Một tên lưu manh thấy đại ca của mình bị khống chế, gã hét lớn một tiếng, vung ống tuýp phóng về phía Đỗ Long, Đỗ Long vung tay phải lên, vừa đoạt được ống tuýp liền nhằm ngay mũi tên tiểu tử kia. Tên tiểu tử kia hoảng sợ dừng lại, chỉ thấy ống tuýp kia cách ngay mũi của gã chưa đến một centimet, nếu gã không kịp thời dừng lại, trên mặt gã đã để lại một vết thương có hình tròn rồi.
– Tất cả dừng lại cho tao!
Đỗ Long hét lên, bọn lưu manh xung quanh đều dừng lại. Thực ra không cần hắn hô, vừa rồi, mười mấy tên lưu manh đã bị hắn xông lên đánh ngã hơn một nửa, sau đó Phùng Vi Ngũ lại đánh ngã hai tên còn sót, không một ai dám xông về trước nữa.
Những tên lưu manh thấy lão đại của mình bị Đỗ Long một tay ép tới đổ mồ hôi đầu, tuy tên đầu trọc Trụ Tử Ca liều mạng chống cự lại nhưng vẫn không chống được đành chịu khom lưng xuống, cuối cùng giống như hơi cúi đầu quỳ lạy Đỗ Long.
– Biết tôi là ai không? Tôi là Phó cục trưởng mới của cục Công an Đỗ Long, chính là quản lý bọn lưu manh các người, còn anh ta là Đại đội phó mới tới của đại đội trị an, chính là quản một phần khu Lão thành. Sau này ai còn dám làm xằng làm bậy ở thành phố Song Môn, mỗi ngày chúng tôi sẽ tìm đến y gây rắc rối, hiểu chưa?
Xung quanh yên tĩnh, Đỗ Long cười lạnh thu ống tuýp đè trên vai Trụ Tử Ca về, Trụ Tử Ca lập tức đứng lên, mặt anh ta đỏ bừng muốn xông lên liều mạng cùng Đỗ Long, nhưng ống tuýp trên tay Đỗ Long đưa lên, Trụ Tử Ca sợ hãi dừng lại ngay lập tức.
Đỗ Long cười lạnh vứt một ống tuýp xuống, hai tay cầm lấy một cái ống tuýp bẻ một nhát, ống tuýp lập tức cong. Mọi người cùng tròn miệng hoảng sợ nhìn Đỗ Long, chỉ thấy Đỗ Long tiếp tục dừng lực dần dần bẻ ống tuýp kia thành một vòng tròn.
Tiếng leng keng vang lên, Đỗ Long ném ống tuýp xuống dưới chân Trụ Tử Ca, nói:
– Trụ Tử Ca cậu đã hiểu chưa?
Trụ Tử Ca nhìn Đỗ Long giống như quái vật, anh ta nói:
– Hiểu… Đã hiểu…
Đỗ Long nói:
– Sau này tôi sẽ không định kỳ lái xe quanh khu vực này, nếu đến mà thấy các cậu có ý xấu làm loạn trên đường cái này, lúc đó đừng trách tôi không khách khí! Tôi sẽ không bắt các cậu về để lãng phí lương thực đâu, tôi sẽ cho các cậu nằm trên giường mười ngày nửa tháng, như thế này!
Đỗ Long nhặt ống tuýp vừa mới vứt trên mặt đất, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Trụ Tử Ca một cái. Trụ Tử Ca đầu tiên hoảng sợ, sau đó nghi ngờ quay lại nhìn Đỗ Long, thấy khóe miệng Đỗ Long lộ ra một nụ cười trêu chọc, Trụ Tử Ca cảm thấy cánh tay kêu lên một tiếng, một cơn đau đột ngột trào lên trong đầu Trụ Tử Ca. Trụ Tử Ca hét lên thảm thiết, sau đó hai mắt lảo đảo ngã luôn xuống đất ngất đi. Cánh tay y vặn vẹo kỳ lạ, mọi người chỉ cần hơi có kiến thức phổ thông liền ý thức được rằng cánh tay Trụ Tử Ca không ngờ đã bị chặt đứt!
– Các người có thể đi báo án, nói là chính Đỗ Long tôi đã đánh. Tôi sẽ dặn dò cấp dưới rằng bất cứ tên lưu manh nào trong các người đi báo án đều không chấp nhận, trừ khi có ai bị đánh chết, hiểu chưa?
Đỗ Long nhìn từ trên cao xuống, nói:
– Hiểu rồi thì cút nhanh lên! Đừng quên đưa lão đại của các người đi bệnh viện, chữa trị sớm một chút thì không có việc gì, nếu chậm trễ trở thành tàn phế thì cũng đừng trách tôi!
Bọn lưu manh cuối cùng ý thức được sự lợi hại của Đỗ Long, bọn họ không dám do dự đưa lão đại của mình tiu nghỉu bỏ đi.
Phùng Vi Ngũ thấy bọn lưu manh hoảng sợ bỏ đi, hâm mộ nói:
– Đỗ Long, anh thật lợi hại, tôi mà có được uy phong như vậy thì tốt rồi.
Đỗ Long cười nói:
– Từ từ sẽ đến, chỉ cần dạy dỗ cậu một chút cậu chăm chỉ luyện tập, chẳng bao lâu cậu sẽ không bị những tên lưu manh này xem thường rồi.
Phùng Vi Ngũ dùng sức gật đầu, cảm kích nói:
– Tôi sẽ cố gắng, Đỗ Long, trước kia tôi vẫn hiểu lầm anh, còn nhằm vào anh làm nhiều chuyện xấu như vậy, tôi… Tôi thật sự rất xấu hổ.
