Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 389

Đỗ Long lôi ra quyển số tay công việc dày cộm, lật giở một hồi, tìm được điều khoản liên quan, nói:

- Nhìn thấy chưa, mất tích 24 tiếng mới có thể lập án điều tra, tôi không làm khó các cậu, hơn nữa có cần phải như thế không ? Tôi là cảnh sát phục vụ nhân dân, cán bộ cấp phó phòng, tôi sẽ không lấy việc công trả thù tư đâu.

- Chính là anh làm khó chúng tôi, vì Quách Ngạo Kỳ kia, anh vội vàng cứu người đi, giờ thì lại lề mề, không phải là làm khó thì là gì?

Ngụy Sỹ Kiệt chỉ trích.

- Đúng thế, đúng thế.

Người dân thôn Nha Tử đứng ngoài hét lên.

Đỗ Long cười:

- Khi đó tôi mới đến, không hiểu quy tắc, làm việc quá kích động, mong mọi người bỏ quá cho. Giờ tôi đã hiểu quy tắc, nhập gia phải tùy tục, mua vợ ở xã Mãnh Tú không phải là chuyện thường thấy sao? Mọi người đừng nóng vội, nói không chừng người mua Ngụy Hiểu Tuyền rất thương cô ta, cho cô ta cuộc sống hạnh phúc viên mãn hơn cũng nên?

- Làm sao có thể như thế được!

Ngụy Khắc Hùng nhớ tới Quách Ngạo Kỳ đang bị mình nhốt ở nhà, trong lòng rất lo lắng. Lúc trước cậu ta đối xử với người ta như thế nào, giờ em gái cậu ta có thể cũng đang bị đối xử như thế, điều này khiến cậu ta không thể bình tĩnh được.

Ngụy Sỹ Kiệt đang muốn lý luận với Đỗ Long, Ngụy Khắc Hùng đột nhiên kéo ghế ra sau quỳ xuống trước mặt Đỗ Long, anh ta đau khổ, hối hận nói:

- Đồn trưởng Đỗ, tôi biết sai rồi, sau này không bao giờ tôi mua vợ nữa, tôi dập đầu lạy anh, xin anh lập án cho chúng tôi. Em gái tôi mới mười bốn tuổi, còn chưa hiểu chuyện. Đồn trưởng Đỗ, cầu xin anh, cứu em gái tôi với.

Đỗ Long thở dài:

- Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn làm? Cứ cho là tôi lập án nhưng khi nào có thể tìm thấy em gái cậu cũng rất khó nói, hàng năm phụ nữ trẻ em trên cả nước bị bắt cóc thì có đến chín phần không tìm thấy. Chiều qua cô ta mất tích, không chừng đêm qua đã rời khỏi tỉnh Thiên Nam rồi. Tôi chỉ là đồn trưởng một khu vực, tôi có thể giúp gì được các anh?

Ngụy Khắc Hùng ngây ngẩn cả người. Đỗ Long nói rất đúng, đã một ngày trôi qua, bọn buôn người có thể đã đưa em gái cậu ta đi cả ngàn dặm rồi. Đỗ Long cũng không phải bộ trưởng bộ công an, anh ta có được bao nhiêu năng lực có thể tìm em gái cậu ta về chứ?

Ngụy Khắc Hùng là người trong cuộc nên mê muội, Ngụy Sỹ Kiệt từ nét mặt thoải mái của Đỗ Long đã nhìn ra chút manh mối, cậu ta dò hỏi:

- Đồn trưởng Đỗ, nghe nói anh là cao thủ hình sự phá rất nhiều án rồi, lẽ nào anh thực sự không còn cách nào sao?

Đỗ Long nói:

- Cách thì có, chỉ có điều sợ không có hiệu quả mấy, hơn nữa nói ra các cậu cũng không làm được…

Ngụy Khắc Hùng như người chết đuối vớ được cọc, cậu ta vui mừng vịn vào mép bàn nói:

- Đồn trưởng Đỗ, có cách gì sao? Chỉ cần anh nói ra chúng tôi nhất định gắng hết sức làm.

Đỗ Long nói:

- Thực ra rất đơn giản, cách thứ nhất chính là đánh vào tâm lý hám lợi của bọn buôn người, các cậu lập tức tìm người đưa tin khắp nơi rằng có thể chuộc em gái với giá cao, giờ internet rộng khắp, các cậu có thể gửi tin trên mạng xã hội hoặc tin trên QQ. Tóm lại là càng nhiều người thấy càng tốt, nói không chừng bọn buôn người sẽ liên lạc với các cậu nhanh thôi.

Cách này của Đỗ Long giống như tìm kim đáy bể, Ngụy Khắc Hùng thất vọng nói:

- Vậy cách thứ hai là gì?

Đỗ Long nói:

- Cách thứ hai còn đơn giản hơn, các cậu về cầu thần thánh, tổ tiên phù hộ, làm nhiều việc thiện một chút, không chừng thần phật tổ tiên phù hộ tự nhiên em gái cậu sẽ trở về bình an vô sự.

Ngụy Khắc Hùng từ thất vọng chuyển thành phẫn nộ, cậu ta đứng phắt lên, đập bàn hét lớn:

- Đỗ Long, anh bỡn cợt tôi à!

