- Cái gì? Cậu đem manh mối vất vả lắm mới lấy được ra uy hiếp Lâm Diễm rồi hả? Cậu...cậu không những lãng phí manh mối này, hơn nữa đã đánh rắn động cỏ rồi!
- Thẩm Băng Thanh sau khi nghe Đỗ Long nói đến chuyện uy hiếp Lâm Diễm liền kêu lên giống như bị dẫm vào đuôi mèo vậy.
Hạ Hồng Quân cùng một chỗ uống chút rượu xoàng, nói:
- Băng Thanh cậu đừng vội, tôi tin Đỗ Long làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân.
Thẩm Băng Thanh nổi giận nói:
- Tôi thấy hắn trở nên hồ đồ rồi, từ lúc hắn đau đầu, mất ngủ tới nay, bảo hắn đi khám bệnh hắn nói cái gì cũng không chịu. Bây giờ tốt rồi, hắn càng ngày càng ngu, nếu không vụ án tình nhân bị sát hại thứ tư hẳn là sớm bị phá rồi.
Đỗ Long không kìm nổi cười nói:
- Cậu chính là nhìn tớ như vậy sao? Cho dù tớ khờ rồi, tớ làm như vậy cũng là có lý do. Đầu tiên, lấy được manh mối này không tính là khó, một cuộc điện thoại gọi đi, người bạn kia của tớ là cung cấp hữu nghị. Tuy rằng tình báo này rất chuẩn, nhưng chỉ dựa vào chút tin tức này chúng ta có thể điều tra được gì? Chúng ta có thể tố cáo lên Ủy ban Kỷ luật không? Ủy ban Kỷ luật có thể sẽ không tin lời nói suông.
- Cho nên, tớ dứt khoát đem tin tức này dùng để uy hiếp Lâm Diễm nhả khoản tiền, tớ làm như vậy chính là vì đánh rắn động cỏ. Lâm Diễm y không biết tớ rốt cuộc biết bao nhiêu bí mật của y, y sẽ bắt đầu kinh hoảng, sẽ vô cùng phẫn nộ. Y sẽ nghĩ biện pháp chuyển chứng cớ, chuyển khoản tiền tham ô đoạt được, thậm chí tăng tốc chạy ra nước ngoài... Khoảng thời gian này chỉ cần chúng ta theo dõi chặt một chút, thì chắc chắn có thể tìm được sơ hở của y. Sau đó chúng ta lại đột nhiên ra tay, đánh cho y trở tay không kịp. Điều này không phải thoải mái vui vẻ hơn so với việc chúng ta khổ sở truy xét hay sao?
- Đỗ Long một hơi đem kế hoạch của mình nói ra, sau đó có chút đắc ý nhìn Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ Hồng Quân, nói:
- Hồng Quân, tên khốn này sao luôn luôn có thể đem những lời ngụy biện nói thành lý do chính đáng không sợ gì cả?
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Bởi vì lời ngụy biện của hắn luôn có chút đạo lý như vậy. Xem ra chuyện theo dõi bám đuôi Lâm Diễm phải để tôi ra tay rồi, công ty Vệ Sĩ Quân Uy thật phải đổi tên thành Sở trinh thám tư nhân rồi. Đỗ Long, tôi có thể theo dõi y ở trong sinh hoạt thực tại, nhưng mà nếu như y thông qua internet hoặc điện thoại chuyển khoản vân vân. Tôi thực không làm gì được.
Đỗ Long cười nói:
- Không có việc gì, phương diện internet và điện thoại tôi có thể mời người đẹp tượng băng của cục Công an chúng tôi đến phụ trách, cô ấy nhất định sẽ giúp tôi.
Thẩm Băng Thanh lắc lắc đầu, nói:
- Lời này ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Mạnh Hạo, cẩn thận gã đập dẹt cậu.
- Đây là cậu đố kỵ trắng trợn.
- Đỗ Long cười ha hả, gắp một miếng lớn nhét vào miệng của mình.
Hạ Hồng Quân nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta nên thường xuyên theo dõi Lâm Diễm, sao vẫn còn rảnh ngồi ở đây uống rượu? Nếu như y đã xử lý hết tất cả chứng cớ rồi thì làm như thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Hồng Quân, anh không hiểu tâm lý của những tham quan này, tôi đảm bảo bây giờ Lâm Diễm sẽ không có bất cứ hành động gì. Y vừa lo lắng chứng cớ tham ô rơi vào trong tay tôi, vừa lo lắng chúng ta sẽ theo dõi y. Cho nên tạm thời y vẫn sẽ không có động tĩnh gì, hoặc là lại nghĩ biện pháp thăm dò. Bởi vậy chúng ta cứ uống rượu nói chuyện ở đây, tôi cam đoan y trong hai ngày sẽ không có bất cứ động tĩnh gì.
- Cậu sao khẳng định như vậy?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Quan càng lớn càng phải biết cách bình tĩnh. Lâm Diễm ước chừng có thể chịu được hai ngày, đổi lại là Đồng Kỳ Cương nhất định có thể nhịn được lâu hơn.
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Tôi đích xác không hiểu những người làm quan này, bản thân cũng không muốn làm quan. Bằng không lúc đầu ở trong quân đội cũng có không ít cơ hội ở lại làm quan rồi. Mở công ty Vệ sĩ này cũng là vì thú vị...
