Lý Tùng Lâm hai mắt nhíu lại, dường như hiểu được ý đồ Đỗ Long, y ha hả cười nói:
- Chủ tịch Thạch vừa cùng Đỗ Long uống một ly, hai người ngang bằng nhau. Để cho công bằng tôi đề nghị Chủ tịch Thạch đại diện cho chính quyền xã uống vài ly cùng Đỗ Long. Đỗ Long cậu phải cẩn thận đấy, Chủ tịch Thạch nổi tiếng là tửu lượng cao đấy.
Đỗ Long cầm bình rượu rót đầy chén của mình, nâng chén rượu lên, cười nói với Chủ tịch Thạch:
- Chủ tịch Thạch, ngài xem…
Thạch Húc Minh thấy Lý Tùng Lâm đã điểm danh mình còn Đỗ Long thì đang khiêu chiến, nếu không uống người mất mặt là gã. Gã tự phụ cho rằng tửu lượng của gã nếu không phải là lợi hại nhất xã này thì cũng không phải hạng thường. Gã cũng chẳng tin tên nhóc Đỗ Long mới uống một chén đã đỏ mặt này có tửu lượng hơn gã, cho nên gã sảng khoái nâng chén lên nói:
- Được! Tôi sẽ đại diện chính quyền xã hoan nghênh sếp Đỗ đến công tác ở xã Mãnh Tú.
“Cạn” một tiếng, hai chén rượu chạm vào nhau, hai người cùng nâng chén uống sạch.
Đỗ Long đặt chén rượu xuống, nói:
- Chủ tịch Thạch, chúng ta ăn trước đã, mấy món ăn ngon trên bàn tôi chưa ăn được món nào cả.
Thạch Húc Minh cũng chưa ăn được gì, sau khi uống hai chén rượu gã bắt đầu nổi hứng, thấy Đỗ Long mặt mày đỏ lự gã cho rằng Đỗ Long đang trốn tránh. Gã cười ha hả nói:
- Sếp Đỗ, cậu như thế này là không được rồi. Tục ngữ nói ba chén không qua núi, chúng ta ít nhất cũng phải uống ba chén mới được.
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Được rồi, tôi đây liều mình hầu quân tử, Chủ tịch Thạch, chúng ta cạn chén nào!
Sau khi hai người cùng cạn thêm một chén, mọi người đều đang đợi Đỗ Long ngã xuống, nhưng hắn lại không ngã. Tuy miệng đầy lời say nhưng người ta vẫn không ngã.
Thạch Húc Minh ăn chút rau xanh, sau đó lại rót đầy một chén, nói với Đỗ Long:
- Sếp Đỗ, người ta nói rượu quá ba lượt, chúng ta tiếp tục. Bây giờ là lượt thứ hai! Tôi kính cậu!
Thạch Húc Minh uống một hơi cạn chén, Đỗ Long cũng đứng lên, say khướt mà cười nói:
- Chủ tịch Thạch là muốn tôi say, như vầy đi, chúng ta không cần biết hai lượt ba lượt gì hết, chúng ta cứ uống đến khi có người ngã. Thế nào?
Đồng tử Thạch Húc Minh hơi co lại, gã có cảm giác dường như không ổn. Bình thường mà nói, nếu ai nói những lời này chứng tỏ nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ gã lại không có cách nào từ chối. Người khiêu chiến là gã, chẳng lẽ giờ gã lại nói không?
- Được, chúng ta cứ uống đến khi có người ngã!
Thạch Húc Minh cắn răng nâng chén uống cùng Đỗ Long. Hai người dường như đồng thời cùng cạn hết.
Đến giờ phút này thì những người kế bên đã không còn cách nào ngăn cản, có người thì lo lắng, có người thì cười trên nỗi đau người khác, xem họ đấu rượu. Nhưng sau khi họ uống liên tục vài ly thì mọi người bắt đầu kinh ngạc. Bởi vì Đỗ Long uống còn sảng khoái hơn cả Thạch Húc Minh, hơn nữa màu đỏ trên mặt hắn cũng dần dần biến mất. Chẳng lẽ cái tên này càng uống càng tỉnh táo sao!
Lúc hai người uống đến chén thứ tám thì khuôn mặt của Thạch Húc Minh đỏ bừng cả lên. Nếu không phải một tay gã đang nắm chặt cạnh bàn thì ngay cả đứng, gã đứng cũng không nổi.
Đỗ Long giữ chén rượu lại, nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi cũng uống nhiều quá rồi. Tôi còn phải về sắp xếp công việc, hay là chúng ta dừng ở đây đi!
Thạch Húc Minh trừng đôi mắt đỏ rực của gã lên nói:
- Không được! Chưa có người ngã mà! Chẳng lẽ cậu muốn làm lính đào ngũ à? Không được, tiếp tục uống!
Nói xong, Thạch Húc Minh lại đoạt lấy bình rượu trong tay Kỷ Đào, rót đầy chén gã. Thấy bàn tay gã run run, Kỷ Đào khuyên gã:
- Chủ tịch Thạch, tôi thấy hay là thôi đi…
Thạch Húc Minh quát:
- Anh đừng có mà lôi thôi. Đỗ Long, cậu có uống không? Không uống là thua đấy nhé!
