Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 376

Sáng sớm ngày hôm sau Đỗ long quyết định trở về, Hùng Kiến Minh dẫn mọi người đi đường khác. Sau khi đi được một lúc lâu, lờ mờ nghe thấy âm thanh máy móc ầm ầm ở phía trước.

Cơn mưa phía trước đột nhiên ngớt lại, mặt đất dường như bị cày xới khác thường. Bùn đất màu vàng vây quanh ở bên ngoài, giữa bãi đất trống là hình dáng Kim tự tháp được xếp chồng chất từ hơn 10 đống gỗ mới chặt, bên cạnh đặt vài rễ cây lớn.

Đây là bãi chặt cây, lều bạt đơn giản và các máy xúc đang bận rộn hoạt động, công nhân cầm cưa điện, tất cả đều lọt vào tầm mắt của hội Đỗ Long.

-Ai thế?

Sau khi một công nhân thấy hội Đỗ Long và kêu to lên, bãi gỗ lập tức tạm thời ngừng làm việc, mấy người cầm gậy gộc với vẻ không thiện chí bước về phía họ.

Hùng Kiến minh dùng ngôn ngữ địa phương cùng tiếng phổ thông nói:

-Tôi là người thôn Mã Câu đây, tôi đưa mấy người bạn tới chơi. Ngày hôm qua gặp lũ nên mọi người đều sợ hãi và muốn về nhà. Tôi biết chỗ này có một bãi chặt gỗ, chúng tôi muốn đi nhờ xe để chở về.

-À…hóa ra là vậy….mấy người cũng đi đủ xa đấy….

Người đứng đầu bãi đốn gỗ nói:

-Xem ra mấy người cũng không đáng tin lắm.

Lâm Nhã Hân khóc thút thít lên rằng:

-Tôi hối hận chết mất, từ nay sẽ không đi chơi xa như thế này. Anh à, xin rủ lòng thương, tôi thật sự không đi nổi nữa rồi. Tôi với em trai khắp chân đều sưng bọng nước đau chết mất…cầu xin mấy người đấy, làm ơn đi, cho chúng tôi nghỉ một chút, tiện đường nhờ xe đi về, chúng tôi sẽ trả tiền, 100 đồng một người thì thế nào?

Những người này nhìn Đỗ long, Thẩm Băng Thanh và Lâm Nhã Hân đều là những người thành phố ẻo lả, vì vậy lời nói của Lâm Nhã Hân đã hóa giải được nghi ngờ của đối phương. Nét mặt người kia dịu lại và nói:

-Thôi được, các người ngồi sang chỗ đất trống bên kia nghỉ chút đi. Không được ngồi gần chỗ đốn gỗ, lúc cây to đổ sẽ rất nguy hiểm. Có lẽ là sáng sớm mai mới có xe vào đây, các người không vội thì ở đây qua đêm.

-Cảm ơn….cảm ơn các vị đại ca.

Lâm Nhã Hân cảm kích nói, sau đó lảo đảo đi đến chỗ đất trống, ngồi xuống sẽ không nghĩ ngợi gì nữa.

Hội Đỗ Long cũng làm bộ vô cùng mệt mỏi đi đến chỗ đất trống để nghỉ ngơi. Đương nhiên mọi người đều mệt mỏi, chỉ có Đỗ Long vẫn còn sức lực dồi dào chẳng qua là giả bộ thôi.

Thợ đốn gỗ cũng không tiếp tục làm việc nữa mà tụ tập lại ăn trưa. Người cầm đầu đứng tuổi mời hội Đỗ Long cùng ăn cơm nhưng mọi người đều lắc đầu chối từ. Hùng Kiến Minh nhỏ giọng nói với người kia rằng:

-Bọn họ đều là người thành phố nên ăn không quen, đều tự chuẩn bị lương khô rồi.

Người kia dường như bừng tỉnh, không để ý rằng bọn họ đã nhanh chóng đốt lửa đun nước, sau đó bắt đầu ngâm mì tôm ép bánh quy ăn.

Những người thôn Bình Đầu này vẫn hết sức cảnh giác, bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào hội Đỗ Long, tất nhiên đa số ánh mắt đều nhìn Lâm Nhã Hân, cũng có người nhìn Thẩm Băng Thanh….

-Cô giá kia thật là nõn nà, nếu được lên giường với cô ta một lần thì đời này coi như không vô dụng nữa rồi.

Một người trẻ tuổi nói:

-Chú ba, chỗ này không có người tới, bọn họ liệu có phải là cảnh sát không?

Người được gọi là chú ba trầm giọng nói:

-Cảnh sát làm sao có thể mang theo một cô gái yếu đuối tới chỗ như này được. Tôi nghĩ bọn họ hẳn là người làm ăn đi núi Lôi Minh tìm Phỉ Thúy, nếu không thì cũng không đến chỗ xa như này, trước đây cũng gặp vài người như vậy.

-Người làm ăn á? Người chơi Phỉ Thúy đều có rất nhiều tiền phải không? Bọn họ còn trẻ như vậy nhất định là con nhà giàu có, ghét nhất những người như này.

Một thanh niên khác nói như vậy.

Vẻ mặt tam thúc sầm lại, nói:

-Các người không nên nghĩ lung tung, ăn no khẩn trương còn làm tiếp. Đừng cho rằng tôi không biết các cậu nghĩ gì, ai cũng đều gặp lúc khó khăn, giơ tay cứu giúp là điều nên làm. Những chuyện xấu xa mà các cậu nghĩ đừng có nghĩ nữa, nếu không sẽ gặp báo ứng đó.

