Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 547

Khấu Thành Địch kinh ngạc nói:

- Khối sưng? Mấy năm trước tôi có ngã một lần, đầu đau dữ dội, đã đến bệnh viện chụp. Bọn họ nói trong đầu tôi có máu tụ, sau khi điều trị nó đã biến mất rồi, đầu cũng không đau nữa. Mấy năm nay tôi không ngã đập đầu lần nào nữa.

Đầu dần không đau nữa, Khấu Thành Địch cũng dần ổn định cảm xúc, Đỗ Long nói:

- Có lẽ là vết thương ban đầu lại chảy máu, anh phải đến bệnh viện xem lại, làm không tốt máu đó kết thành cục, phải phẫu thuật mổ lấy ra mới được.

- Cái gì? Phẫu thuật sọ não sao? Tôi không làm!

Khấu Thành Địch kêu lên.

Đỗ Long nói:

- Đừng kích động, càng kích động huyết áp càng tăng, máu trào càng nhanh. Giờ phẫu thuật não rất an toàn, anh yên tâm, hơn nữa tôi chỉ nói thế thôi, vẫn chưa chụp chiếu kiểm tra đâu ai biết phải điều trị thế nào, đúng không ? Chỉ có giải quyết triệt để căn nguyên, đầu anh mới không bị đau lại. Giờ anh thả lỏng một chút, tôi giúp anh xoa bóp đầu, anh có thể nhắm mắt lại, như thế sẽ càng có hiệu quả.

Khấu Thành Địch gật gật đầu, thật sự nhắm mắt lại. Đỗ Long cẩn thận xoa bóp huyệt thái dương, sau đó là huyệt bách hội. Vấn đề của Khấu Thành Địch là ở trong não, Đỗ Long lo lắng chữa lợn lành thành lợn què, làm anh ta đau. Hiện giờ điều khiển kích nổ dù có thể dễ dàng giật lấy nhưng vẫn chưa biết Khấu Thành Địch có sắp đặt gì khác không, an toàn vẫn là quan trọng nhất.

Khấu Thành Địch lâu rồi chưa thoải mái như thế này, anh ta chỉ cảm thấy đầu không đau nữa, toàn thân đều thả lỏng, dần dần anh ta trở nên buồn ngủ.

- Khấu Thành Địch, mẹ và vợ anh ở đâu? Trên người họ có buộc thuốc nổ không ?

Đỗ Long hỏi.

- Không có… họ đang ở dưới tầng hầm, tôi chỉ dọa người ta thôi…

Khấu Thành Địch nói trong vô thức:

- Cái điều khiển này là điều khiển ti vi…

Nửa ngày lo lắng của Đỗ Long giờ đã có thể thoải mái, hắn dùng lực ấn vào động mạch cổ của Khấu Thành Địch. Khấu Thành Địch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đỗ Long mở cửa ra, nhìn Thẩm Băng Thanh đang lo lắng đợi ở ngoài, nhoẻn miệng cười nói:

- Được rồi, một phen hoảng sợ. Tên đó chẳng có cái gì gọi là điều khiển bom từ xa, có thể gọi người đến thu dọn phòng rồi.

Trên mặt Thẩm Băng Thanh lộ nụ cười an tâm, nói:

- Lần sau anh có thể đừng mạo hiểm như thế này nữa có được không ? Tôi lo muốn chết đi được.

Đỗ Long nói:

- Không mạo hiểm sao có thể thu được kết quả lớn nhất, yên tâm, không nắm chắc bảy tám phần tôi sẽ không dễ dàng mạo hiểm đâu.

Thẩm Băng Thanh quay đầu lại gọi người vào xử lý chuyện còn lại, sau đó hỏi:

- Rốt cuộc nhà Khấu Thành Địch có chuyện gì? Con trai anh ta do ai giết? Vợ anh ta có ngoại tình không ?

Đỗ Long thở dài nói:

- Tôi nghi ngờ tất cả chuyện này do Khấu Thành Địch gây nên. Thái Trung Vĩ nói không sai, lúc đi buôn lậu Khấu Thành Địch đã ngã một lần, từ đó trở nên lo lắng bất an, không tin người khác. Vừa rồi tôi kiểm tra anh ta, não của anh ta đích xác có vấn đề, có thể là di chứng sau chấn thương gì đó, phải đưa đi bệnh viện kiểm tra mới được.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đó đúng là thảm kịch nhân gian rồi… Khấu Thành Địch nếu chữa khỏi cũng sẽ đau khổ vì những hành động mình đã gây ra.

Đỗ Long nói:

- Cũng chẳng còn cách nào khác, trên thế giới này những chuyện đau lòng rất nhiều…

Vũ trang của thôn Châu Sa hoàn toàn được giải trừ, các chiến sỹ tiến vào các hộ gia đình thu vũ khí trước một giờ, số vũ khí thu được nhanh chóng chất thành một đống lớn, nhìn thấy Hầu Đông Lai cũng không nói được gì. Đây mới chỉ lục soát vài nhà, nếu lục soát cả thôn những thứ này không phải sẽ chất thành núi cao sao, trang bị cho một sư đoàn có thể không đủ chứ trang bị cho một lữ đoàn tăng cường chắc không có vấn đề gì.

