Sau khi bố trí ổn thỏa cho cô Từ thì Đỗ long cùng Hạ Hồng Quân đi ăn khuya. Đỗ Long đem các phiền toái của mình từ từ kể cho Hồng Quân nghe một lượt, sau đó nói cho anh ta biết:
- Rất nhiều người biết tôi có ân oán với bọn họ, vì vậy đều theo dõi tôi, tôi không tiện ra tay nên đành phải thoái thác. Sự việc hơi nhiều, hơi loạn chút, hi vọng cậu không thấy phiền phức.
Hạ Hồng Quân mỉm cười nói:
- Phiền toái tiểu tử cậu gây ra thật không ít, yên tâm, chút chuyện nhỏ ấy tôi không để ý đâu, cậu cứ việc yên tâm đi làm việc của cậu đi.
Có sự bảo đảm của Hạ Hồng Quân, quả nhiên Đỗ Long thấy yên tâm hơn nhiều. Hắn định ngày hôm sau quay về làm việc vì hắn mang theo một đội đã chuyển sang ca đêm, cho nên không có việc gì thì cũng có thể không phải báo cáo. Vào lúc cùng đánh cờ với Thẩm Băng Thanh trong phòng khách, đột nhiên nhận được điện thoại của Uẩn Cảnh Huy.
- Đỗ Long, Tần Phong Hà muốn gặp cậu. Cô ấy nói nếu cậu không mau qua đó thì cô ấy sẽ suy xét từ bỏ kế hoạch tố cáo Mạnh Hồng Vĩ.
Uẩn Cảnh Huy nói:
- Tốt nhất là đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi.
Đỗ Long lập tức kết thúc ván cờ cùng Thẩm Băng Thanh, liền tới trại tạm giam số 2 của thành phố Ngọc Minh để gặp Tần Phong Hà.
Thần sắc Tần Phong Hà lúc này có vẻ hơi kém, nhìn thấy Đỗ Long liền lập lo lắng hỏi rằng:
- Cảnh sát Đỗ, mấy việc lần trước tôi nói với anh không biết anh có để tâm tới giúp tôi không?
Đỗ Long nói:
- Cô nói là bảo vệ bố mẹ và tìm một ít đồ đúng không? Hai việc này tôi đều đang làm, chẳng qua là việc bảo vệ bố mẹ cô vẫn tốt nhưng mấy đồ kia lại không tìm thấy. Nếu cô biết ngoài nhà của gã ra, Mạnh Hồng Vĩ còn chỗ nào có thể giấu đồ nữa thì cứ nói cho tôi biết.
Tần Phong Hà thất vọng nói:
- Nói như vậy thì cả hai việc cảnh sát Đỗ đều chưa làm được rồi… Cảnh sát Đỗ, đến trước khi mở phiên tòa nếu vẫn không thấy vật kia chắc tôi phải từ bỏ việc tố cáo thôi. Những người đó bản lĩnh cao cường, có lẽ thật sự giống như những gì bọn họ nói, cảnh sát Đỗ chỉ là một cảnh sát nhỏ, căn bản không thể làm được mấy việc này, anh chỉ là lừa tôi mà thôi.
Tần Phong Hà không muốn nghe Đỗ Long giải thích nữa liền quay người đi, Đỗ Long buồn bực rời khỏi trại tạm giam số 2. Thẩm Băng Thanh nói:
- Tần Phong Hà nhờ cậu tìm cái gì vậy?
Đỗ Long buồn rầu nói:
- Một băng ghi hình, quay được lúc Mạnh Hồng Vĩ hung bạo với Tần Phong Hà vào năm đó. Tần Phong Hà chắc chắn cái băng ấy vẫn tồn tại, nhưng tôi điều tra nhà của Mạnh Hồng Vĩ và cả địa điểm bí mật kia nhưng đều không thấy bất cứ dấu vết nào.
Thẩm Băng Thanh phân tích:
- Băng ghi hình? Bây giờ vẫn còn có người dùng loại này sao? Mạnh Hướng Đông là nhiếp ảnh gia, gã có thể thay đổi mã được, có thể băng ghi hình đã được chuyển thành video rồi. Như vậy thì máy tính, điện thoại, thậm chí internet cũng đều có thể lưu trữ kiểu video, như vậy thật khó mà tìm.
Đỗ Long nói:
- Điện thoại của Mạnh Hồng Vĩ sớm đã bị giữ lại kiểm tra rồi. Nhà gã không có máy tính, thẻ nhớ usb cũng không thấy. Gã bị công ty sa thải lâu như vậy, theo lý thuyết thì không thể để trong máy tính của công ty được, khả năng duy nhất có lẽ là internet. Chúng ta giờ ngay cả mặt mũi của gã cũng không biết, muốn lấy được lời khai của gã căn bản không thể được.
Thẩm Băng Thanh đưa tay lên sờ cằm một lúc rồi đột nhiên nói:
- Vẫn còn một chỗ có lẽ Mạnh Hồng Quân giấu đồ ở đấy…. nhà của Tần Phong Hà cậu đã lục soát chưa?
Đỗ Long ngớ ra:
- Đúng rồi, Tần Phong Hà gần như hoàn toàn bị Mạnh Hồng Quân khống chế, cô ta lại là người mù, Mạnh Hồng Vĩ chính xác có khả năng giấu đồ trong nhà của Tần Phong Hà. Sao tôi lại ngốc như vậy nhỉ, nên nghĩ ra sớm mới đúng.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Cậu đừng có mừng vội, chưa chắc giống như chúng ta dự đoán là Mạnh Hồng Vĩ giấu đồ trong nhà Tần Phong Hà thì sao?