Phùng Vi Ngũ không xấu, chỉ có điều lòng dạ hơi hẹp hòi, chính là do tính tình của đại thiếu gia làm hư hỏng, Đỗ Long dùng thực lực thuyết phục anh ta, hơn nữa địa vị mình cao hơn Phùng Vi Ngũ rất nhiều, bởi vậy đã lấy được lòng kính trọng của Phùng Vi Ngũ, sau đó lại tiến hành quan tâm dạy dỗ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Đương nhiên đây vẫn chỉ là biểu hiện tạm thời, phải thay đổi hoàn toàn tâm tính Phùng Vi Ngũ, còn phải dạy dỗ lâu dài. Cũng may là Đỗ Long có thời gian, sau này Phùng Vi Ngũ làm thủ hạ của Đỗ Long, anh ta sẽ nếm mùi vị đau khổ đấy.
Đỗ Long cười ha hả nói:
– Không phải tôi đã nói trước rồi sao? Chuyện đã qua thì khỏi nói, sau này cậu nghe lời tôi, cam đoan chú và cha mẹ cậu sẽ thay đổi cách nhìn hoàn toàn với cậu đấy!
Phùng Vi Ngũ lại dùng sức gật đầu, anh ta liếc nhìn xung quanh một cái, nói:
– Thật kỳ lạ, không ngờ không ai vây xem… Đỗ Long, những tên lưu manh đó thấy anh nghiêm chỉnh như vậy, sẽ phải thành thật một chút rồi?
Đỗ Long cười nói:
– Nào có dễ dàng như vậy, có lẽ Trụ Tử Ca và thủ hạ của anh ta sẽ thành thật một chút, nhưng những tên lưu manh này cũng không chỉ có một có một Trụ Tử Ca là lão đại, rất nhiều các thế lực rắc rối phức tạp. Nếu chỉ đe dọa một chút có thể làm họ thành thật lên, nơi này cũng sẽ không trở thành khu vực trọng điểm của đại đội trị an thành phố Song Môn. Không có ai vây xem chứng minh người ở đây đều rất sợ bọn lưu manh này, buổi tối cũng không dám đi lại ra ngoài. Từ ngày mai cậu sẽ quản chỗ này, không được lơ là, bất cẩn…
Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ đi một đoạn đường, trên đường lưu manh có lẽ đã biết tin tức sớm nghe hơi mà chạy, không ngờ một người cũng không trông thấy. Phùng Vi Ngũ chưa sẵn sàng, nếu lại gây sức ép dằn vặt thêm cũng không có nghĩa gì cho nên Đỗ Long dẫn anh ta rời khỏi nơi này.
– Đỗ Long, bây giờ tôi muốn bắt đầu tập luyện chiến đấu, anh dạy tôi đi!
Phùng Vi Ngũ nói.
Đỗ Long nói:
– Được, sư phụ, đi đến cục Công an đại đội trị an nhé.
Lái xe quay đầu lại bọn họ liếc mắt một cái, nói:
– Các anh là cảnh sát à? Tôi còn tưởng… Ha hả, bình thường chúng tôi không sẵn sàng nhận khách ở chỗ này, hôm nay làm ăn thực sự không tốt, nên mới mạo hiểm chở các anh.
Đỗ Long gõ gõ vào lan can cách ly, nói:
– Có cái này còn sợ sao?
Lái xe cười khổ nói:
– Thứ này chỉ phòng được quân tử thôi, nếu một tên kẻ trộm thực sự muốn cướp, họ có mười nghìn cách làm cho cậu tuân theo sự chi phối và điều khiển của họ.
Đỗ Long nói:
– Yên tâm, trị an thành phố Song Môn sẽ sớm ổn định, đúng không?
Phùng Vi Ngũ trong lòng dâng lên một cỗ mãnh thức trách nhiệm liệt ý, mặt của anh ta đỏ lên, dùng sức gật gật đầu.
– Tôi hy vọng như vậy…
Người lái xe nói:
– Năm đó lúc Trương Văn Diệu tới nơi này làm cục trưởng, tất cả mọi người kỳ vọng rất lớn ở ông ta, đáng tiếc tên khốn đó cũng giống những người khác, giày vò thành phố Song Môn khiến không khí ngột ngạt. Sau khi ông ta bị giết, thậm chí có người còn cao hứng đốt pháo, lần này nghe nói lại có một minh tinh cảnh sát mới đến, không biết…
Lái xe đột nhiên thấy Đỗ Long đeo kính râm, ông ta hơi sửng sốt, đột nhiên lóe lên một ý tưởng, ông ta vui mừng nói:
– Là cậu! Cậu chính là Phó tổ trưởng tổ chuyên án lần trước cảnh sát Đỗ Long!
Đỗ Long cười nói:
– Là tôi, tôi không nghĩ bị nhận ra nhanh như vậy.
Tài xế kia vui mừng nói:
– Cảnh sát Đỗ, người được điều đến đây làm cục trưởng là cậu sao? Lần trước mọi người đều nói nếu cậu tới làm lãnh đạo thì tốt rồi, chuyện này có thật không vậy?
Đỗ Long cười nói:
– Đúng vậy, tôi được điều tới đây làm Phó cục trưởng, quản hình sự và trị an, đây là trợ thủ của tôi, anh ta là đại đội phó đội trị an, quản khu thành phố cổ vùng này. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi đi làm, phát hiện trị an khu thành phố cổ rất kém, buổi tối tới đây trải nghiệm một chút.
Tài xế kia cao hứng nói:
– Vậy thì thật tốt quá, dân chúng thành phố Song Môn rốt cục có hi vọng rồi!