Súng vẫn còn dễ giải quyết, có những thứ như thuốc nổ tồn kho cả đống, tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Thuốc nổ có rất nhiều loại, tính ổn định thấp, những chiến sỹ kia khi mang những thứ này ra lòng bàn tay đều dính mồ hôi, đối với những thứ này Hầu Đông Lai cũng hất tay, chụp ảnh ghi chép lại một chút, rồi phái người mang tới nơi không dân cư gây nổ. Vậy nên nơi núi non hoang dã trong đêm khuya không ngừng vang lên những tiếng nổ đùng đoàng của thuốc nổ.

Chính lúc thu được thành quả, một chiếc trực thăng bay từ xa tới, trực thăng vũ trang này hạ xuống rồi lập tức bay lên không trung cảnh giới. Sau một hồi liên lạc Hầu Đông Lai đưa máy thông tin cho Đỗ Long, thần sắc có chút kỳ quái, nói:

- Đỗ Long, sếp của các cậu tới rồi.

Giờ hành động tịch thu súng có thể nói là thu được thành công lớn, Đỗ Long nhận lấy máy thông tin, ấn nút xuống nói:

- Sếp Lý, sao anh lại đích thân tới đây vậy?

Lý Tùng Lâm tức giận:

- Cậu vẫn còn biết tôi là sếp của cậu à! Tiểu tử! Lặng lẽ gây ra chuyện lớn như vậy, giờ tình hình ra sao rồi? Hành động thuận lợi không?

Đỗ Long cười nói:

- Có sếp Lý đích thân ra trận, hành động đương nhiên là hoàn toàn thuận lợi rồi, một phát súng cũng chưa bắn, không có thương vong, tình hình hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Trước mắt việc thu súng ống và các loại hàng cấm đã tiến hành được một nửa rồi.

Lý Tùng Lâm nghe nói không có thương vong, xung đột gì mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngồi trực thăng bay tới hạ cánh gần khu định cư tạm thời. Đỗ Long, trưởng ban chỉ huy quân sự Thôi Thiên Vũ, và chi bộ thôn Sa Câu, trưởng thôn đều ra nghênh đón.

Lý Tùng Lâm thấy người dân khu định cư tạm thời nhân tình ổn định, trật tự ngăn nắp,cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm. Gật gật đầu với Thôi Thiên Vũ, rồi nói chuyện với người dân thôn Sa Câu, đề nghị người dân ủng hộ công việc của phòng cảnh sát, cố gắng chấn an quần chúng. Sau đó anh ta tới đứng giữa quần chúng nhân dân thôn Sa Câu, thân mật an ủi quần chúng, ân cần hỏi han, không hề nhìn tới Đỗ Long.

- Sếp Lý hình như rất giận.

Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi giúp anh ta giải quyết một phiền toái lớn, trong lòng anh ta đang vui đấy, mặt sa sầm thế kia chỉ để người khác coi thôi. Bị mắng là chắc chắn rồi, nhưng sau này anh ta vẫn sẽ khen ngợi chúng ta đấy.

Lý Tùng Lâm rõ ràng thật sự rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng, an ủi quần chúng xong, anh ta trở về cửa đông thôn cũng không thèm để ý tới bọn Đỗ Long.

Nhìn thấy đống súng ống, đạn dược lục soát được chất như một ngọn núi nhỏ kia, Lý Tùng Lâm trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn. Những súng ống đạn dược này không phải là đồ chơi, cũng không phải hàng thật, bất kỳ một vật nào rơi vào tay người có dã tâm, có thể sẽ gây nên mối nguy hại lớn cho xã hội. Giờ lục soát ra được một đống to thế này rõ ràng đã giảm đi một mối nguy to lớn cho xã hội.

Nghe thấy những âm thanh đùng đoàng từ xa vọng lại, trong lòng Lý Tùng Lâm dần thay đổi, anh ta bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Đỗ Long.

Đỗ Long mặt mỉm cười, ngang nhiên đối mặt với anh mắt Lý Tùng Lâm, ánh mắt anh ta dần ấm áp trở lại, nói với Đỗ Long:

- Tiểu tử cậu may mắn đấy… Quân đội là thế nào?

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Họ đến huấn luyện hoặc diễn tập gì đấy, tôi liền mượn lực lượng của bọn họ một chút.

Sức ảnh hưởng để thay đổi địa điểm diễn tập hoặc huấn luyện của quân đội không dễ, Lý Tùng Lâm cũng không nói phá, anh ta trầm giọng nói:

- Nếu cậu đã có kế hoạch này sao không nói sớm cho tôi?

Đỗ Long cười nói:

- Sếp Lý, chuyện này nếu nói trước với anh, anh có để tôi làm không ?
Bình Luận (0)
Comment