Đỗ Long cười nói:
- Đừng nói xin lỗi, nói thật lòng anh còn muốn cảm ơn ba em. Thôn Mãnh Tú này trời cao Hoàng Đế xa, không có gì gò bó, mỗi lần ra ngoài đều như đi cắm trại dã ngoại, cả ngày di chuyển trong rừng cây nguyên thủy, rất thú vị.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Thật sự thú vị như vậy sao? Vậy em cũng phải đi mở mang kiến thức một chút. Đỗ Long, anh có nghe nói gì không? Gần đây chính quyền thành phố Ngọc Minh rất mất thể diện, Chủ tịch thành phố Mã Quang Minh chủ trì hội nghị định hướng thu hút đầu tư khu Khai Phát mới đã hoàn toàn thất bại. Sau khi xảy ra việc này, Mã Quang Minh đã bị Bí thư thành ủy hung hăng phê bình, về cơ bản ông ta không có cơ hội làm Bí thư thành ủy rồi.
Đỗ Long không hề có cảm giác hứng thú gì, hắn hiện giờ đang ở rất xa thành phố Ngọc Minh, khoảng cách về thời gian lẫn không gian khiến hắn có cảm giác xa không thể chạm tới, bên đó xảy ra chuyện gì dường như đã không còn liên quan đến hắn nữa.
Bạch Nhạc Tiên tinh tế phát hiện tâm sự của Đỗ Long:
- Anh không vui sao?
Đỗ Long nói:
- Dù sao Mã Quang Minh và anh đã từng là người cùng hội cùng thuyền, ông ta lại là người rất có năng lực, anh từng hy vọng ông ấy có thể làm Bí thư thành ủy, không ngờ cuối cùng ông ấy lại không có cái phận kia.
- Ừ…
Bạch Nhạc Tiên có chút không vui lắm nói:
- Em còn tưởng anh sẽ vui mừng cơ, haizzzz…. Xem ra em làm người xấu vô ích rồi!
Đỗ Long thắc mắc nói:
- Làm người xấu vô ích? Sao em lại nói như vậy? Lẽ nào em là người dở trò ở sau lưng?
Bạch Nhạc Tiên úp úp mở mở một lúc rồi nói:
- Em cũng không có năng lực lớn như vậy, cũng chỉ nói cho mấy người bạn việc của anh, có người nói phải cho Mã Quang Minh một bài học, không ngờ người đó lại có năng lực lớn như vậy, không ngờ lại gây khó cho hội nghị hướng dẫn đầu tư như vậy…
Bạch Nhạc Tiên sợ Đỗ Long sẽ trách cô, quả thực còn che giấu một số nội dung. Trên thực tế sau khi Đỗ Long bị điều đi cô còn tức giận hơn so với Đỗ Long. Ngoài việc chiến tranh lạnh với ba cô ở nhà, cô còn phát động các mối quan hệ của mình, chỉ cần bắt được cơ hội liền nói xấu Mã Quang Minh. Tuy nhiều người cười nhạo lời nói của cô, nhưng vẫn có một số người tin là thật.
“Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một Chủ tịch thành phố tâm địa hiệp hòi thôi sao? Sau này tôi sẽ cho ông ta một bài học.” Người nào đó đã làm đúng như lời Bạch Nhạc Tiên nói, vài ngày sau Mã Quang Minh liền mặt mày xám xịt. Bạch Nhạc Tiên đắc chí dành công lao thuộc về mình, vui mừng rạo rực tìm Đỗ Long báo tin tốt, ai ngờ Đỗ Long lại không vui, Bạch Nhạc Tiên lập tức có cảm giác đã làm sai việc.
Đỗ Long nói:
- Người bạn kia của em thật sự rất lợi hại, vậy em kêu bạn em giúp anh làm đường xã Mãnh Tú đi.
Bạch Nhạc Tiên thầm thè lưỡi nói:
- Đỗ Long, anh tức giận à?
