Đi tắm chỉ là giả, cái chính là để gột rửa chứng cớ mà thôi. Đường Lệ Phượng vô lực phản kháng chỉ có thể tùy ý hắn sắp đặt. Trong phòng tắm thì sắc tâm của Đỗ Long lại trỗi dậy, lại cùng Đường Lệ Phượng làm thêm vài tư thế nữa, khiến cho cô đạt cao trào nhiều lần, đến khi cô ngất đi trong hưng phấn…
Đường Lệ Phượng đang mơ thấy ác mộng thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại đầu giường vang lên đánh thức cô. Cô nhìn xung quanh, phát hiện cái tên đáng hận kia đã không thấy nữa rồi. Nội tâm một thoáng mờ mịt, lát sau tiếng di động lại vang lên mới khiến cho cô lười biếng nghe điện. Là thư kí của cô gọi tới, bây giờ đã qua giờ làm việc, mà người không bao giờ đi trễ như Đường Lệ Phượng lại chưa có xuất hiện, thế nên thư kí mới phải gọi tới hỏi thăm.
- Tôi…hơi mệt...
Đường Lệ Phượng nói:
- Chiều nay sẽ đi làm. Những gì sắp đặt vào buổi sáng thì cố gắng chuyển sang chiều đi, nếu không hết thì để ngày mai.
Rất lâu rồi mới thấy Đường Lệ Phượng bị bệnh, thư kí của cô liền lo lắng. Đường Lệ Phượng phải khuyên can mãi cô ta mới hết nghi ngờ, dặn cô ta không được nói cho người khác biết, miễn cho có người mượn cơ hội tới thăm. Nếu thế thì chính mình cũng khỏi nghỉ luôn đi.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Lệ Phượng liền nằm vật lên giường. Một lúc sau không kìm nổi cô liền ôm gối mà khóc nức nở. Cuộc đời của cô quả là đau khổ khi bị một tai họa giáng xuống đầu mình. Sự đau đớn thân thể còn xa mới có thể sánh kịp sự đau xót khi bị phản bội, bị cưỡng gian. Thân là Bí thư Thành ủy, đây là lần đầu cô có cảm giác bản thân nhu nhược đến như vậy.
- Không được, mình không thể yếu đuối như thế. Chính mình phải tìm ra tên đó, phải khiến hắn hối hận!
Đường Lệ Phượng bỗng nhiên kiên cường lên. Cô gạt nước mắt rồi ngồi dậy. Cô phải sưu tầm chứng cớ. Việc này tuy không thể nắm rõ nhưng cô có thể ngầm tìm hiểu. Với năng lực và lực lượng của cô chỉ cần có chút manh mối liền có thể tìm ra được cái tên đáng chết vạn lần kia.
Sau một phen tìm tòi, Đường Lệ Phượng cảm thấy thất vọng khi không tìm được chút vật chứng nào có liên quan tới tối hôm qua. Vết bẩn loang lổ trên mấy thứ như khăn trải giường đã sớm bị ném vào trong máy giặt hết rồi. Trên bàn ăn trong bếp đặt một đĩa bánh mì sandwich kẹp thịt gà và ruốc, đó là bữa sáng mà cô thích nhất.
Bên cạnh đó còn có một tờ giấy, trên đó là dòng chữ xiêu vẹo:
- Sáng thì không nên ăn sandwich nhưng anh không biết khi nào em tỉnh nên đành làm thứ này vậy. Em cứ cho vào lò vi sóng một chút là có thể ăn. Đừng có cố đi tìm anh, bởi đó chỉ là phí công mà thôi. Nếu em nhớ anh thì hãy nghĩ đến anh, anh sẽ tới tìm em, tất nhiên anh mà nhớ em thì anh cũng sẽ tùy lúc tới thăm em. Bởi chẳng có gì có thể cản trở anh được, em nên lo lắng cho thằng cháu hư đốn của mình đi bởi nó sắp gặp báo ứng rồi đó.
Tâm trạng Đường Lệ Phượng trở nên căng thằng. Cô chỉ biết Thạch Vũ Hiên bị người lạ mặt đánh ngất xỉu mà thôi. Không biết Thạch Vũ Hiên bây giờ thế nào? Tuy cái tên khốn đó có chết thì cũng không có gì đáng tiếc, nhưng nó lại là cháu mình, là độc đinh duy nhất của Thạch gia.
Khi Đường Lệ Phượng đang lo lắng cho Thạch Vũ Hiên thì Đỗ Long đang nghênh ngang bước ra khỏi biệt thự. Vốn Đỗ Long định khiến cho cái tên đó chết không có chỗ chôn, nhưng giờ lại có một tầng quan hệ với Đường Lệ Phượng như thế này, hắn không thể không suy xét lại lần nữa.
Thạch Khắc Phong khi nhận được điện thoại của Đường Lệ Phượng thì vội vàng chạy tới biệt thự của Thạch Vũ Hiên, sau khi phá cửa sau liền phát hiện Thạch Vũ Hiên chỉ mặc một cái quần đùi. Bộ dạng hắn giống y như là Jesus bị đóng trên ván gỗ vậy, bị treo lên trên một thân cây lớn, trên quần hắn còn có một tờ giấy viết:
- Ác giả ác báo, thế nhân lấy đó làm gương! Ma linh viết.
