Bạn gái của Lưu Thanh Sơn tên là Cao Lai Đệ, người này có phần hơi tầm thường. Hơn nữa dáng dấp cô ta rất bình thường, tính cách cũng khá là người nội tâm. Đỗ Long thoạt nhìn cũng có thể nhận ra cô ấy có chút quê mùa.
Ngay cả Bạch Nhạc Tiên cũng thấy được sự khác biệt này, cô cũng có chút hoài nghi khi nhìn Lưu Thanh Sơn, rồi lại nhìn Cao Lai Đệ. Hai người này thực sự có quan hệ tình cảm sao? Sao lại có cảm giác không phải như vậy chứ?
Mặc dù như thế, nhưng cả hai người đều rất thông minh nên đã tránh được cái chủ đề này. Trái lại Lưu Thanh Sơn giới thiệu nói bạn gái của y là do gia đình sắp xếp chuyện đính hôn cho y, Cao Lai Đệ rất hiền lành tốt bụng…vv.
Đỗ Long cũng không quan tâm đối với bạn gái của Lưu Thanh Sơn, ngược lại hắn lại rất có cảm hứng đối với những món ăn rất đặc sắc của dân tộc Thái ở nhà hàng này, hơn nữa cũng rất quen thuộc về đặc điểm và lịch sử của những món ăn này làm, cho Bạch Nhạc Tiên thiếu chút nữa thì nghĩ rằng hắn là người dân tộc Thái, hoặc là đã từng ở cùng với người dân tộc Thái một thời gian.
Đỗ Long cười rồi giải thích:
- Bạn gái của tôi là người dân tộc Thái. Quán ăn này cũng là do cô ấy giới thiệu. Thời gian tôi hẹn hò với cô ấy cũng không nhiều. Hơn nữa phần lớn thời gian tôi đều nghe cô ấy kể chuyện của dân tộc Thái và những món gì là ngon nhất.
- Bạn giá của anh ... nhất định phải xinh lắm nhỉ?
Bạch Nhạc Tiên hỏi, không biết tại sao trong tim cô lại có chút chạnh lòng.
- Không đẹp bằng cô, nhưng lại rất hòa nhã lịch sự.
Trong miệng Đỗ Long ngậm đồ, nói một cách rất hàm hồ.
Bạch Nhạc Tiên trong lòng vừa tự cảm thấy vui, đột nhiên sau đó lại trầm xuống. Cô biết mình không thể so được với người phụ nữ hiền lành đức hạnh kia.
Sau khi vội vàng ăn cơm xong, Đỗ Long đang đi thanh toán tiền, thì Lưu Thanh Sơn giật lấy hóa đơn. Đỗ Long cười:
- Anh Lưu anh thật khách sáo quá.
Lưu Thanh Sơn hơn Đỗ Long hai tuổi, cho nên Đỗ Long gọi Lưu Thanh Sơn là anh. Nghe xong Đỗ Long nói, Lưu Thanh Sơn cười:
- Đây là việc tôi nên làm, sĩ quan cảnh sát Đỗ các vị vì chuyện của chị tôi mà vất vả rồi. Tôi chỉ là tỏ chút tâm ý mà thôi.
Đỗ Long nhắc nhở:
- Bắt đầu từ bây giờ không nên kêu nghề nghiệp của chúng tôi ra. Chúng ta cách nhau khoảng 30m đến 50m, có chuyện thì hô lên, tôi Tiểu Đỗ, anh Lưu. Các vị đi phía trước chúng tôi nhé, như vậy tôi có thể bảo vệ được các vị.
Lưu Thanh Sơn cười:
- Được rồi, các bạn đi phía trước, một lúc sau tôi lại đi lên phía trước hai người, mọi người thay phiên coi chừng nhau. Đồng thời cũng không thể quên cẩn thận phía sau lưng mình. Nhất định không để hung thủ tìm được cơ hội.