Đỗ Long nói:
- Mã Quang Minh như thế nào không liên quan gì đến anh, cảm ơn em đã trút giận giúp anh. Hiện tại, điều anh đang suy nghĩ là làm thế nào để thay đổi tình hình xã Mãnh Tú, làm đường là lựa chọn tốt nhất, bạn của em có thể làm được việc này không?
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Đỗ Long, dù thế nào em cũng không cảm thấy anh giống một Đồn trưởng đồn công an, lại giống như chủ tịch xã của xã Mãnh Tú ấy? Việc này em sẽ giúp anh lưu ý một chút, nếu có cơ hội em sẽ hỏi giúp anh. Đỗ Long, khi nào anh quay trở về thành phố Ngọc Minh, em nhớ anh. Có điều ba em quản em rất chặt, mỗi tuần em chỉ có hai ngày nghỉ, không có cách nào đi tới chỗ anh được.
Đỗ Long nói:
- Tạm thời anh rất nhiều việc, không có cách nào trốn tránh được, dự tính trước ngày mồng 1 tháng 5 sẽ không thể về thành phố Ngọc Minh được.
Bạch Nhạc Tiên hơi thất vọng nhưng cô rất khéo hiểu lòng người, nói:
- Đỗ Long, anh không phải vội, thời gian của chúng ta còn dài, trước khi ba mẹ em sống cùng nhau cũng đã từng trải qua 8 năm kháng chiến xa cách ngàn dặm. Tuy nhiên, trong khi em không ở cạnh, anh cũng không được qua lại vụng trộm với người đẹp nào khác đó.
Đỗ Long trầm mặc một lúc rồi nói:
- Anh đã gặp Kỷ Quân San, rất ngẫu nhiên. Trong quá trình chống ma túy đã đánh bị thương hai kẻ buôn lậu, khi đưa bọn họ đi cấp cứu ở bệnh viện Nhân Dân thành phố Thụy Lệ thì gặp cô ấy.
Giọng nói Bạch Nhạc Tiên ngưng lại, cô hỏi:
- Hai người đã nói chuyện chưa? Cô ấy nói thế nào?
Đỗ Long nói:
- Ngoài mặt anh đã chia tay cô ấy rồi, cô ấy ở ngay thành phố Thụy Bảo, anh lo rằng những kẻ buôn bán ma túy vì anh nên sẽ tới tìm cô ấy trả thù. Thủ đoạn của bọn buôn bán ma túy hung tàn ác hơn nhiều so với những sát thủ giết người liên hoàn. Em cũng phải cẩn thận, anh không muốn các em bị bất cứ tổn thương gì. Hiện giờ quan hệ giữa anh và em sẽ tiến triển thế nào còn rất khó nói, tất cả đều xem vào duyên số thôi.
Bạch Nhạc Tiên thở phào nhẹ nhõm, cô cười nói:
- Nói như vậy thì em vẫn còn cơ hội rồi?
Đỗ Long nói:
- Em vẫn là đội dự bị, sau này ai đối tốt với anh nhất anh sẽ cùng người ấy, ha ha….
- Anh đúng là người chú xấu xa!
Bạch Nhạc Tiên hờn dỗi một câu, sau đó nói:
- Hiện giờ em đang làm việc, buổi tối anh có thời gian rảnh thì gọi cho em từ từ nói chuyện nhé.
Đỗ Long nói:
- Được, tối nay có lẽ anh sẽ ở lại thôn này, quay về tối sẽ gửi cho em vài tấm ảnh, để em thưởng thức phong cảnh ở đây, còn xem xem ở nơi xa xôi hẻo lánh này anh thảm thế nào….
Trong khi Bạch Nhạc Tiên cười khanh khách trong điện thoại Đỗ Long đã cúp điện thoại. Một lát sau Lý Tùng Lâm cuối cùng đã gọi điện thoại tới, ông ta nói:
- Đỗ Long, vừa rồi tôi đang họp, có tin tốt gì vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Phó phòng Lý, có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào?
