Khoảng nửa tiếng sau, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh rời khỏi căn hộ, trước khi hai người rời đi, người trung niên kia còn không ngừng căn dặn nhất định phải giữ bí mật cho ông ta.
Đợi người đó đóng cửa vào, Thẩm Băng Thanh đột nhiên nói:
- Đúng là một kẻ tự cao tự đại, nói một thôi một hồi mà chẳng biết ông ta muốn nói gì.
- Xuy!
Đỗ Long nói khẽ:
- Nói khẽ thôi, đừng để người ta nghe thấy... Tuy những thứ anh ta nói hơi lộn xộn một chút, hơn nữa phần lớn là đoán mò, nhưng chân tướng thường ẩn giấu sau hiện tượng, làm cách nào nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy được chân tướng, điều này phải xem năng lực phân tích của nhân viên điều tra như chúng ta.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói:
- Nói theo sách vở thì ai chả biết? Anh đã tìm ra chân tướng từ trong những lời của anh ta rồi sao?
Đỗ Long nói:
- Chẳng phải anh ta đã nói ra mấy gia đình có khả năng ném rác xuống hay sao? Trong đó có ba nhà có trẻ em cũng tương đối trùng khớp với những gia đình mà sếp Hoàng cảm thấy có khả năng gây án nhất. Hôm nay chúng ta sẽ trọng điểm điều tra ba gia đình này.
Ba gia đình mà Đỗ Long khoanh vùng đều có trẻ nhỏ phù hợp lứa tuổi, trong đó hai nhà có bé gái, một nhà là bé trai, lần lượt ở tầng năm và tầng bảy.
Tuy trọng điểm điều tra ba gia đình này, nhưng Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vẫn gõ cửa từng nhà một. Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều người có mặt ở nhà, tuy nhiên bọn họ đều không chịu phối hợp với việc điều tra của cảnh sát cho lắm, ngay cả ba hộ gia đình mà bọn họ dự định trọng điểm điều tra bọn họ cũng chỉ vào được hai gia đình, không nhìn thấy đứa trẻ nào cả.
Căn cứ quan sát của Thẩm Băng Thanh, kỹ thuật điều tra xét hỏi của Đỗ Long chưa chắc đã hơn Hoàng Kiệt Hào, có những câu hỏi Đỗ Long nói mà Thẩm Băng Thanh cảm thấy hơi quá đáng, ví dụ như vừa gặp ai đó hắn đã hỏi anh nghi ngờ gia đình nào ở trong tòa nhà này gây án, rồi từ đó nghe thấy không ít những thứ suy đoán linh tinh, lộn xộn vô căn cứ, xen kẽ cả những mâu thuẫn giữa hàng xóm với nhau. Thẩm Băng Thanh cảm thấy những thứ đó chẳng có liên quan gì đến vụ án cả.
Mất cả một buổi sáng, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mới coi như tìm gặp hỏi xong cả tòa nhà. Khi hai người đi xuống tầng 1, Thẩm Băng Thanh mặt mày ủ rũ, Đỗ Long thì ngược lại, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
- Có muốn ăn gì không? Tôi mời!
Đỗ Long thoải mái nói với Thẩm Băng Thanh.
- Anh không lo lắng chút nào về vụ án này sao?
Thẩm Băng Thanh bất mãn nói.
Đỗ Long nói:
- Ai bảo tôi không lo lắng? Nhưng bụng đói thì phải ăn no đã rồi tính sau, vụ án đã có manh mối rồi, ăn no xong đi bảo sếp Ngụy xin giấy khám xét, vụ án này đã nằm trong tay tôi rồi.
Thẩm Băng Thanh mắt sáng rực lên, nhưng vẫn nghi hoặc nói:
- Anh nghi ngờ hộ gia đình nào? Tại sao tôi lại chẳng cảm thấy gì cả nhỉ?
Đỗ Long cười nói:
- Lẽ nào anh đã quên các cụ nói rồi sao, bất thường tất có vấn đề. Cả tòa nhà này đều chẳng thèm để ý đến chúng ta, chỉ có một hộ là nhiệt tình tiếp đón chúng ta, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?
Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói:
- Chỉ dựa vào điều này mà anh muốn xin lệnh khám xét sao? Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm thì đứa trẻ trong nhà đó là bé gái thì phải?
Đỗ Long cười nói:
- Không sai, gia đình đó có một bé gái năm nay vừa đi học tiểu học, hình như tên là Lương Trân Mai. Đừng tưởng bé gái thì sẽ không ném rác xuống dưới, bé gái mà được nuông chiều thì sẽ rất khó dạy dỗ.
Thẩm Băng Thanh cảm thấy không phục, Đỗ Long lại lắc đầu vỗ vai anh ta, nói:
- Anh đừng có không tin, tôi có căn cứ cả đấy, đi nào, tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói. Sáng nay tôi đi vội, chưa kịp ăn sáng.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Đêm qua anh chui rúc ở xó nào vậy? Suốt đêm không về, lẽ nào là mò lên giường của cô gái nào rồi hả?
- Sao tôi như ngửi thấy mùi ghen ăn tức ở ở đây thế nhỉ ? Tối qua chẳng phải anh cũng có cơ hội đó sao? Ai bảo anh không biết nắm lấy cơ hội.
Đỗ Long giễu cợt Đỗ Long, hai người tìm thấy một quán ăn nhanh ở gần tiểu khu Thiên Hà, gọi hai suất ăn nhanh.