Đỗ Long nhún nhún vai nói:
- Thành phố Ngọc Minh lớn như vậy, cặp tình nhân rất nhiều. Chỉ riêng phía cảnh sát chúng tôi phái đến hơn hai trăm cặp giả làm đôi tình nhân. Nhưng tôi hy vọng hung thủ để mắt đến chúng ta, thật đáng tiếc khả năng này là rất thấp.
Lưu Thanh Sơn nói:
- Một phần cũng không sợ, chỉ sợ không may thôi. Cho nên chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Đỗ Long với bộ dạng rất thoải mái, khiến cho Bạch Nhạc Tiên hằm hằm nhéo một cái lên cánh tay hắn. Bây giờ cô ấy dường như cảm thấy có chút nguy hiểm. Đường đường là một đại tiểu thư cô ấy phải đến đây cùng với hắn làm con mồi. Tên tiểu tử này đến lúc này rồi mà còn có thái độ như vậy. Cũng chẳng thèm chú ý đến sự an nguy của cô ấy sao?
Vịnh Nguyệt Nha mặc dù là một đạa danh thăm quan miễn phí, tuy nhiên trải qua những nỗ lực của chính quyền thành phố Ngọc Minh, vẫn phát triển không tệ. Đi trên những con đường lát đá cẩm thạch ở bên hồ, thì có thể ngắm được rất nhiều phong cảnh rất đẹp, chỉ riêng trong làn gió thổi hiu hiu đã khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.
Thời gian bây giờ vừa qua sáu giờ, sắc trời có chút hoa mắt, nhưng trên đường cũng có lác đác những du khách. Nhất là nhũng đôi tình nhân thì càng hiếm gặp, có lẽ tin tức có sát thủ tình nhân đã truyền ra cho nên các đôi tình nhân không dám đến đây đi dạo.
Thỉnh thoảng trông thấy đôi tình nhân đi qua, Đỗ Long hơi khẽ gật đầu với họ, khiến cho họ chẳng hiểu gì cả. Bạch Nhạc Tiên cũng không thể hiểu nổi.
Cứ như vậy sau khi đi được khoảng nửa giờ, trời bắt đầu tối, trên đường lại càng ít người. Bình thường khi nghe gió thổi tiếng lá cây xào xạc thì rất thoải mái, nhưng nay nghe lại có đầy những cảm giác tiêu điều hoang sơ. Bạch Nhạc Tiên chỉ cảm thấy khắp mọi nơi toàn là nguy hiểm. Cô ấy không kìm nổi đành ôm chặt vào tay Đỗ Long.
Đỗ Long kẹp chặt tay Bạch Nhạc Tiên lại, khẽ cười nghiêng đầu nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Đừng sợ, có anh đây. Anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm hại em đâu.
Không biết tại sao, lời nói đảm bảo vô vị nhạt nhẽo như vậy của Đỗ Long đã khiến Bạch Nhạc Tiên trong lúc hoảng loạn đột nhiên đã trấn tĩnh lại. Đỗ Long cười một cách đầy tự tin đã khiến tim của Bạch Nhạc Tiên đập nhanh lên mấy chục lần, làm cô ấy quên cả sự sợ hãi, ngay cả bây giờ khi họ đang đứng cạnh một cái cây to, tứ phía đen như mực, như thể trời đất chỉ để lại hai người bọn họ.
Đỗ Long quay đầu nhìn lướt qua, sau đó chầm chậm bước đi. Bạch Nhạc Tiên đang chìm đắm trong niềm vui nho nhỏ khó hiểu, chính vì vậy mà chẳng phát hiện được gì, chỉ nghe có bước chân sau lưng càng ngày càng gần lại, Bạch Nhạc Tiên mới thoáng có chút lo lắng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Lưu Thanh Sơn dắt Cao Lai Đệ đi tới, y sau khi nhìn thấy bọn Đỗ Long mới thở phào nhẹ nhõm. Dẫn theo Cao Lai Đệ trong sắc mặt hơi tái xanh đi nhanh đến trước mặt Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên, hạ giọng nói:
- Nơi này tương đối tĩnh lặng, hơn nữa tầm nhìn lại hạn chế. Tôi lo lắng cho các vị xảy ra nguy hiểm, cho nên theo lên xem sao.