Đỗ Long hưng phấn nói:
- Chắc chắn đấy, theo như trí lực của Mạnh Hồng Vĩ thì làm mấy chuyện này là điều có thể. Gã biết có nằm mơ thì Tần Phong Hà cũng muốn tìm lại vật này nên để bên cạnh cô ta, đây là sự chế giễu và cười nhạo lớn đối với Tần Phong Hà. Không sai, chúng ta lập tức đến nhà Tần Phong Hà.
Địa chỉ nhà Tần Phong Hà thì Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều rõ. Đến trước cửa nhà, Đỗ Long hít một hơi thật sâu, sau đó bấm chuông gọi cửa.
- Ai vậy?
Có tiếng hỏi từ trong nhà
Đỗ Long trả lời:
- Chúng tôi là cảnh sát đến điều tra vụ án.
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói:
- Điều tra điều tra, vẫn còn có cái để điều tra sao? Chúng tôi sớm đã coi như con nha đầu kia chết rồi.
Đỗ Long nói:
- Cô nói như vậy không đúng rồi, Tần Phong Hà là vì muốn bảo vệ mọi người mới bị Mạnh Hồng Vĩ khống chế nhiều năm như vậy. Mạnh Hồng Vĩ là tên giết người không chớp mắt, nếu không phải Tần Phong Hà luôn nhân nhượng vì lợi ích chung thì không chừng mọi người cũng sớm đã…
- Cậu nói cái gì?
Cánh cửa bị kéo mạnh ra, người phụ nữ nhìn Đỗ Long với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Đỗ Long nói:
- Cô à, có vài chuyện không tiện nói ở bên ngoài, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.
Mẹ của Tần Phong Hà là Đồng Hiểu Quyên để cho hai người vào trong. Đỗ Long liền kể tình hình năm đó Tần Phong Hà bị Mạnh Hồng Vĩ xâm hại và khống chế. Lúc nghe xong Đồng Hiểu Quyên đau buồn khóc không thành tiếng, cảm thấy hối hận nói rằng:
- Đều tại chúng tôi không trò chuyện thấu đáo với con bé, lúc ấy chúng tôi đã thấy Mạnh Hồng Vĩ có chút cổ quái rồi….
Đỗ Long an ủi:
- Xin cô nén đau thương, hôm nay chúng tôi đến điều tra, nếu cô đồng ý thì bọn tôi sẽ kiểm tra phòng của Tần Phong Hà, có một bằng chứng quan trọng rất có khả năng là Mạnh Hồng Vĩ giấu ở đây.
Đồng Hiểu Quyên đau buồn gật đầu nói:
- Hai người cứ kiểm tra đi, chỉ cần có thể vạch trần tên khốn khiếp kia thì muốn kiểm tra đâu cũng được.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đi vào phòng của Tần Phong Hà. Đưa mắt nhìn một lượt, cả hai đều dừng lại ở con búp bê phù thủy xấu xí trên bàn, cái này thật không phù hợp với phòng của một cô gái. Đỗ Long cầm con búp bê lên và quay người lại hỏi:
- Cô ơi, đây là đồ mà Mạnh Hồng Vĩ tặng cho con gái cô sao?
Đồng Hiểu Quyên gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đây là đồ mà mấy năm trước khi Mạnh Hồng Vĩ đi học đại học đã tặng cho tiểu Hà, nghe nói do tự tay nó mua. Có một lần tôi thấy nó quá xấu mà lại không may mắn nên định đặt nó vào góc phòng, liền bị tiểu Hà làm ầm lên một trận.
Đỗ Long nhìn ngắm con búp bê này một lát, sau đó khuôn mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Anh đưa búp bê cho Thẩm Băng Thanh và nói:
- Mở nó ra để xem xem, hẳn là vật đó ở trong này.
Thẩm Băng Thanh không nói gì liền rút dao ra dọc theo đường chỉ để vạch con búp bê ra. Trong một đống bọt biển hình tròn ở bên trong người con búp bê là một cái thẻ nhớ nhỏ bọc trong giấy thiếc.
Nhìn thấy vật này thì Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhìn nhau cười tươi. Đồng Hiểu Quyên nghi ngờ nhìn cái thẻ nhớ mà hỏi:
- Là cái gì vậy?
Đỗ Long cười rằng:
- Cô ơi, đây là thẻ nhớ dùng trong điện thoại, bên trong này là bằng chứng phạm tội của Mạnh Hồng Vĩ. Thẩm Băng Thanh, cậu cùng cô ngồi nói chuyện một lát, tôi đi kiểm tra xem bên trong cái thẻ nhớ này có thứ mà chúng ta cần không.
Đỗ Long đi sang một bên lấy điện thoại của mình ra rồi thay cái thẻ nhớ này vào, sau đó mở lên xem và thấy bên trong chỉ có một video, không có bất cứ mã hóa hay giấu diếm gì. Đoạn video này đều lấy Tần Phong Hà và một thời gian chính xác làm tên. Nhìn qua cái tên video, Đỗ Long đã có thể xác nhận rằng vào ngày này năm đó chính Mạnh Hồng Vĩ đã hành hung Tần Phong Hà.
Đỗ Long xem sơ qua đoạn video, đúng là nội dung đoạn video như những gì Tần Phong Hà nói. Trong nhà lầu bỏ hoang đó Mạnh Hồng Vĩ đã ra tay với Tần Phong Hà, thậm chí quá trình làm mù mắt của Tần Phong hà cũng đều bị ghi lại. Lúc đó Mạnh Hồng Vĩ tầm 15, 16 tuổi. Có cái thẻ nhớ này, để xem gã chối cãi như thế nào.