Đỗ Long dừng một lát, nhìn Đường Minh Hoa:
- Lão Đường, anh có gì muốn bổ sung không?
Đường Minh Hoa sờ cằm, bản thân tuổi còn trẻ, sao giờ lại thành lão Đường vậy… Cơ mà đúng là y là người lớn tuổi nhất tổ trọng án này.
Đường Minh Hoa ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đã ba ngày mà nghi phạm vẫn không rút tiền, cũng không phát hiện thi thể, chứng tỏ vô cùng có khả năng người bị hại còn sống. Chúng ta nên nhắc nhở người nhà người bị hại cố gắng không để dính dáng đến truyền thông. Nếu tin này bị đưa lên truyền thông rất có thể sẽ chọc giận nghi phạm sát hại Lý Thụy Trân. Gửi ảnh chụp của Lý Thụy Trân đến các đồn công an huyện và thành phố để bọn họ âm thầm phối hợp điều tra, các khách sạn nhỏ, nhà khách đều phải phái người thăm dò, không biết chừng sẽ phát hiện được đầu mối gì đó.
Đỗ long gật đầu, an bài Vương Lập Bân thao tác trên mạng, gửi ảnh chụp của Lý Thụy Trân và lời xin giúp đỡ.
- Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ, hai người đi theo tôi tới hiện trường điều tra. Lão Đường, anh hôm qua mới về, ở luôn tại đây điều hành, thuận tiện nhìn tư liệu đội hình sự vừa điều tra được.
Đường Minh Hoa không có ý kiến gì, Đỗ Long dẫn Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đến bãi đỗ xe nơi Lý Thụy Trân xuất hiện lần cuối. Bảo vệ bãi đỗ xe đưa video ngày đó ra xem.
Lúc ấy là giờ cao điểm, xe Lý Thụy Trân đỗ tại một chỗ ngách hẻo lánh không có camera, vậy nên không quay được đoạn Lý Thụy Trân bị bắt cóc. Nhưng người bắt cóc làm thế nào đi tới được góc đó?
Bảo vệ nói:
- Hôm qua cảnh sát tra án cũng hỏi vấn đề này, chúng tôi cũng xem qua tất cả các video, nhưng cuối cùng không phát hiện được ai khả nghi tiến vào khu vực đó.
Đỗ Long bảo bọn họ điều tra những video khác, nhìn kỹ một lần nữa, quả nhiên cũng không có phát hiện gì.
Thẩm Băng Thanh đột nhiên nói:
- Nếu là người đã sớm núp ở đó thì sao? Chúng ta nên xem những video quay ở thời gian trước nữa.
- Chẳng lẽ đây là bắt cóc có mục đích?
Đỗ Long nghi ngờ nói:
- Bằng không sao bọn họ có thể mai phục trước ở đó? Không có manh mối khác, đành nhìn qua xem.
Video chiếu đến thời điểm trước lúc xe BMW của Lý Thụy Trân đỗ chừng một giờ, rốt cục có một người khả nghi hiện lên trong video.
Đây chẳng phải là người trong ảnh chụp chỗ máy rút tiền sao? Sở dĩ Đỗ Long thấy gã khả nghi là bởi gã không đi một hướng cố định mà nhìn quanh bãi đỗ xe một hồi mới đi vào một khu góc chết của camera. Lát sau, một người khác, chính là kẻ lấy tiền đã tới. Hai người vẫn núp tại khu góc chết của camera đó không hề đi ra.
Nhìn tới đây, Đỗ Long chau mày. Hành động của hai nghi phạm này rất kì quái. Trời thì nóng, bãi đỗ xe cũng chẳng có điều hòa, vậy mà bọn họ né ở đó tận hai giờ, chờ Lý Thụy Trân tập thể hình về mới ra tay. Trong lúc đó không ít người lái xe xịn chạy qua lại, sao bọn họ chỉ nhằm vào Lý Thụy Trân?
Đỗ Long tạm thời không giải thích được, hắn copy video cảnh hai người đi vào góc, sau đó tự mình đến hiện trường quan sát. Hiện giờ trời còn sớm, chưa đến lúc nóng nhất, nhưng bãi đỗ xe đã khá oi rồi. Quan trọng nhất là không khí tại bãi đỗ xe không lưu thông, ở lâu trong này sẽ thiếu dưỡng khí. Hai nghi phạm kia có vẻ rất có nghị lực, chịu đựng được ở chỗ này đến hai giờ.
- Các anh có ý kiến gì không?
Đỗ Long hỏi Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Rất kỳ lạ. Tôi cũng không biết nên nói như thế nào. Nghi phạm xem qua thì có vẻ tùy cơ hội gây án, nhưng lại có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như bằng thực lực của hai nghi phạm thì bất kì người nào dừng xe cũng dễ dàng trở thành mục tiêu của bọn họ. Vậy mà bọn họ lại đợi lâu như vậy, mãi đến lúc Lý Thụy Trân trở về mới ra tay, điều này rất khó giải thích.
