Sự thật khiến Đới Khai Hâm hết lời nói. Đỗ Long nói:
- Các vị còn nghi vấn gì không?
Tần Tuấn lại hỏi:
- Đồn phó Tông nói thế nào thì cũng phạm tội, anh ta sẽ ra sao?
Đỗ Long nói:
- Anh ta không chỉ phạm tội mà là phạm rất nhiều tội. Nhưng anh ta thế nào thì tôi không nói chính xác được. Hôm nay anh ta giúp tôi dụ mấy tên sát thủ ra cho nên tôi có thể giúp anh ta ghi chép lại trong báo cáo. Còn về phần các anh thì tôi hy vọng các anh sẽ giữ bí mật, không nên đem chuyện Đồn phó Tông bị cách chức điều tra lan truyền ra ngoài. Chuyện này không chỉ vì anh ta mà còn vì người nhà anh ta nữa. Xin mọi người hiểu cho.
Đỗ Long áp tải người về xã Mãnh Tú, mọi người đều hiểu ý nhau nên tuyệt không nói lời nào về nhiệm vụ lần này. Ngày hôm sau Lý Tùng Lâm đến xã Mãnh Tú tự lãnh Đa Ôn Hãn về, cùng đi đến thành phố Thụy Bảo còn có đồn phó Tông Lập Phong.
Tông Lập Phong đã bị bắt giam điều tra, nhưng chỉ tuyên bố với bên ngoài là y được đưa đến trường Đảng của thành phố Ngọc Minh học tập chuẩn bị điều đi nơi khác.
Đỗ Long tiếp quản hết tất cả công tác của Tông Lập Phong. Cơ bản hắn đã thấy công tác ở đồn công an vô cùng phức tạp, hiện giờ càng làm cho hắn đau đầu vạn phần. Hơn ngữa hiện giờ còn có hai nhiệm vụ quan trọng càng khiến cho đồn công an xã Mãnh Tú thiếu binh thiếu tướng cứ như là lấy trứng chọi đá.
Hai nhiệm vụ này theo thứ tự là tổ chức ba ngày lễ tạt nước và triển khai lực lượng để tuyển cử nhiệm kỳ mới. Đỗ Long cần phải đảm bảo là không xảy ra sai sót nào, đây chính là nhiệm vụ chính trị quan trọng.
Tạt nước là lễ năm mới của dân tộc Thái, cũng là ngày lễ có quy mô lớn nhất của các dân tộc ở tỉnh Thiên Nam, rất phổ biến, là một trong những ngày lễ có số người tham gia nhiều nhất. Thông thường ở những nơi lớn lễ tạt nước kéo dài từ ngày 13 đến ngày 15 tháng 4, tổng cộng ba ngày, vừa đúng là ngày thứ hai Tông Lập Phong bị dẫn đi. Xã Mãnh Tú là một địa phương nhỏ, nên lễ tạt nước chỉ tổ chức trong một ngày 15 tháng 4.
Ngày 15 tháng 4, xã Mãnh Tú trong chốc lát đã đông nghịt người, ai cũng trang phục lộng lẫy đi chơi. Các loại hình vui chơi thú vị cũng diễn ra hết sức tưng bừng, các tộc nhân đến xã Mãnh Tú tham gia ngày hội cũng tăng lên gấp bội. Điều này khiến cho vấn đề quản lý trị an hết sức nặng nề.
Đỗ Long một lần nữa lại đặt trạm thu vật cấm hai bên tuyến đường ra vào trọng điểm của xã Mãnh Tú. Bởi vì người quá đông, căn bản không thể lục soát từng người, Đỗ Long đành phải cho vài người đứng ở cọc gỗ phân vùng trị an, hai bên chỉ có hai người. Hiện giờ Tông Lập Phong bị bắt, Hoàng Thế Thù diện cớ xin nghỉ, Triệu Huy là nhân viên văn phòng… Với tình hình lực lượng công an thế này chỉ có thể sắp xếp như vậy thôi.
Cổng bên Tần Tuấn chỉ làm cho có thôi, bên Đỗ Long mới là nghiêm túc. Không một kẻ nào có thể qua mặt hắn mang theo hàng cấm lẫn vào xã Mãnh Tú. Một buổi sáng hắn đã tịch thu được mười ba con dao dài, ngắn, hai khẩu súng lục, tất cả đều lục soát được trên người của những thanh niên trẻ tuổi. Đỗ Long cảm thấy bực bội, mấy tên này rốt cuộc đang làm gì thế? Đi dự lễ lớn mà còn đem theo mấy thứ này, không lẽ họ muốn tùy ý động thủ với người khác sao?
Ánh mắt của Đỗ Long nhìn những người đi vào xã Mãnh Tú, đột nhiên hắn bước đến trước mặt một bé gái đeo ba lô rồi nói với cô bé:
- Bạn nhỏ, cháu cho chú cảnh sát kiểm tra ba lô một chút nhé, được không nào?
Cô bé kia vẻ mặt kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng Đỗ Long đã lấy từ chiếc ba lô ra một khẩu súng lục. Bé gái kia giật mình, vội vàng nói:
- Đây không phải là đồ của cháu, thật sự không phải!
Đỗ Long nói:
- Chú biết là không phải, theo mẹ cháu đi vào đi.