Mấy người trẻ tuổi khúm núm cúi đầu ăn. Sau khi ăn no lại cùng nhau đi tới bãi chặt cây, vẫn quay đầu nhìn về phía hội Đỗ Long…

Một thanh niên trẻ không kìm nổi đã nói:

-Cô ấy thật xinh đẹp…người bên cạnh cũng không kém, mọi người nói xem tên kia có phải gái giả trai không?

-Tôi nghĩ cô ấy tuyệt đối là con gái, cậu không thấy cô ấy vừa mới đi với tư thế mông uốn éo, đàn ông ai lại đi như vậy?

Một người khác nói.

-Những người này lai lịch không rõ ràng, tại sao chú ba lại cho họ ở lại nhỉ? Anh Xương Hữu, chúng ta không thể làm điều vô lương tâm, nhưng nếu gặp nguy hiểm thì chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu chết phải không?

Lời nói trước là của một thanh niên nói với một người im lặng không nói gì.

Người này tên là Đặng Xương Hữu, gã trầm giọng nói:

-Đừng dài dòng, đợi lát nữa tam chú ba rồi, chúng ta theo hoàn cảnh rồi tính.

Mấy người còn lại lộ vẻ hứng khởi.

Chú ba là người đứng đầu bãi chặt cây này, lão đi xung quanh tuần tra, giám sát việc chặt cây của từng người. Đỗ Long chạy lại và hỏi:

-Đại ca, việc kinh doanh của các anh kiếm được khá lắm nhỉ? Bên ngoài chạm khắc một chút thì phải được mấy trăm vạn một cây rồi.

Chú ba mỉm cười nói:

-Kiếm được cũng không bằng chơi Phỉ Thúy, một viên to bằng ngón cái cũng được trên chục triệu đấy đấy.

Đỗ Long cười ha hả, nói:

-Vậy thì cũng phải cược đúng mới được, việc làm ăn của các anh vẫn ổn định hơn.

Chú ba lắc đầu nói:

-Cũng kiếm không được mấy. Phỉ thúy của mấy người nhỏ có thể giấu ở đâu cũng được. Một cây to như vậy muốn vận chuyển lên đường đều khó, lên đường rồi mà gặp kiểm tra thì phiền phức rồi, việc này không dễ làm đâu.

Đỗ Long lấy ra túi ngọc, cười nói:

-Không biết là làm gì, muốn đàng hoàng kiếm chút tiền thật là khó. Tôi họ Long, gọi là Minh Triết từ thành phố Ngọc Minh đến, đại ca họ gì vậy?

Chú ba cười nói:

-Tôi họ Lâm, bọn họ đều là người trong thôn của chúng tôi.

Một cây đại thụ vừa mới cưa đổ được mang từ đằng trước đến, các công nhân cầm cưa điện cưa cành cây, sau đó cưa thân cây thành các khúc gỗ theo quy định, sau đó dùng cần cẩu xếp khúc gỗ thành hình kim tự tháp.

Đỗ Long nhìn thấy có chúy ngứa tay, anh nói:

-Lão Lâm, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, muốn giúp mọi người một chút được không? Tôi từ nhỏ luôn hi vọng có một ngày được dùng cưa điện cưa cây…

Chú ba cười một cái và nói:

-Cậu cẩn thận đừng để bị thương là được. Lão Ngũ đi lấy cưa điện dự phòng ra đây cho tiểu Long chơi một chút.

Đỗ Long rất nhanh học được cách dùng cưa điện. Hắn cưa mấy cành cây không dùng đến, đợi khi cây đại thụ mang tới thì Đỗ Long đã có thể thành thục thao tác cưa điện để tham gia vào công việc.

Người trong thôn Bình Đầu không phải cưa đổ một cây đại thụ là lập tức đào rễ lên. Sau khi cưa một lượt rừng mới dùng máy xúc đào rễ cây. Như vậy công suất làm việc rõ ràng rất cao, máy xúc sẽ đào rễ cây, mặt đất lại bị lật ra một lần, tất cả các cây cỏ nhỏ đều bị xúc chôn sâu mấy mét dưới lớp bùn đất.

-Lão Lâm à, mọi người làm như vậy là phá hoại rừng rất nghiêm trọng đấy.

Đỗ Long nói trong lúc nghỉ ngơi:

-Sau này rừng khó mà khôi phục được.

Lão Lâm nói:

-Thế thì chưa chắc, sau đó chúng tôi sẽ cày một lượt cho rừng, chỉ cần trời mưa sẽ có rất nhiều cỏ mọc ra. Sau 2 năm các loại cây sẽ mọc tốt lên.

Đỗ Long nói:

-Cỏ hấp thụ năng lượng không bằng đại thụ, phần lớn chất dinh dưỡng trong đất sẽ bị sói mòn, cho dù cây có mọc dài ra cũng không thể sum xuê như lúc ban đầu. Lão Lâm, tôi có ý kiến thế này, mọi người có thể mua một ít giống cây cùng loại, phía trước thì chặt cây, phía sau thì trồng luôn cây giống vào, như vậy tài nguyên rừng mới có thể không bị phá hủy nghiêm trọng như bên châu tự trị dân tộc Thái Tây Song Bản Nạp bên kia.
Bình Luận (0)
Comment