Đỗ Long tìm được đồn công an núi Bích Kê, hỏi họ xung quanh núi Bích Kê có nơi nào trú ẩn bí mật không.
Viên công an ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Bích Kê là ngọn núi nhỏ, bên trên trơ trọi, không có nơi nào có thể giấu người. Tuy nhiên... Ở giữa thôn Đông Sơn và thôn Lan Gia có một căn nhà giống như miêu tả của các anh. Nhà kia là nhà của một người thôn Lan Gia, từ nhiều năm trước, sau khi phát tài cũng không thấy trở về. Dần dần cũng trở nên dột nát. Dạo đầu còn có người vào chơi, nhưng từ khi có truyền thuyết trong nhà có ma, chẳng ai dám vào nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Nhà ma? Ha ha. Tôi thấy hứng thú rồi đấy. Còn chờ gì nữa? Lập tức đến căn nhà mà dò hỏi chút đi. Chẳng lẽ mọi người định nhìn nhau tính toán đến nửa đêm sao?
Tất cả đều hứng khởi, ngay cả Bạch Nhạc Tiên cũng không để ý đến chuyện căn nhà có ma. Viên công an kia kì thực cũng không tin chuyện mà quỷ. Ông ta đoán chừng là có người cố ý giả thần giả quỷ muốn làm trò đùa dai. Tuy nhiên vẫn không ai đâm phá mà thôi. Bởi vì con ma trong căn nhà mà ấy cũng không quấy rầy gì đến dân chúng lân cận, nên đồn công an cũng lười đi xem xét.
Theo chân viên công an, bọn họ nhanh chóng thấy thấp thoáng một ngôi nhà rách nát trong rừng trúc dưới chân núi Bích Kê.
Nhà cửa mục nát, tựa hồ đẩy một cái nhẹ cũng có thể làm đổ. Bức tường vây đã sụp một bên, trẻ con có thể đi qua đống gạch nát ấy vào sân. Nhưng bức tường cao lớn này và hai con sư tử đá trước cửa như nhắc nhở rằng, nơi đây từng đã rất huy hoàng.
- Anh có muốn đi mở đường không?
Thẩm Băng Thanh thấp giọng hỏi Đỗ Long?
Đỗ Long nói:
- Cho dù mở thì cho ai xem chứ? Trong nhiều tình huống có thể điều tra trước rồi mới nói được. Uhm. Như vậy cũng tốt. Sĩ quan Bạch, cô và đồng chí công an ở ngoài này canh chừng, luôn tiện gọi điện cho Trưởng phòng Uẩn, xin ông ta sai người đến đây điều tra. Việc này nhằm ngăn ngừa luật sư của đối phương lợi dụng sơ hở, bằng không cũng không cần phiền toái thế.
Bạch Nhạc Tiên đáp 1 tiếng, sang một bên gọi điện cho Uẩn Cảnh Huy. Đỗ Long dặn dò Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng Chinh phải cẩn thận, sau đó ba người liền men theo chỗ tường đổ tiếp cận căn nhà.
Trong sân và xung quanh rậm rạp cỏ hoang, một mảng bụi cũ bao trùm 4 tầng lầu sừng sững giữa sân. Các cửa sổ tầng trệt đều đã bị phá nát, cửa sổ mạng nhện giăng buồn thiu, trên tường dày tro bụi, dây thường xuân leo sum suê.
Trong sân còn có chiếc ghế hỏng, xe đạp, mảnh vỡ nồi bát, muôi muỗng. Đúng là bộ dạng khá lâu rồi không có người ở.
Đỗ Long khoa tay múa chân một chút. Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng Chinh phân công nhau theo tường vây tìm kiếm. Đỗ Long thì đứng ở sân cẩn thận quan sát, bao quát toàn bộ, trong sân không có ai, chỉ có cái ổ chuột, điểm này Đỗ Long khẳng định chắc chắn.
Không lâu sau, Thẩm Băng Thanh dạo một vòng trở về, nói:
- Trong sân không phát hiện điều gì.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Vậy vào trong nhà xem sao.
Đỗ Long đi đầu theo cửa chính của căn nhà đi vào. Cửa lớn tầng trệt đã bị một cái khóa lớn gỉ sét khóa chặt, nhưng then sắt cố định cửa cũng đã mục, cánh cửa kia đẩy nhẹ kêu ken két.
Một mùi ẩm mốc và tanh tưởi xộc lên, mùi đó tuyệt nhiên không phải là mùi hôi thối bình thường, mà là mùi thối của phân người. Xem ra viên công an kia nói cũng chưa hẳn đúng. Bởi vì nơi đây vẫn thường xuyên có người lui tới.
Mọi người che mũi bắt đầu xem xét xung quanh, phát hiện ra phần lớn dụng cụ gia đình ở lầu một đã hư hỏng. Tuy vẫn còn giữ nguyên hình dạng, nhưng sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ ầm ầm sụp đổ.