Đỗ Long nâng chén lên ra hiệu cho gã. Thạch Húc Minh cũng nâng chén uống, rượu chảy ra theo khóe miệng của gã, ly này ít nhất chảy ra ngoài hết phân nửa. Gã chưa uống xong thì đã ngã xuống, Kỷ Đào và Ngụy Đào Hầu ngồi bên cạnh giơ tay ra giữ gã lại, nếu không lần này gã thảm rồi.
Trước khi gã hôn mê thì trong lòng gã chợt lóe lên:
- Khốn khiếp thật, tên nhóc kia là công an, làm gì có công an không biết uống rượu. Lão đây bị lừa rồi!
Nhìn Thạch Húc Minh xụi lơ như bùn, Đỗ Long lắc đầu khẽ thở dài:
- Không ngờ tửu lượng của Chủ tịch Thạch còn kém hơn cả tôi…
Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ tiểu tử này được dịp khoe tài đây…
Đỗ Long không để cho người khác mượn cớ nói nên hắn uống cạn cả chén kia. Chung Lâm Hoa giơ ngón tay ra nói:
- Đỗ Long, tửu lượng của cậu không tệ, xem ra sau này chúng tôi có đối thủ rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Bình thường tôi rất ít uống rượu, chỉ lúc cùng đồng nghiệp ra ngoài mới uống vài chén. Hôm nay là uống nhiều hơn bình thường rồi. Hiện giờ Chủ tịch Thạch ngã rồi, Chủ tịch Kỷ hay Chủ tịch Ngụy, có ai muốn uống cùng tôi hai chén nữa không?
Lẽ ra Đỗ Long đã uống chén hết thứ chín vào bụng. Một chén ít nhất cũng gần hai xị, Đỗ Long hẳn đã uống hết hai cân rượu vào bụng, xem ra một người cũng có thể đánh gục hắn. Chỉ có điều Kỷ Đào và Ngụy Đào Hầu lại không có tâm tư đấu rượu với hắn. Một là có thắng cũng hay ho gì, cũng chỉ là lớn ức hiếp nhỏ, hai là… xem dáng vẻ ung dung của hắn, nếu thật là tửu lượng hắn cao thì không phải chính mình sẽ gục sao. Đến lúc đó thì thành trò cười mất rồi.
- Được rồi, Đỗ Long, chỉ là dùng bữa cùng nhau thôi mà, không cần phải chuốc say mọi người. Lần sau có đón tiếp lãnh đạo cấp cao thì cậu lại phát huy.
Lý Tùng Lâm cười ha hả nói.
Rất nhanh, Thạch Húc Minh được Kỷ Đào và Ngụy Đào Hầu khiêng đi, Phó bí thư Từ Chấn Vũ và Trưởng ban chỉ huy Quân sự Thôi Thiên Vũ cũng mượn cớ rời khỏi. Trên bàn chỉ còn lại Chung Lâm Hoa, Trần Lệ Trân và Trương Văn Huy ở cùng Lý Tùng Lâm và Đỗ Long.
- Sếp Cao là một người đồng chí tốt, đáng tiếc y bị tiểu nhân hại!
Chung Lâm Hoa đau lòng nói:
- Đỗ Long cậu phải phá được vụ án này, đem hung thủ ra trừng trị. Tuy nhiên, an toàn của cậu cũng rất quan trọng, tuyệt đối không có chuyện người thân thì đau buồn, kẻ thù thì khoái trá tái diễn nữa!
Đỗ Long cũng thở dài, nói:
- Tôi đã nghe cục trưởng nói sơ qua chuyện sếp Cao bị hại. Tôi tuyệt đối sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chúng muốn xử tôi thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Trần Lệ Trân nói:
- Cậu Đỗ, những người cậu bắt lúc nãy đều là những tên tiểu bá vương của thôn Nha Tử đấy. Trong đó cũng có cả Ngụy Sĩ Kiệt cháu họ của Chủ tịch Ngụy, nhưng vừa rồi trên bàn rượu gã ta không nhắc đến việc này. Xem ra gã có tính toán khác, cậu phải cẩn thận đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Trần nhắc nhở. Trên thực tế ông ta là người không thích dông dài, ngày hôm qua tôi đã cự tuyệt ông ấy một lần nên chắc ông ta biết chỗ tôi không gửi gắm được gì.
Trần Lệ Trân cười nói:
- Thì ra là thế, cậu Đỗ đúng là thiết diện vô tư, cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng không nể mặt. Sau này cậu đi xuống nông thôn công tác cũng hơi khó khăn đấy.
Đỗ Long nói:
- Chuyện khác thì bỏ qua, chứ cháu trai ông ta lại là kẻ khả nghi bắt cóc, Ngụy Khắc Hùng bọn họ là kẻ khả nghi giam cầm, ngược đãi, cường bạo thiếu nữ, còn đánh lén cảnh sát đả thương người. Hôm nay mọi người đều thấy, họ đến cửa chính quyền còn mang theo súng làm gì? Muốn làm phản à? Loại vụ án như vầy tôi không dám mắt nhắm mắt mở cho qua, nên phải đắc tội rồi.