*Ngẫu Phấn Để: tên gọi của một chủng loại phỉ thúy.
Vương Hồng Lợi biết Đỗ Long đang đẩy giá lên trời, hắn vừa ra giá sáu trăm ngàn thực sự là bởi vì khối đá đó, nên hắn cắn răng nói:
- Khối đá đó tôi ra giá ba trăm ngàn, tiểu thư Thẩm cảm thấy thế nào đây?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Khối nguyên thạch đó bán ra rất có giá, ít nhất phải là sáu trăm nghìn mới bán, để hai năm nữa không chừng có thể lên giá một triệu rồi.
Vương Hồng Lợi gượng cười nói:
- Sáu trăm ngàn thì đắt quá, tiểu thư Thẩm có thể xem xét lại một chút được không…
Đỗ Long kiên quyết không chịu nhượng bộ, Vương Hồng Lực bắt buộc phải tăng lên mức năm trăm ngàn. Đỗ Long gọi Tống Thụy Trân và Lâm Nhã Hân mang những khối đá này lên xe. Vương Lợi Hồng nhìn thấy khối đá đó càng nóng mắt, giống như mấy con bạc trong sòng bạc, một khi bị đồng tiền làm cho mê muội đầu óc thì bất kể cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Gã thấy Đỗ Long đang có ý định đem khối đá mà gã ưng ý chuyển lên xe, ngay lập tức gã nóng nảy kêu lên:
- Sáu trăm ngàn thì sáu trăm ngàn! Tôi mua!
Gã Vương mập sợ rắc rối, vội vã ký séc trả tiền. Lâm Nhã Hân nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng, xác nhận sáu trăm ngàn đã được chuyển qua, cô vui vẻ tươi cười với Đỗ Long. Đỗ Long nói với Vương mập:
- Khối đá đó là của ông rồi, ông mau mang nó đi đi!
Mặt khác, có một số người cũng có ý định mua lại hai khối đá khác, trong đó có một khối là khối mà Đỗ Long chú ý, bên trong có Băng Chủng. Đỗ Long tất nhiên sẽ không dễ dàng gì mà bán ra, những người đó không cam tâm nói:
- Tiểu thư Thẩm, không phải là cô có ý định mua những thứ này về để sưu tập đấy chứ? Chúng tôi biết có một chỗ có thể giải thạch*, nếu giải ra có màu xanh thì tiểu thư Thẩm lập tức có thể sang tay, ở đây dân chơi đá rất nhiều, không lo bán không được giá cao. Ông chủ Vương mua khối đá của cô, cũng đến đó để giải thạch rồi.
*giải thạch: quá trình cưa cắt và mài khối đá.
Đỗ Long làm ra vẻ hứng thú lắm, đám ngươi đó còn thuyết phục bọn Hạ Hồng Quân, rồi mọi người kéo nhau đi tới chỗ họ nói. Tống Thụy Trân lo đám người Lâm Nhã Hân sẽ bị lừa, hôm nay đúng lúc tâm trạng không tệ lắm, vì thế cũng đi theo.
Thành phố Thụy Bảo có một khu chợ bán đồ cũ với quy mô khá lớn, trong đó có rất nhiều người bán phỉ thúy, ngọc thạch. Ở đây còn có không ít các sạp hàng cược thạch, chất lượng của nhưng khối đá trong đây tốt hơn rất nhiều so với ở bên ngoài, chí ít cũng không tới mức mang đồ giả ra bán để lừa gạt du khách, người đến đây chơi ít nhất cũng phải là những người có con mắt trong nghề.
Những thương nhân vây quanh đám người Đỗ Long đi vào một cửa hàng cược thạch nằm sâu bên trong khu chợ. Ông chủ cửa hàng cũng không lấy gì làm lạ, chỉ có điều ông ta nói rằng sẽ thu phí nếu nhờ ông làm hộ. Người chơi cược thạch cũng chẳng để ý đến mấy đồng bạc lẻ kia. Ông chủ Vương nóng vội muốn giải thạch của mình, sau khi đã trả mười đồng cho chủ cửa hàng thì khối đá của gã bắt đầu được mài ra.
Ông chủ đi đến trước cửa hẵng giọng nói:
- Có người giải thạch! Sau đó có rất nhiều người vây quanh lại, khung cảnh náo nhiệt miễn phí này tất nhiên không có ai bỏ qua.
Tiếng máy mài đá kêu ầm ĩ, mảnh đá vụn bay tứ tung, sương nước mù mịt. Người đến xem còn hao hứng hơn cả ông chủ Vương, bọn họ không ngừng hỏi:
- Thấy màu xanh chưa?
Ông chủ Vương mài được một lúc liền dừng lại một chút nghỉ ngơi, sau đó dùng nước rửa sạch bên ngoài đã mài, nhưng khối đá vẫn là như cũ, vẫn không nhìn thấy màu xanh đâu, thậm chí ngay cả sương cũng chẳng có chút nào. Trước tình hình này, vẻ mặt ông chủ Vương bắt đầu khó coi.
Ông chủ Vương vẫn chưa nản lòng, ông ta vẫn tiếp tục mài từ một mặt khác. Mọi người dường như vô cùng chờ mong, duy chỉ có Đỗ Long là không có bất cứ hy vọng gì đối với khối đá đó.
Kết quả rất rõ ràng, ông chủ Vương mài cả bốn mặt cũng không thấy sương lộ ra. Mặt của gã tái xanh, tiếp tục cắt một đao lên tảng đá, làm khối đá lộ ra một mặt trống, nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Lúc gã tiếp tục hạ đao thứ hai xuống thì khối đá kia ngay lập tức vỡ ra rơi xuống đất, bên trong cũng có lấm tấm vài điểm sương, nhưng đáng tiếc là ngay cả một chút màu xanh cũng không thấy.