Lý Tùng Lâm nói:
- Hay là nghe tin tốt trước đi!
Đỗ Long nói:
- Tin tốt là… Tôi có tin báo nói Vương Chính Đồng mưu hại đồn trưởng Cao Thụy. Bạch Thu Phong còn có ba người Lý Thành Vũ, bọn họ đã không còn ở thôn Sa Câu, hiện giờ họ đang ở thành phố Thụy Bảo, vị trí có lẽ là ở phía bắc đường Biên Mậu. Anh điều người đi xem xét chút, nói không chừng có thể bắt được bọn chúng.
Lý Tùng Lâm nói:
- Bọn chúng ở thành phố Thụy Bảo sao? Thật là to gan lớn mật, tôi sẽ điều người đi ngay. Tuyến tình báo của cậu có chính xác không? Tại sao không cung cấp vị trí xác định chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Có thể tra được vị trí chung chung của chúng đã là rất tốt rồi. Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết tin xấu, vụ án thôn Lĩnh Thượng này tạm thời không có tiến triển gì. Kẻ tình nghi duy nhất trước mắt đã chứng thực không có thời gian gây án. Tuy nhiên để làm rõ sự việc vẫn phải bắt gã về. Hiện tôi đã nhờ phía cảnh sát thành phố Ngọc Minh trợ giúp bắt gã, cần chúng ta gửi biên bản xin hỗ trợ điều tra tới.
Lý Tùng Lâm kinh ngạc nói:
- Đây chính là tin xấu của cậu sao?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, vụ án không có tiến trển, đó không phải là tin xấu sao?
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Thiếu chút nữa thì bị tên tiểu tử như cậu dọa chết rồi. Gửi tư liệu về người đó cho tôi, tôi sẽ gửi biên bản xin hỗ trợ điều tra đi ngay.
Đỗ Long bận rộn một hồi, lại lần lượt nhận điện thoại của Lục Hồng Quảng và Lý Tùng Lâm. Hai vị Phó phòng công an này đều mang tin tốt lành tới, trong đó có tin Lý Danh Doanh đã bị giữ lại ở nhà ga thành phố Ngọc Minh, tung tích của ba người Vương Chính Đồng cũng đã điều tra rõ. Bởi vì lo rằng trên người kẻ tình nghi có mang theo vũ khí, vì vậy tạm thời vẫn chưa tiến hành bắt giữ. Bọn họ dự định đợi muộn một chút, khi kẻ tình nghi đã ngủ say rồi sẽ tấn công đột ngột để bọn chúng không kịp trở tay.
Lúc sau, Lục Hồng Quảng mang đến một tin vô cùng tốt lành, năm trước Đỗ Long liên tiếp phá được rất nhiều vụ án lớn gây nguy hại tới trật tự trị an, cục công an thành phố Ngọc Minh vào cuối năm trước đã khen ngợi công lao của các cảnh sát xuất sắc trên báo, Đỗ Long cũng nằm trong số đó. Hiện giờ cuối cùng cũng có tin tức Đỗ Long vinh dự nhận được cấp vị tam đẳng, lại giành được danh hiệu cảnh sát nhân dân ưu tú.
Lục Hồng Quảng nói:
- Đỗ Long, chúng tôi định sẽ mở đại hội trao thưởng vào ngày 20 tháng 3, tốt nhất cậu lên về một chuyến tự mình nhận thưởng, đây là vinh quang cậu đáng nhận được.
Đỗ Long tính đi tính lại thời gian, hình như lúc đó hắn phải lén đi Myanmar, vì thế hắn đành trả lời:
- Đến lúc đó rồi nói sau. Nếu đột nhiên có tình huống phát sinh, vậy thì cũng rất khó nói…