Đỗ Long cười:
- Vẫn ổn, xem ra hung thủ không nhằm vào chúng ta ...
Ánh mắt của Lưu Thanh Sơn đột nhiên nhìn về phía sau lưng Đỗ Long. Căng thẳng nói:
- Cẩn thận!
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên theo phản xạ quay đầu về phía sau nhìn, nhưng sau khi quay lưng về phía sau phát hiện không có một ai. Bạch Nhạc Tiên trong lòng đang rất lo lắng vội quay đầu lại. Chỉ thấy Lưu Thanh Sơn mặt lộ vẻ dữ tợn trong tay cầm một con dao sắc bén đâm lên ngực Đỗ Long.
- Á!
Bạch Nhạc Tiên hết sức hoảng sợ hét lên. Cô đằng đằng sát khí nhìn Lưu Thanh Sơn, hoàn toàn quên đi chính mình đang là đai đen sơ đẳng, đầu óc mù mờ không nhớ gì hết. Ngoài la hét ra đều không biết làm gì hết.
Lưu Thanh Sơn rất hung tợn liên tiếp vào ngực Đỗ Long. Khi đã đâm nhát dao thứ ba rồi muốn đâm nhát thứ tư, nhưng cuối cùng y cảm thấy có chút không ổn. Sau khi đâm liền mấy dao như vậy tại sao lại không có chút máu nào bắn ra chứ? Mấy lần trước giết người anh ta đều bị máu bắn lên khắp người.
Ngay khi y đang do dự, thì đột nhiên bị Đỗ Long giữ và siết chặt tay y lại. Lưu Thanh Sơn ra sức muốn thoát, nhưng tay của Đỗ Long tựa như kìm sắt, hơn nữa còn gấp lại, ghì tay Lưu Thanh Sơn xuống đau như bị gãy. Hắn vừa buông lỏng tay ra, thì con dao leng keng rơi xuống dưới đất.
Lưu Thanh Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghênh diện với khuôn mặt tươi cười của Đỗ Long. Đỗ Long nhẹ nhàng đá vào chân Bạch Nhạc Tiên vẫn còn đang la hét;
- Đừng có hét nữa, mau bắt đồng bọn của tên này lại.
Thấy tình huống trước mắt bị đảo ngược, Bạch Nhạc Tiên đã lấy lại sự tỉnh táo, vui mừng quá đỗi khi nghe được lời của Đỗ Long. Nhưng đầu óc cô ấy vẫn chưa được tỉnh lại:
- Đồng bọn?
Trước cảnh Cao Lai Đệ hét ầm lên bổ nhào về phía Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên cuối cùng cũng hiểu được ý của Đỗ Long. Lúc này cô phản ứng rất nhanh, kéo thẳng chân làm Cao Lai Đệ ngã. Sau đó cô xoay người lấy gối đè lên eo của Cao Lai Đệ, nắm chạy hai tay đang giãy dụa cô ta, rất nhanh vòng ra sau lưng, không đến hai giây Cao Lai Đệ đã bị không chế.
- A!
Lưu Thanh Sơn điên cuồng la hét luôn chân đá về phía Đỗ Long. Đỗ Long chỉ vặn cổ tay của tên này đã giải quyết cuộc phản đòn cuối cùng này.
Lưu Thanh Sơn lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Tên này cảm thấy cổ tay của mình dường như đã bị Đỗ Long vặn gãy. Tên này chỉ có thể dùng sức xoay mình theo chiều của Đỗ Long. Rất nhanh đã quay lưng lại phía Đỗ Long, khom lưng cong mông và tình hình đã được khống chế hoàn toàn...