Đỗ Long và vội miếng cơm vào bụng rồi mới khẽ giải thích với Thẩm Băng Thanh:
- Tôi vào mỗi hộ gia đình, ngoài việc quan sát kỹ cử chỉ thái độ của từng thành viên trong gia đình ra còn quan sát rất kỹ tình hình bài trí trong gia đình họ. Ở trong nhà của Lương Trân Mai, do nhận được sự tiếp đón đặc biệt nên tôi cũng đặc biệt lưu ý đến gia đình họ. Bố mẹ Lương Trân Mai tuy đã rất cẩn thận ứng phó với chúng ta, nhưng sự bất an trong lòng họ thì vẫn thể hiện rõ ra. Những nhà khác đều ra sức nói xấu hàng xóm, nhưng bọn họ lại chẳng nói gì, lại hỏi han tình hình điều tra, điều đó chứng minh bọn họ có vấn đề.
- Đương nhiên là những điều này đều chưa thể chứng minh điều gì được, điều khiến tôi thực sự nghi ngờ bọn họ là chiếc bể cá ở cạnh tủ ti vi của bọn họ.
Đỗ Long nói tới đây, Thẩm Băng Thanh liền nói:
- Tôi cũng chú ý đến cái bể cá đó, nhưng điều này có liên quan tới vụ án hay sao? Làm bị thương cho người bị hại là tấm thủy tinh phẳng, bể cá trong nhà họ lại tròn.
Đỗ Long nói:
- Anh quan sát rất tỉ mỉ, tuy nhiên... bể cá hỏng rồi có thể mua mới, có lẽ anh không chú ý đến, bể cá tròn đó rất mới, cặn nước và bụi bẩn ở trên bồn thủy tinh đều rất ít. Nhưng thứ có giá trị nhất là, trên kệ đặt bể cá đó, rõ ràng có dấu vết hình chữ nhật, tuy bố mẹ Lương Trân Mai đã lau đi rất nhiều lần, nhưng chỉ cần để ý quan sát là vẫn có thể phát hiện ra dấu vết.
Thẩm Băng Thanh phản bác:
- Một cái bể cá lớn thế, nếu mà bị vỡ, số lượng thủy tinh sẽ phải không ít, nhưng ở hiện trường chúng ta chỉ tìm thấy rất ít thủy tinh, anh giải thích điều này thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Rất đơn giản, bể cá hình vuông đó được dùng keo gắn các tấm thủy tinh với nhau, có thể một bên nào đó đột nhiên bung ra hoặc bị vỡ, ba phía còn lại chưa chắc đã bị vỡ hết. Có lẽ còn mấy miếng thủy tinh nữa hiện nay vẫn còn giấu ở đâu đó trong nhà Lương Trân Mai, chỉ cần chúng ta có lệnh khám xét thì nhất định sẽ tìm thấy chứng cứ.
- Tôi thấy khó lắm...
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tuy anh nói rất hợp lý, giống như tận mắt chứng kiến, nhưng muốn có giấy khám xét thì cần phải có chứng cứ cụ thể hơn, chứ không chỉ là suy đoán như vậy được.
Đỗ Long thở dài một cái, khẽ nhíu mày, hắn nói:
- Lấy lệnh khám xét khó vậy sao? Ôi, nếu tôi mà là Cục trưởng cục công an thì tốt quá.....
Thẩm Băng Thanh phì cười, nói:
- Anh cứ ngồi mà đợi đi, với năng lực của anh, sau mười năm nữa có lẽ có thể lên đến chức Trưởng phòng đấy.
Đỗ Long liếc anh ta một cái, nghĩ bụng ông đây một tháng trước còn chưa là cái khỉ gì, bây giờ đã là Phó đội trưởng trung đội cảnh sát điều tra rồi. Nếu như mọi việc thuận lợi, cái chức Trưởng phòng cỏn con nhiều nhất ba năm là có thể nằm trong tay.
May mà Đỗ Long không nói những điều này ra, nếu không Thẩm Băng Thanh nhất định không hề do dự đả kích lại hắn. Bất cứ một người bình thường nào, hoặc người hiểu về thể chế quan trường ở Hoa Hạ mà nghe thấy những lời của Đỗ Long thì sẽ hoặc nghĩ hắn đang nói mê, hoặc là một gã điên.
Thẩm Băng Thanh đang định tiếp tục đả kích Đỗ Long thì túi quần anh bỗng phát ra tiếng nhạc, không ngờ lại là bài hát đã rất cũ “My heart will go on”, bài hát trong phim Titanic.
Thẩm Băng Thanh rút điện thoại ra nhìn, rồi đột nhiên cau mày lại. Đỗ Long hỏi:
- Ai gọi đến thế?
Thẩm Băng Thanh cười khổ:
- Mã Ngọc Đường, anh bảo tôi có nên nghe không? Đây đã là cú điện thoại thứ hai cô ấy gọi cho tôi trong ngày hôm nay rồi. Anh bảo xem đầu óc cô ấy có phải có vấn đề không?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi thấy vấn đề chính là anh, người ta là con gái theo đuổi anh mà anh còn không vui. Mau nghe đi, tôi muốn xem xem cô ấy rốt cuộc muốn làm gì.
Thẩm Băng Thanh vẫn cau mày, dáng vẻ vô cùng không tình nguyện nghe điện thoại. Giọng nói của Mã Ngọc Đường vang lên:
- Băng Thanh, chiều anh có rỗi không? Đi chơi phố với tôi nhé! Tôi chẳng thể tìm ra được ai nữa cả!