Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 295

Điền Trì là hồ nước cao nguyên diện tích lớn nhất tỉnh Thiên Nam, cũng là hồ nước ngọt lớn thứ sáu toàn quốc. Có tiếng khen là viên ngọc cao nguyên, trải qua nhiều năm đóng hồ tu sửa, Điền Trì bây giờ đã khôi phục lại được vẻ đẹp nguyên trạng mức độ cao nhất.

Một chiếc xe BMW trơ trọi dừng ở một bãi cát, ồn ào náo động của ban ngày bây giờ đã bị tiếng sóng có tiết tấu thay thế. Gió mát từ từ thổi tới, làm rung động những cành liễu rủ ven hồ, ngay cả chiếc xe BMW cũng dần dần rung động trong gió.

Gió hồ thanh tĩnh thổi không động BMW, BMW sở dĩ chấn động, là vì người ở trong xe đang chơi trò xe động.

Ở trong không gian tương đối hẹp, hai người trần truồng nằm đè lên nhau. Phía trước người kia quỳ ở ghế sau, nằm bò trên ghế thở gấp, cặp mông trắng vểnh lên bị người phía sau ép đến mức hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích. Cô cũng không muốn nhúc nhích, dưới sự tấn công mãnh liệt từng hồi lại từng hồi kia, hồn phách của cô ta sớm đã bay tới bầu trời rồi...

Từ lúc Lâm Nhã Hân bận chuyện làm ăn của cô, mà Đỗ Long và Kỷ Quân San lại bắt đầu chiến tranh lạnh. Đỗ Long vẫn luôn nhịn, mãi cho đến ngày hôm nay mới có cơ hội trút ra. Bởi vì hắn lái xe một mạch tới đây, ngay cả kịch trước cũng không làm, rút cái đuôi giả kia ra, hắn cứ như thế tiến thẳng vào trong thân thể Lâm Nhã Hân. May mà Lâm Nhã Hân đã sớm chờ đợi giờ khắc này đến, cho nên cô không cảm giác được chút đau khổ nào, ngược lại cực kỳ hưng phấn. Bởi vì cô vẫn là lần đầu tiên làm ở trong xe, hơn nữa là làm một con chó nhỏ bị chủ nhân hung hăng làm…

Đỗ Long quả nhiên không có thương hoa tiếc ngọc, trong khi ra sức trút ra người Lâm Nhã Hân, hắn véo thân thể Lâm Nhã Hân bầm tím. Cái giờ khắc bạo phát cuối cùng, hắn gần như bóp vỡ hai con thỏ ngọc trên ngực Lâm Nhã Hân.

Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Đỗ Long dắt Lâm Nhã Hân bắt đầu đi tản bộ dọc bờ cát, dù sao hắn không ngủ được. Lâm Nhã Hân đầu tháng sau khi hết bận cũng không có việc gì làm, hai người chơi suốt đêm ở chỗ này.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi mặt đất, Điền Trì dưới bóng đêm phản chiếu sóng nước lăn tăn. Lâm Nhã Hân đang quỳ gối trên bờ cát tuyên thệ với ánh trăng, ánh trăng cũng chiếu rọi vào người cô làm cho toàn thân dường như đang phát sáng. Ai ở trong đêm tối thoạt nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng nữ thần của Điền Trì đang hướng lên trời cao cầu nguyện.

- Tôi... Lâm Nhã Hân, tự nguyện tôn Đỗ Long là chủ nhân...

- Nội dung cầu nguyện của nữ thần tuyệt đối khiến người ngoài nói không ra lời. Bộ dạng của nữ thần hiện giờ cũng làm người ta khó có thể tưởng tượng. Cô lại bị một bộ xiềng xích chỉnh thể khóa chặt cổ, hai tay, hai chân vào nhau. Cô chỉ có thể để hai tay sau lưng, ưỡn bộ ngực quỳ ở nơi đó. Tất cả đều bị camera đặt ở một bên hoàn toàn ghi lại.

Tất cả điều này đều là Lâm Nhã Hân tự nguyện nói ra, Đỗ Long bây giờ đang ở bên bờ thất tình, cái loại cảm giác hoàn toàn nắm trong tay người mình yêu này khiến cho hắn có chút mụ mị. Đỗ Long không biết tâm tình của mình trong quá trình huấn luyện Lâm Nhã Hân cũng đang phát sinh thay đổi rất nhỏ. Rốt cuộc là ai đang huấn luyện ai, điều này vẫn còn rất khó nói.