Thạch Khắc Phong tái mét mặt mày rồi kéo Thạch Vũ Hiên xuống. Chỉ thấy sắc mặt thằng ranh này không bình thường, cả người run rẩy, đầu lưỡi trắng bệch, đồng tử dãn ra, khóe miệng trào bọt, điển hình của việc dùng ma túy quá liều. Thạch Khắc Phong vội đưa Thạch Vũ Hiên đi bệnh viện để rửa ruột. Trong khi chờ đợi, Thạch Khắc Phong liền thông báo cho Đường Lệ Phượng. Cô hỏi:
- Cứu được rồi sao? Thế là tốt rồi. Chị tôi cũng mất được 10 năm rồi, sau này hai chú cháu các người làm gì cũng không quan hệ tới tôi nữa. Các người tự giải quyết cho tốt đi.
Đường Lệ Phượng nói xong liền cúp máy, Thạch Khắc Phong nghe xong cũng thấy kinh ngạc, bởi y nghe được ẩn trong từng câu nói của Đường Lệ Phượng là sự thất vọng và kiên quyết. Y hiểu Thạch Vũ Hiên lại làm ra chuyện gì khiến cho Đường Lệ Phượng vô cùng thất vọng rồi. Đường Lệ Phượng trước kia yêu quý gã như thế nào mà giờ còn quyết định như thế, khẳng định gã gây họa không nhỏ rồi.
Sau khi Thạch Vũ Hiên được cứu thì Thạch Khắc Phong liền đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó một mình truy hỏi Thạch Vũ Hiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thạch Vũ Hiên cũng hiểu chính mình bị mắc mưu nên khi bị chú ép hỏi gã cũng đành ấp úng kể ra chuyện tối hôm qua. Thạch Khắc Phong liền nổi giận hung hăng tát cho gã một cái rồi gào lên:
- Súc sinh! Chuyện như thế mà mày cũng làm được! Khó trách dì nhỏ của mày nói không bao giờ muốn quan tâm tới chuyện của mày nữa! Chuyện này còn có ai biết nữa không?
Thạch Vũ Hiên ôm mặt nói:
- Chỉ có cháu…với dì nhỏ và cái tên tự xưng là Ma Linh kia thôi.
Mặt Thạch Khắc Phong tái mét:
- Mày không thể ở lại thành phố Thụy Bảo được nữa rồi, mau xuất ngoại đi. Trốn đi năm nửa năm rồi tính. Mày là thằng súc sinh, mày hại chết cả tao và dì nhỏ mày rồi!
Thạch Khắc Phong lại giơ tay lên lần nữa, nhưng khi thấy cái bộ dạng co rúm lại kia của Thạch Vũ Hiên thì y cũng không tát nữa.
Di động Thạch Khắc Phong liền vang lên, còn là một chuỗi các dấu sao, y hơi run lên rồi vội vàng bắt máy:
- Là cậu! Cậu còn muốn thế nào nữa?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Đơn giản thôi, ông tự mình mang Thạch Vũ Hiên tới mộ của Cổ Ngọc Vân mà vái lạy nhận tội đi. Nếu không tôi sẽ phát tán những video mà cháu ông tự biên tự diễn trong ổ cứng máy tính của hắn đó.
Thạch Khắc Phong che tai nghe, hỏi nhỏ Thạch Vũ Hiên:
- Trong ổ cứng máy tính của mày có cái gì tự biên tự diễn hả?
Thạch Vũ Hiên biến sắc, ngẹn giọng nói:
- Có video của Cổ Ngọc Vân và những…người khác nữa…
Thạch Khắc Phong liền thẳng tay tát xuống….
- Chúng ta đi thành phố Lỗ Tây?
Thẩm Băng Thanh kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ chị Lâm đến thành phố Lỗ Tây rồi hả?
Đỗ Long lắc đầu:
- Chúng ta đi đón một vị đại nhân vật, chẳng qua không biết khi ông ta thấy chúng ta thì có cao hứng hay không.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Ai thế? Chúng ta có biết vị đại nhân vật tới Lỗ Tây rồi hả?
Đỗ Long chỉ tờ nhật báo Thiên Nam trong tay nói:
- Đây là báo hôm qua. Sau khi có quyết định của Tỉnh ủy thì đồng chí Mã Quang Minh chủ tịch thành phố Ngọc Minh được điều về làm Ủy viên Châu ủy của châu Đức Hồng . Hôm nay là ông ta tới nhận chức đó.
- Anh đây chính là vui sướng khi người gặp họa phải không? Tuy bề ngoài là thăng, nhưng ẩn ý là giáng chức. Dù sao cũng là nhân vật số một của châu Đức Hồng, chúng ta chẳng khác nào nằm trong tay ông ta, anh chạy tới nói đểu không phải là muốn chết sao?
Đỗ Long đắc ý cười:
- Sơn nhân tự có diệu kế. Tôi còn lâu mới sợ ông ta, cậu xem nhé, tôi đảm bảo ông ta sẽ chiêu đãi chúng ta cho xem.
Thẩm Băng Thanh cũng bật cười nói:
- Anh muốn để cho cái vị Bồ Tát lớn như chị Lâm xuất đầu, nhà đầu tư lớn đấy, ai mà không dám coi anh là thượng khách chứ?
- Cậu biết thế là tốt…
Hắn lật sang trang thứ năm của tờ nhật báo Thiên Nam, thấy có một tin lớn liền đọc:
- Phó cục trưởng cục Cảnh sát thành phố Thụy Bảo, Thạch Khắc Phong không nhận tình thân, tự mình bắt cháu họ Thạch Vũ Hiên, kẻ bị tình nghi bắt cóc cưỡng gian tới cục Cảnh sát đầu thú. Ngày hôm sau Thạch Vũ Hiên liền bị người áp giải tới trước mộ của Cổ Ngọc Vân, dập đầu tạ tội, khóc lóc van xin nhưng cuối cùng vẫn không thể nhận được sự khoan thứ của người đã chết…