Đỗ Long cười nói:
- Có một số việc không phải thú vị như vậy, thí dụ như đã lâu rồi không mưa, tiền cứu trợ chống hạn nhất định phải mau chóng tới đúng chỗ. Nếu như tôi không lấy ra uy hiếp Lâm Diễm, ép y lập tức nhả tiền ra. Chỉ sợ có rất nhiều địa phương không thể chống nổi khô hạn, đến lúc đó chính là chuyện lớn rồi...
Hóa ra Đỗ Long còn có suy xét đến phương diện này, Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút kinh ngạc kính phục.
Tiếng động cơ rầm rầm nhanh chóng tới gần, ba chiếc xe máy phi như bay tới, người đi bộ trên đường nhao nhao trốn tránh. Ba chiếc xe máy nhanh như điện chớp từ quán nhỏ ven đường xẹt qua, khói bụi bay lên khiến cho các thực khách nhao nhao nguyền rủa.
Đỗ Long cũng nhíu mày, hắn buông đũa xuống, nói:
- Sao làm vậy, cô ta sao lại chơi xe bay tới
- Ai? Bạch Nhạc Tiên?
- Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Cô ta có khả năng là đi tìm tôi. Đi thôi, đi xem xem cô ta muốn làm trò gì.
Bạch Nhạc Tiên vẫn còn chưa tới ký túc xá nhà máy dệt thì bị Đỗ Long gọi quay trở lại, hai bên gặp nhau ở nửa đường. Bạch Nhạc Tiên gạt kính bảo hộ của mũ bảo hiểm lên, cười nói:
- Đỗ Long, lên xe, em dẫn anh đi một nơi thú vị.
Đỗ Long xùy một tiếng cười nói:
- Em có thể có nơi nào thú vị, em sẽ không phải là lại muốn đi tham gia cái gì gọi là thi đấu xe bay dưới lòng đất chứ? Loại trò chơi đó rất nguy hiểm, anh khuyên em tốt nhất hay là đừng đi nữa.
Hai gã kỵ sĩ khác cũng gạt kính bảo hộ lên, Dương Minh Huy theo đuôi Bạch Nhạc Tiên chính là một người trong đó, người kia Đỗ Long vẫn là lần đầu tiên gặp. Dương Minh Huy chào Đỗ Long, đồng thời giới thiệu bạn của gã, một người trẻ tuổi tên là Trương Hải Phong. Nghe nói là kinh doanh đồ thể thao ngoài trời.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Em sớm đã không chơi xe bay rồi, hôm nay mượn hai chiếc xe máy là vì lái nhanh hơn một chút để tránh gặp phải tắc đường. Hạ Hồng Quân, Thẩm Băng Thanh, cùng đi chơi đi, vừa vặn một chiếc xe chở một người các anh.
Đỗ Long nói:
- Rốt cuộc là chơi cái gì? Em nói rõ trước đi.
Bạch Nhạc Tiên lườm hắn một cái, nói:
- Anh tên khốn sao lại khó chơi như vậy, nói ra thì không có kinh ngạc và vui mừng rồi. Em cam đoan là tất cả đàn ông đều thích chơi...Được rồi, em nói là được rồi, em có bạn mở một câu lạc bộ bắn súng, là ở trong núi. Hôm nay vừa mới khai trương, anh ấy mời chúng em tới chơi. Em nghĩ các anh có lẽ cũng sẽ thích, cho nên đã tới tìm các anh, đi không đi, nói một câu.
Đỗ Long nhìn về phía Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh, chỉ thấy bọn họ quả nhiên đều có chút động tâm. Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, anh cũng rất lâu chưa chơi súng, phải đi tham gia nhiệt náo chứ. Hi vọng súng ở chỗ anh kia chuyên nghiệp môt chút. Hồng Quân thật là từ quân đội đi ra.
- Cam đoan chuyên nghiệp, hậu đài người bạn đó của em rất chắc, súng của anh ấy không ít loại là mượn từ quân đội, chỉ đưa cho bạn bè hoặc khách sộp chơi. Cho nên các anh muốn chơi vui vẻ một chút thì theo em đi đi. Chơi mệt rồi ở đó còn có thú vị khác, lên xe, Hồng Quân anh lên xe của Hải Phong, Thẩm Băng Thanh lên xe của Minh Huy. Nhanh chút, ngày mai còn phải đi làm nữa, đi trễ rồi thì không có bao nhiêu thời gian chơi.
- Chị Tiên, hay là em ngồi xe của chị đi, em hơi mệt một chút, không muốn lái xe đêm.
- Dương Minh Huy thấy Đỗ Long lên xe của Bạch Nhạc Tiên, gã liền ghen tị, vội vàng nói.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Cậu không phải vừa mới rất hưng phấn sao? Sao đột nhiên mệt rồi? Nếu như mệt rồi thì đừng đi nữa, đem xe cho Thẩm Băng Thanh lái.
- Em đi em đi, em đi là được rồi chứ?
- Dương Minh Huy oán hận nhìn Đỗ Long lên xe của Bạch Nhạc Tiên. Thằng ranh đó hai tay vươn xuống dưới nách Bạch Nhạc Tiên, ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của Bạch Nhạc Tiên. Càng đáng ghét hơn là, hắn lại quay đầu cười híp mắt nhìn Dương Minh Huy một cái.
- Tên khốn đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm giả bộ Cool ...
- Trong lòng Dương Minh Huy lầm bẩm:
- Tạm thời cho ngươi đắc ý một chút, đợi lúc nữa thì sẽ để cho ngươi biết sự lợi hại của ta! Không khiến ngươi mặt xám mày tro lộ ra bộ mặt thật trước mặt chị Tiên thì không thể.