Hai người ở trên bờ cát dường như chơi gần đến sáng. Lúc Đỗ Long tinh thần vẫn hưng phấn lái xe một mạch quay về thành phố Ngọc Minh, Lâm Nhã Hân lại bị bó chặt thành một khối, cuộn tròn ở ghế sau ngủ say. Tối hôm qua cô có thể mệt muốn chết rồi, nhiều vết máu đọng và vết roi trên người có thể chứng minh điểm này.

Sau khi quay về nhà Lâm Nhã Hân Đỗ Long dịu dàng hầu hạ Lâm Nhã Hân rửa đi bụi bặm, cát sỏi trên người. Cuối cùng lại mặc cho cô bộ đồ trói buộc, còn đem hai cái nhảy trứng lần lượt nhét vào hai cáo lỗ nhỏ trước sau của cô. Nhìn hai cái nhảy trứng thao túng thân thể đại mỹ nữ nằm bất động trên giường, Đỗ Long trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:

- Nếu như ở xa ngàn dặm cũng có thể điều khiển như vậy thì tốt rồi...

- Ngoan ngoãn nằm ở đây đợi anh trở về, đói thì ăn bánh ngọt và sữa ở bên cạnh. Đây là chìa khóa của bộ quần áo trói buộc, nếu cảm thấy không thoải mái thì tự mình cởi bỏ. Anh phải đi làm rồi, bye...

- Đỗ Long hôn một cái lên trán Lâm Nhã Hân, xoay người bước đi trong ánh mắt chăm chú lưu luyến của Lâm Nhã Hân...

- Vụ án có gì tiến triển không?

- Lúc Đỗ Long nhìn thấy Thẩm Băng Thanh trực tiếp hỏi.

Thẩm Băng Thanh đang xem bản ghi chép và ảnh chụp hiện trường từ tổ 2, thấy Đỗ Long tới rồi, y ngẩng đầu nhìn, cười:

- Cậu nói rất đúng, hung thủ độc ác tàn nhẫn, lớn mật hơn rất nhiều so với ba vụ án trước. Gã hoàn toàn mặc kệ người chết thân hình cao lớn thân thể khỏe mạnh, xông lên trước liền đâm. Hơn nữa mấy dao này tương đối trí mạng, nhưng mà điều này cũng khiến tớ này sinh ra một câu hỏi, một người bình thường sao có thể đột nhiên trở nên độc ác tàn nhẫn như vậy? Bình thường tay mới cho dù đâm nhát đầu tiên rất hiểm độc, trong lúc khiếp đảm kinh hoàng, tay của gã sẽ trở nên mềm, xuất dao vô lực, rơi vào hỗn loạn một chút. Nhưng cậu xem vết thương trên mình hai người này, không có dao nào độ sâu ít hơn 5cm, có một dao thậm chí cắt một miếng sâu 1cm vào xương sườn. Điều này cần phải sức lực lớn đến như thế nào. Đỗ Long, hung thủ khả năng không phải là Mạnh Hướng Đông, mà là một tay già đời.

- Là sao?

- Đỗ Long hỏi:

- Tớ vẫn hoài nghi Mạnh Hướng Đông, tên khốn này bình tĩnh, lạnh lùng, cố chấp. Chỉ cần có tâm lý chuẩn bị, có thể làm được những thứ mà cậu đã nói ở trên cũng không có gì là khó cả.

Thẩm Băng Thanh khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Đỗ Long muốn nói lại thôi. Đỗ Long liếc xéo y một cái, nói:

- Sao? Cậu hoài nghi phán đoán của tớ? Hơn nữa hoài nghi tớ bị Mạnh Hướng Đông làm cho mụ mị đầu óc, cho nên nhằm vào ông ta khắp nơi?

Thẩm Băng Thanh thành thật nói:

- Tớ vốn không muốn nói ra, tớ tin tưởng cậu. Nhưng lúc chúng ta ở trường học, thầy giáo không phải bảo chúng ta phải tin chứng cớ sao? Người có khả năng phạm sai lầm, chứng cớ sẽ không sai.