Đỗ Long nói xong vứt khẩu súng cho Thẩm Băng Thanh đứng kế bên phụ trách trông coi hàng cấm bị tịch thu. Sau đó ngẩng đầu hướng nhìn bên kia chỉ thấy mấy người trẻ tuổi đang đứng ven đường, tò mò nhìn hắn.
Đỗ Long hung hăng trừng mắt nhìn tên cầm đầu Bạch Trung Hành. Không ngờ tên đó lại mỉm cười với Đỗ Long rồi còn đứng vỗ tay. Cây súng lúc nãy chính là do chúng giấu trong ba lô của bé gái kia để dò xét Đỗ Long.
Mấy người trẻ tuổi kia đều là người của thôn Sa Câu, Thạch Chiêm Ngọc nói với Bạch Trung Hành:
- Tên đó quả có chút năng lực. Không ngờ bị hắn phát hiện.
Bạch Trung Hành cười nói:
- Nó lợi hại thì cũng chẳng làm gì được mình. Chúng ta đâu có đem theo hàng cấm, đi, chúng ta đi xem chọi gà.
Bạch Trung Hành đi thẳng về phía trước, sau khi đi mấy bước gã đột nhiên nhìn lại, chỉ thấy một tên cùng đi không có đi theo. Gã kinh ngạc nhướng cặp lông mày nói:
- Không ngờ mày không nghe tao, đem theo hàng cấm gì? Đưa đây cho tao.
Tên kia ngoan ngoãn rút ra một con dao dài một thước đưa cho Bạch Trung Hành. Bạch Trung Hành cầm con dao đi về phía Đỗ Long, không nhiều lời, gã đẩy con dao vào tay Đỗ Long, cười ha hả nói:
- Sếp Đỗ, chúng tôi rất ủng hộ công việc của sếp, đây, món lễ vật này xin sếp nhận cho.
Đỗ Long cầm con dao mỉm cười, đột nhiên hắn dùng sức bẻ con dao ra làm hai, rồi nói:
- Dao này chất lượng kém quá, lần sau nếu muốn tặng thì tặng món đồ tốt một chút. Tôi sẽ không tính là mấy người hối lộ, bảo đảm không tính.
Nói xong, Đỗ Long lại bẻ thân đao thành ba đoạn. Mọi người đều biết, đồ càng ngắn càng khó bẻ. Lần đầu hắn bẻ dao thành hai đoạn cũng không có gì lạ, loại dao bán đầy ngoài đường này rất mỏng và giòn, nhiều người đều có bẻ được như vậy. Nhưng lại liên tiếp bẻ gãy hai lần thì người bình thường không thể làm được. Cho nên lúc Đỗ Long đem con dao đã bị bẻ gãy từng đoạn từng đoạn ném xuống đất thì trong mắt Bạch Trung Hành lộ ra vẻ kinh ngạc, ít nhất là kinh ngạc.
Bạch Trung Hành cười nói:
- Sếp Đỗ thật hài hước, lần sau tôi nhất định sẽ tặng sếp món đồ tốt hơn. Sếp đang bận, chúng tôi đi vào chơi đây.
Bọn người Bạch Trung Hành đi vào xã Mãnh Tú, một tên cùng thôn khó chịu nói:
- Tên kia thật là kiêu ngạo.
Bạch Trung Hành im lặng một hồi mới nói:
- Người ta là có bản lĩnh. Chuyện vừa rồi chúng ta không ai làm được. Bọn người Đa Ôn Hãn ở thôn Mã Đề đấu đá với chúng ta vài lần, lực lượng ngang nhau, vậy chúng dễ đối phó không? Vậy mà hôm nay tụi nó đi đâu mất rồi hả? Lúc buôn lậu thuốc phiện bị Đỗ Long bắt rồi. Đỗ Long rất lợi hại, tụi mày đứa nào dám coi thường nó thì sẽ xui xẻo, cực kỳ xui xẻo đấy!
Đỗ Long đứng một hồi, sau khi cảm thấy cũng ổn rồi liền rút lui, đem những đồ vật tịch thu được về đồn. Hắn cùng Thẩm Băng Thanh bắt đầu đi dạo ở khu chợ. Mỗi mảnh đất trống của xã Mãnh Tú đều bị chiếm hết, trong đó xung quanh khu chọi gà, dạo chơi công viên, ném bao là náo nhiệt nhất.
Chọi gà, dạo chơi công viên đều như tên gọi, ném bao ở đây là ném bao cát. Người tham dự toàn là nam nữ trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, bọn họ chia làm hai bên, cùng nhau ném bao cát chơi đùa. Trò chơi này lúc Đỗ Long học tiểu học từng chơi qua, nhưng ném bao cát trong lễ tạt nước không đơn giản là ném trúng thì kết thúc. Mà ở đây nam nữ trẻ tuổi phải nghĩ cách ném bao cát trúng người con gái hoặc con trai mà mình để ý, đây cũng là cách truyền đạt tình yêu, cho nên những người trẻ tuổi rất háo hức.
Đỗ Long thì thấy hứng thú với chọi gà. Thẩm Băng Thanh thì thích hoạt động dạo chơi công viên. Thế nhưng họ vẫn đang tuần tra nên không có cách nào hòa vào cuộc vui cùng với người dân, chỉ đành cưỡi ngựa xem hoa vậy thôi.