Không có gì phát hiện ở tầng trệt, mọi người lên tầng 2. So với tầng 1 mà nói, tầng 2 không khí tươi mát hơn nhiều. Mặt đất tuy cũng rất bẩn, cũng không thiếu dấu chân chuột bọ, nhưng ít ra không tỏa mùi hôi thối ngút trời đến nỗi người ta không dám đặt chân đến.
- Nhà này quả nhiên có vấn đề. Tầng 1 bị có người cố tình làm cho bẩn thỉu hôi thối như vậy chính là vì muốn ngăn cản người khác tiến vào dò hỏi hoặc chơi đùa.
Triệu Hưng Chính tức giận nói. Gã là đứa trẻ lớn lên ở thành phố, đây là lần đầu tiên phải rơi vào hoàn cảnh bước đến chỗ xú uế thế này.
Đỗ Long nói:
- Không sợ có vấn đề, chỉ sợ nó không có vấn đề. Phân công nhau tìm kiếm, xem Mạnh Hồng Vĩ để lại cho chúng ta đầu mối gì.
Rất nhanh mọi người đều tự có phát hiện. Ở một góc trên tường tầng 2, Triệu Hưng Chinh tìm được một vết máu khô. Ở tầng 3, trong căn phòng về hướng mặt trời, bọn Đỗ Long phát hiện một chiếc giường sạch sẽ được ghép từ 4 mảnh gỗ không vừa nhau. Cạnh giường có 1 cái thùng không khóa, trong rương đựng một bộ đầy đủ vật dụng cho chiếc giường, tất cả đều được xếp đặt ngăn nắp, gọn gàng. Đỗ Long đã từng thấy tình huống tương tự ở Mạnh gia.
Trong một căn phòng hướng dựa vào núi Bích Kê, họ còn chứng kiến một thùng dầu màu đen sắt tây đậy kín mít. Thấy thùng dầu này, Đỗ Long bảo Triệu Hưng Chinh mở ra. Triệu Hưng Chinh có chút hăng hái, nhưng cũng hơi sợ hãi, đi đến bên cạnh thùng dầu, mở nắp ra.
Trong thùng cũng không có dầu, hoặc máu thịt mơ hồ hoặc là thi thể thối rữa, Triệu Hưng Chinh nhẹ nhàng thở ra. Thùng dầu rõ ràng là dùng để tiêu hủy chứng cứ. Bên trong có ít nhất nửa thùng tro tàn. Có thể tưởng tượng ra, Mạnh Hồng Vĩ sau khi giết người nhất định chạy tới đây, đem quần áo dính máu đốt đi.
Nhìn thùng dầu, Thẩm Băng Thanh cau mày nói:
- Sơn ngoài thùng dầu đều tan chảy sạch, có thể thấy nhiệt độ lúc ấy rất cao. Bên trong cho dù có tro tàn của bộ quần áo bị đốt sạch hay không, cũng không có khả năng lấy đến DNA rồi.
Đỗ Long nói:
- Cho dù bất luận biết rõ không tìm thấy manh mối gì, cũng phải đem thùng dầu này mang về, cẩn thận rửa sạch đồ bên trong, dù cho một cây kim cũng không thể bỏ sót.
Thẩm Băng Thanh gật đầu nói:
- Kỳ thực cũng không phải hoàn toàn không có cách nào liên hệ với hung thủ. Trong rương kia không phải có đồ đạc của Mạnh Hồng Vĩ sao? Từ vài thứ kia có thể tìm thấy túi hoặc da đầu, hoặc các loại đồ vật này nọ. Sau đó lấy mẫu máu trên tường, vẫn có thể đem Mạnh Hồng Vĩ và hung án liên hệ với nhau. Mặt khác chúng ta đã lấy được video và căn cứ từ lời khai của Tần Phong Hà, Mạnh Hồng Vĩ tuyệt đối chạy không thoát sự trừng trị của pháp luật.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Cậu nói rất đúng, nhưng chúng ta còn phải tiếp tục điều tra. Bất kì dấu vết nào cũng không được bỏ qua, chứng cứ càng nhiều, lập luận càng chặt chẽ. Hơn nữa còn có một bằng chứng chính xác cần phải tìm được, ấy là năm đó Mạnh Hồng Vĩ bắt cóc Tần Phong Hà cũng cưỡng hiếp và quay video lại. Theo Tần Phong Hà nói, đó là một máy quay phim kiểu cũ. Nếu trong nhà Mạnh Hồng Vĩ không tìm thấy, cũng có thể là y đem đến giấu ở đây cũng nên.
Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng Chinh gật đầu. Ba người tiếp tục tìm kiếm. Khi bọn họ đang lục soát dưới thảm trải nền, và tìm được không ít manh mối vật chứng, đột nhiên nghe tiếng thét chói tai của Bạch Nhạc Tiên ở dưới lầu. Ngay sau đó tiếng thét lớn của viên cảnh sát:
- Đứng lại, không được nhúc nhích, nếu không tôi bắn.
Đỗ Long vội vàng vọt tới bên cửa sổ, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên ngã trên mặt đất, một người đầu tóc hoa râm đang cúi người nhìn cô