Ngụy Sỹ Kiệt an ủi:

- Khắc Hùng, anh đừng nóng, để em nói chuyện với đồn trưởng Đỗ. Đồn trưởng Đỗ, không biết anh muốn chúng tôi làm việc tốt gì để cảm động ông trời, thần phật cho Hiểu Tuyền trở về bình an vố sự đây?

Đỗ Long nói:

- Cậu nói sai rồi, không phải là tôi muốn các cậu làm việc tốt, mà tự các cậu đi làm. Còn làm việc tốt gì phải xem các cậu, bất kể là sửa đường sửa cầu hay là giúp người già qua đường, đó đều là việc tốt, đều tốt cho em gái cậu, nhưng… Ý kiến cá nhân tôi là… thôn các cậu mua vợ là chuyện thường thấy, thậm chí là khiến người ta mất mạng cũng từng xảy ra, ông trời chắc chắn đã nhìn thấy nên đã báo ứng các cậu nếm mùi người thân bị bắt cóc. Vì thế, các cậu làm chuyện tốt sẽ bù đắp được điểm này, chắc sẽ có hiệu quả tương đối đấy.

Ngụy Sỹ Kiệt nhỏ giọng:

- Đồn trưởng Đỗ, chúng ta người ngay không nói lời mờ ám, có phải nếu chúng tôi khuyên người trong thôn thả những cô dâu bị bắt ra thì anh sẽ thả Hiểu Tuyền?

Đỗ Long sắc mặt nghiêm nghị nói:

- Cậu có ý gì? Cậu nghi ngờ tôi bắt cóc Ngụy Hiểu Tuyền? Đúng là hoang đường, nếu đã thế vụ án này tôi mặc kệ. Các cậu đến Thụy Bảo báo án, để viện kiểm sát tới điều tra đi.

Ngụy Sỹ Kiệt chửi thầm, vẻ mặt lại tươi cười, nói:

- Đồn trưởng Đỗ, không phải tôi có ý đó, anh hiểu nhầm rồi, hai cách anh nói chúng tôi sẽ làm ngay. Khắc Hùng, em sẽ về thôn khuyên mọi người và cầu thần phật, tung tin khắp nơi. Anh ở đây đợi đến giờ thì báo án, đồn trưởng Đỗ thần thông quảng đại nhất định có thể tìm Hiểu Tuyền về.

Đỗ Long nói:

- Tôi không có bản lĩnh lớn thế đâu, cậu không cần đưa tôi lên cao thế, tôi không dám nhận. Còn nữa, nhiều người ở đồn cảnh sát như thế này để làm gì? Có sức chi bằng tới thành phố Thụy Bảo hoặc những nơi khác dán thông báo tìm người đi.

Bị Đỗ Long xua đuổi, mọi người lần lượt rời đồn. Chỉ có Ngụy Khắc Hùng vẫn ở lại, những người khác dưới sự chỉ huy của Ngụy Sĩ Kiệt đã đi làm việc hết cả.

- Mệt chết được, tôi về nghỉ khoảng hai tiếng đã, đến giờ tôi sẽ đến lập án cho cậu. Cậu điền thông tin người mất tích vào sổ trước đi đã.

Đỗ Long bỏ lại một câu, rồi rời khỏi đồn trở về sân sau.

Thẩm Băng Thanh nhanh chóng đi theo, cậu ta hỏi nhỏ:

- Đỗ Long, việc này cũng vừa khéo, không phải đúng là anh giấu Ngụy Hiểu Tuyền chứ?

Đỗ Long nói:

- Cậu cũng nghi ngờ tôi.

Thẩm Băng Thanh chần chừ một lúc rồi nói:

- Không phải là nghi ngờ, là trực giác.

Đỗ Long mỉm cười, nói với Lâm Nhã Hân đang ngồi nghỉ trên ghế đá:

- Chị Hân, về phòng tôi đi, tôi cho mọi người xem trò vui.

- Cậu chính là người bắt con gái nhà người ta phải không?

Lâm Nhã Hân cười nói.

Đỗ Long vội nói:

- Chị Hân, chị đừng nói lung tung, chẳng lẽ tôi là người hiểu luật mà phạm luật sao?

- Khó nói lắm.

Hai người cùng nói một câu giống nhau, Đỗ Long cười khổ sờ lên mũi, rồi đưa Lâm Nhã Hân tới phòng của hắn và Thẩm Băng Thanh.

Sau khi đóng cửa, Đỗ Long để hai viên đá hắn lấy về từ trên núi Lôi Minh xuống nền nhà. Sau đó mở tủ lấy mười ba viên đá phỉ thúy lớn nhỏ khác bày ra nền.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Đỗ Long, những viên đá này đều là nhặt về sao?

Đỗ Long cười nói:

- Trừ hai viên nhặt từ trên núi Lôi Minh về, những viên khác đều là tôi thắng cược trên phố kinh doanh ở thành phố Thụy Bảo, bình quân tám trăm tệ một viên.

Lâm Nhã Hân nhìn kỹ từng viên đá rồi nói:

- Sao lại chỉ có một viên được mài, còn lộ ra màu xanh lục, thế này là cậu mài quá rồi, vận may cũng không tồi nha.

Đỗ Long ngạo nghễ nói:

- Vận may của tôi đâu chỉ là không tồi, hai người đoán xem trong số những viên đá này có bao nhiêu viên sẽ tăng giá, đoán trúng sẽ có thưởng. Phần thưởng là trang sức được chế tác từ viên đá tốt nhất trong số này.
Bình Luận (0)
Comment