Đỗ Long nói với Thạch Siêu Vũ:
- Tiểu Vũ, thấy thế nào? Có ý kiến gì cứ nói, nói sai cũng không sao.
Dưới sự cổ vũ của Đỗ Long, Thạch Siêu Vũ nói:
- Nghi vấn của Tiểu Thẩm tôi có lẽ giải thích được theo cách này… Dường như nghi phạm nhận ra Lý Thụy Trân một xí nghiệp gia kiệt xuất của bản địa cho nên có ý định ra tay với cô ấy. Nhưng lúc cô ấy vừa tới thì bọn họ chưa kịp ra tay, đành chờ vài giờ, lúc Lý Thụy Trân trở lại họ mới ra tay.
Đỗ Long nói:
- Cũng đúng, anh nói có lý đấy. Tôi cũng cho rằng nghi phạm nhận ra Lý Thụy Trân, danh tiếng vị nữ phú hào này rất có lực hấp dẫn trong mắt bọn chúng.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Như vậy chồng của Lý Thụy Trân có thể loại bỏ hiềm nghi rồi sao?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời vẫn chưa thể kết luận. Được rồi, nơi này không có gì hay ho nữa, chúng ta đi nhìn qua chỗ phòng tập thể hình đi.
Mấy người Đỗ Long đi vào phòng tập thể hình tìm tòi nhưng vẫn không có thu hoạch. Camera quay được Lý Thụy Trân tới một người mà đi cũng một người. Trong lúc này cô không hề phát sinh xung đột với bất kì ai. Mọi người trong phòng tập thể hình cũng chứng thực tính tình của Lý Thụy Trân rất tốt. Là một ủy tiên Hiệp nghị hiệp thương chính trị, có vài người còn nói với cô những khuyết điểm của chính phủ tạo thành nguy hại thế nào, cô đều ghi chép lại, còn nói sẽ đề xuất ra vào lúc họp đại hội.
- Có lẽ thật là vụ án bắt cóc ngẫu nhiên…
Đỗ Long lắc đầu, đang định đi tới chỗ nhà máy điện tử nơi Lý Thụy Trân làm việc thì Đường Minh Hoa đột nhiên gọi cho Đỗ Long:
- Phó tổ trưởng Đỗ, các anh trở về, không cần tra xét nữa. Vụ án đã xong, người nhà Lý Thụy Trân gọi điện nói Lý Thụy Trân đã liên lạc lại. Cô ta cũng không bị bắt cóc mà đang nằm viện ở thành phố Lỗ Tây.
Đỗ Long nói:
- Hủy án? Sao lại thế được? Chúng tôi vừa điều tra được ít manh mối, biểu hiện ra Lý Thụy Trân không phải đi chơi cùng bạn bè đơn giản như vậy. Tôi cho rằng Lý Thụy Trân có khả năng bị bắt cóc và khống chế. Cú điện thoại này có khả năng không phải ý của cô ta.
Đường Minh Hoa nói:
- Tôi cũng thấy hơi khả nghi. Điện thoại biểu hiện Lý Thụy Trân đúng là ở thành phố Lỗ Tây. Các anh cứ về trước, tôi thấy chúng ta phải thảo luận lại vụ án này một lần nữa.
Đỗ Long và hai người khác cùng trở lại tổ trọng án. Đỗ Long hỏi:
- Lý Thụy Trân gọi về nhà cô ta lúc nào? Là ai nghe điện thoại? Cô ta nói thế nào?
Đường Minh Hoa nói đây là cha của Lý Thụy Trân nghe điện thoại. Theo lời của ông ấy thì giọng của Lý Thụy Trân rất bình tĩnh, không hề khác thường. Cô chẳng những an ủi cha mẹ mình, nói mình không bị bắt cóc mà còn giải thích do mình lái xe vô ý lao xuống sông, di động bị hỏng. Sau khi hôn mê cô được đưa đến bệnh viện cấp cứu, không lâu trước vừa tỉnh lại.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Sơ hở trong này nhiều lắm, người nhà Lý Thụy Trân tin à?
Đường Minh Hoa nói:
- Dù tin hay không thì quả thật bọn họ đã gọi điện yêu cầu hủy bản án. Tôi từ chối nói muốn hủy án thì phải tự mình đến. Rất có thể họ sắp đến đây rồi.
Đỗ Long nói:
- Có lẽ bọn họ đã thỏa thuận được với bọn cướp, đồng ý trả tiền chuộc. Thật ngu xuẩn, thanh toán xong tiền chuộc liền giết con tin, những ví dụ này còn thiếu sao?