Đỗ Long nói:

- Đúng vậy, người sẽ phạm sai lầm, chứng cớ sẽ không sai. Nhưng nếu như người lúc đang xem chứng cớ đã hiểu sai rồi thì sao? Nói không chừng Mạnh Hướng Đông chính là hung thủ ẩn tàng nhiều năm thì sao? Nghe nói gien của sát thủ hàng loạt cũng sẽ di truyền.

Thẩm Băng Thanh ngắm nhìn hắn, y cuối cùng lắc lắc đầu, nói:

- Được rồi, cách nhìn của cậu tuy có chút không thể tin nổi, nhưng vẫn có khả năng này. Vậy cậu định làm như thế nào?

Đỗ Long thởi dài, nói:

- Tớ vẫn chưa có nghĩ ra, chỉ có thể theo dõi Mạnh Hướng Đông.

Đỗ Long không có biện pháp, tổ 2 càng không có biện pháp. Vợ của Mạnh Hướng Đông lại đem một tờ đơn kiện đưa đến Viện kiểm sát quận Bạch Hoa, tố cáo đội hình sự quận Bạch Hoa vu tội con trai bà ta. Còn nói lão bạn đời của bà ta không có nhà, quấy nhiễu cuộc sống của bà ta.

Đội hình sự 2 lúc bắt đầu còn muốn xem náo nhiệt, kết quả người ta chỉ ra và xác nhận hai viên cảnh sát của tổ 2 quấy nhiễu bà ta. Khang Vĩ Hà lúc này mới biết mình bị hãm hại, y tức giận đến nỗi muốn tìm Uẩn Cảnh Huy tranh luận phải trái. Cuối cùng lại nhịn được, ai bảo y phái người theo dõi Đỗ Long trước?

Vụ án tình nhân mới bị hại cuối cùng vẫn bị giới tin tức moi ra, toàn thể trên dưới cục Công an thành phố Ngọc Minh đều chịu sự nghi ngờ to lớn. Triệu Bình và em họ y Hàn Ỷ Huyên đều gọi điện thoại cho Đỗ Long hỏi thăm tình hình, Đỗ Long một mực chắc chắn đây là cùng nhau bắt chước gây án. Người phát ngôn của cảnh sát cũng tỏ thái độ như vậy với giới tin tức.

Trong trường hợp này, vụ án của Mạnh Hồng Vĩ được các giới quan tâm, do Tòa án trung cấp thành phố Ngọc Minh mở phiên tòa thẩm tra xử lý.

Giống như quá trình nhất thẩm. Lúc đến lượt luật sư của Mạnh Hồng Vĩ trình bày, Tôn Tâm Trực mượn vụ án mới đề xuất nghi ngờ chất vấn, cho rằng cảnh sát hoàn toàn bắt nhầm người, yêu cầu Tòa án tuyên án Mạnh Hồng Vĩ vô tội. Nhưng luật sư biện hộ của cảnh sát cho rằng đây rõ ràng là hai vụ án khác nhau. Hiện giờ chứng cớ của Mạnh Hồng Vĩ giết người đã vô cùng xác thực, không cần phải vì vụ án khác mà kéo dài tuyên án.

Trong Tòa án hai bên tranh luận rất kịch liệt, nhưng chứng cớ của cảnh sát vô cùng đầy đủ. Cuối cùng Tòa án tuyên bố giữ lại phán quyết ban đầu, luật sư của Mạnh Hồng Vĩ tỏ vè còn muốn tiếp tục kháng án. Nhưng mà ai cũng biết cơ hội y có thể thắng kiện sẽ rất nhỏ rất nhỏ.

Đỗ Long vẫn tham dự phiên thẩm vấn của Tòa án. Sau khi nghe được quan tòa tuyên án hắn cuối cùng thở ra một hơi, sau đó liền cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn hắn. Đỗ Long quay đầu ra sau nhìn, chỉ thấy Mạnh Hướng Đông lạnh lùng nhìn về phía hắn. Đỗ Long hơi nhíu mày, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn lại, đồng thời làm một động tác tay ta đang theo dõi ngươi đấy. Mạnh Hướng Đông hờ hững nhìn Bạch Nhạc Tiên bên cạnh Đỗ Long một cái, quay người bỏ đi...
Bình Luận (0)
Comment