Khối đá này nếu vất ở trên núi mấy trăm năm nữa có lẽ cũng có thể cho ra phi thúy, còn bây giờ thì một chút cũng không thể hi vọng.
Lúc này, ông chủ Vương ngây người ra như phỗng. Có mấy người đang đứng vây xem cũng thở dài:
- Những khối đá hải quan bán đấu giá, thật sự là trời ơi mà.
- Ồ, hóa ra là đồ của hải quan bán đấu giá, thảo nào…
Mọi người ồn ào bình luận, trong khi ông chủ Vương bước đi như kẻ mất hồn. Mọi người rất nhanh chóng quên luôn sự có mặt của ông ta – một kẻ không may. Nhìn vào đống đá mà nhóm Đỗ Long đang lấy ra, tất cả mọi người đều thúc giục:
- Người đẹp, các cô có giải thạch không, tôi có thể miễn phí giải thạch cho các vị, kĩ thuật giải thạch của tôi rất tốt đấy nhé.
Câu nói này có chút trêu đùa, Đỗ Long không thèm để ý đến hắn ta, từ trong đống đá chọn ra một khối thuộc loại Ngẫu Phấn Chủng, rồi cầm mày mài đá lên bắt đầu mài. Khối đá kia có kích thước như quả bóng rổ nhưng Đỗ Long lại nhẹ nhàng bê nó đến bàn cố định. Người vừa nói những lời kia âm thầm lè lưỡi lắc đầu. Người đẹp như ánh mặt trời lúc nãy giờ đây trong mắt gã đã biến thành người đẹp cơ bắp, cũng không thể tiếp tục tùy tiện đắc tội nữa.
Đỗ Long và những người bên cạnh cũng không chú ý đến mấy chuyện đó, mọi người ai nấy đều cố rướn cổ lên, chờ xem khối đá này có xuất hiện màu xanh hay không.
Đỗ Long mài rất cẩn thận, thao tác cũng có phần lão luyện, không có ai biết hắn thật ra hắn mới chỉ từng giải có mười khối đá mà thôi. Người khác trước khi giải thạch cũng không biết bên trong cuối cùng có cái gì, cho nên lúc giải thạch phải thật cẩn thận, nếu không sẽ làm hỏng phỉ thúy bên trong. Nhưng Đỗ Long lại biết rõ ràng ở bên trong là cái gì, ngay cả bên trong có bị nút hay không hắn cũng rõ ràng, vị trí của phỉ thúy lại càng rõ như lòng bàn tay, cho nên chỉ trong chốc lát hắn đã dừng lại. Ông chủ cửa hàng mang ống nước đến xịt vào khối đá, trên bề mặt đá vừa mài đã thấy xuất hiện một chút màu xanh nhạt.
- Thấy màu xanh rồi, mài tăng rồi!
Ông chủ reo lên, người đứng xem cũng kích động hô lên, thật ra thì phần đông số người ở đây đều không thấy rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
- Là Ngẫu Phấn Đề, màu đậm, phải dày ít nhất hai ba tấc, cái này là lời to rồi!
Ông chủ rất nhanh phán đoán.
Phỉ thúy Ngẫu Phấn Để tất nhiên không thể so sánh với Băng Chủng, nhưng nếu màu sắc tươi sáng, nhẵn bóng thì có thể làm ra rất nhiều đồ trang sức có giá trị cao. Chỉ cần dày khoảng hai ba tấc là có thể tạo được bảy tám chiếc vòng tay và rất nhiều nhẫn hoặc các vật trang sức nhỏ khác. Nếu bán với giá hơn một trăm hai mươi trăm ngàn thì thật sự là được giá rồi, cho nên có rất nhiều người cao giọng ra giá:
- Người đẹp, tôi trả một trăm, cô bán lại khối đá đó cho tôi đi!
Đỗ Long lắc đầu, xoay khối đá sang hướng khác, tiếp tục mài. Mọi người đoán chừng Đỗ Long muốn tách hết khối đá này ra, vì thế nín thở chờ đợi.
Cùng với tiếng máy mài xèn xẹt, khối đá cũng được mài thành mấy mặt, toàn bộ khối phỉ thúy bên trong dần dần lộ ra. Chỉ thấy khối đá to bằng trái bóng rổ khi nãy đã bị Đỗ Long mài thành ngang ngửa một quả bóng đá, khối phỉ thúy Ngẫu Phấn Để thản nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Nửa sáng nửa tối, nửa trong suốt nửa đục ngầu, bên trong lờ mờ ẩn chứa một chút màu lục bích…
Mặc dù chất lượng của khối phỉ thúy này không bằng Thủy Chủng, lại càng không bằng Băng Chủng hay Pha Ly Chủng, nhưng bởi vì nó tương đối to, màu sắc trong sáng, lại là một khối phỉ thúy khá lớn nên có thể chế tác thành rất nhiều đồ trang sức xa hoa. Vì vậy, sau khi khối phỉ thúy hoàn toàn được tách ra thì người vừa trả giá lúc nãy đã lớn tiếng ra giá tiếp:
- Người đẹp, một triệu cho khối phỉ thúy này!
- Một triệu hai trăm ngàn!
- Một triệu năm trăm ngàn!
Mọi người nhao nhao lên trả giá, giá của khối phỉ thúy lập tức được đẩy lên đến mức khiến mọi người cứng lưỡi. Lúc mới đầu còn lo Đỗ Long sẽ bị lỗ, đến giờ thì Tống Thụy Trân cuối cùng cũng đã yên tâm, mà đây mới chỉ là bắt đầu, tình cảnh tiếp đó còn khiến cho bà mở rộng tầm mắt hơn.