau.

Thời gian vật lộn đánh nhau thật ra rất ngắn, cũng chỉ có mấy giây mà thôi. Trần Kiến Hải đâu chỉ khỏe hơn Lục Nhĩ có một chút, Lục Nhĩ nhanh chóng bị anh ta khống chế. Sau đó, Đỗ Long đi tới, còng tay Lục Nhĩ lại, tống vào trong xe cảnh sát. Trần Kiến Hải thì cúi đầu, hai tay nhét trong túi áo bò cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đủng đỉnh bước đi.

Sự việc xảy ra quá nhanh, rất nhiều người còn chưa hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì.Đến khi Đỗ Long lái xe đi vào trong đại đội trinh sát hình sự, mọi người mới tỉnh ra, mồm năm miệng mười nói về chuyện vừa rồi. Tập hợp được từ những gì mọi người nhìn thấy, thêm vào một chút suy đoán, nói trúng sự thật cũng được bảy tám phần.

– Vừa rồi đó là cục trưởng Đỗ, các ông không thấy à?

Một người trẻ tuổi kích động lớn tiếng nói:

– Cục trưởng Đỗ đúng là thần thông.Vừa rồi người kia cầm súng bắn anh ta hai phát, kết quả cục trưởng Đỗ thoắt cái né được, ngay sau đó cục trưởng Đỗ nhảy xuống xe, một lát đã khống chế được tên thích khách, cục trưởng Đỗ thật quá lợi hại….

Còn Trần Kiến Hải mặc bộ quần áo bò không có gì nổi bật, bị mọi người phớt lờ thẳng.

Trong lúc Đỗ Long đỗ xe, trong đội trinh sát hình sự có rất nhiều người lao ra, Đỗ Long quát:

– Các anh đã làm gì thế?Vừa rồi có người nổ súng đã bị tôi bắt kìa!

Mọi người ngạc nhiên nói:

– Cục trưởng, anh thật thần thông quá đi.Chúng tôi mới nghe thấy tiếng súng, đi xuống thì anh đã bắt gọn tên nổ súng rồi.

Đỗ Long mở cửa sau xe, nói:

– Cái này có gì lạ? Tên này muốn giết tôi, bị tôi khống chế tại chỗ. Nhốt hắn lại, lát nữa tôi qua đó từ từ thẩm vấn hắn.

– Chuyện gì thế này? Sao tên này lại muốn giết cậu?

Thẩm Băng Thanh đi tới, ngạc nhiên hỏi.

Những người xin nghỉ phép ăn tết đã lần lượt trở lại làm việc, Thẩm Băng Thanh cũng đã trở lại, Đỗ Long nói:

– Tôi cũng đang buồn bực đây, đợi lát nữa cùng thẩm vấn hắn ta đi. Ăn tết vừa rồi thế nào? Đã gì gì đấy với con bé Tống Tư Nhạn kia chưa?

Thẩm Băng Thanh có chút nhăn nhó nói:

– Sao cậu cứ thích hỏi thăm mấy thể loại chuyện này vậy? Giấy đăng ký kết hôn đã có rồi, cậu nói xem.

Đỗ Long khoác vai bá cổ Thẩm Băng Thanh cùng lên lầu, hắn cười ha hả nói:

– Thế nào? Đã dùng thuật song tu tôi dạy cho cậu chưa?

Thẩm Băng Thanh uốn vai, tránh khỏi tay Đỗ Long, anh ta nói:

– Cậu thật nhàm chán, vừa rồi tên đó là thế nào vậy? Tôi chả tin cậu lại không biết lai lịch của hắn, nói đi, cậu lại động chạm gì đến người không nên dây vào rồi hả?

Đỗ Long cười nói:

– Lại còn xấu hổ nữa. Được, sau này gặp phải vấn đề nam nữ gì mà không hiểu thì đừng đến hỏi tôi… cái tên lúc nãy có lẽ là do cái vị ở thành phố Song Môn kia cử tới, hắn có chút phát rồ rồi, định cùng tôi liều một phen trạng chết chúa cũng băng hà.

Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

– Thế sao cậu còn nhẹ nhõm thế này? Thực lực tên ấy đâu kém.

Đỗ Long cười nói:

– Hắn bị tôi tóm được bảy tấc, tuyệt đại đa số các chiêu đều không dùng được nữa, chỉ có thể chơi trò ngầm với tôi thôi, mà tôi thì thích nhất là chơi trò ngầm với người khác. Hắn ngầm không lại với tôi, chắc chắn là phải xúi quẩy rồi. Cậu yên tâm, quân bài tẩy của hắn sắp dùng hết rồi. Bây giờ hắn chỉ còn lại một chiêu cuối cùng, thật là kỳ vọng….

Thẩm Băng Thanh nói:

– Cậu thật là quái thai, như thể ước gì người ta đến giết mình ấy. Cậu lại có chủ ý gì thế?

Đỗ Long cười đắc ý nói:

– Cậu cứ đợi đấy! Tôi lại thêm được mấy em sư muội xinh đẹp rồi.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói:

– Sao cái tên ấy lại có dính líu với Đoàn Kết Xã nhỉ? Chẳng nhẽ hắn là một phe với bọn chúng?

Đỗ Long đẩy cửa phòng làm việc, bước vào trong, nói:

– Không, chỉ là quan hệ thuê mướn. Trương Văn Diệu tham ô, nhận hối lộ, khai thác quặng trái phép không biết kiếm được bao nhiêu tiền, đem ra một chút xíu để mua cái mạng nhỏ của tôi cũng là điều rất bình thường.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Thực lực của Đoàn Kết Xã mạnh hơn nhiều, cậu đừng có khinh suất.

Đỗ Long cười nói:

– Sơn nhân tự hữu diệu kế, cậu không cần lo, cậu cùng Tống Tư Nhạn kết hôn nhanh vậy sao? Không phải là có con trước chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

– Cậu không thể nghiêm túc hơn được à? Chúng tôi không bất cẩn thế đâu, hiện giờ cái gì cũng chưa có nền tảng, muốn có con có lẽ còn phải hai, ba năm nữa.

Đỗ Long thở dài một tiếng, nói:

– Xem ra tôi giành trước rồi…Mồng 1 tháng 5 tôi cũng sẽ kết hôn, sau đó sẽ có con…Ôi, thật không ngờ lại nhanh thế…

Thẩm Băng Thanh ngạc nhiên đến nổi hai mắt trợn tròn, anh ta nói:

– Cậu cũng muốn kết hôn? Cô dâu là ai?

Đỗ Long nói:

– Là Chu Dịch Thăng muốn kết hôn, cô dâu là…Đường Lệ Phượng…

Thẩm Băng Thanh mãi một lúc mới sực tỉnh, anh ta cười khổ sở nói:

– Cái tên tiểu tử phong lưu này… thật không biết phải nói cậu thế nào nữa, tôi thì lại muốn xem sau này cậu kết thúc thế nào…
Bình Luận (0)
Comment