Trong biệt thự yên tĩnh diễn ra trong chớp mắt, sau đó là tiếng rít gào của Tiếu Vĩnh Thắng:
- Tao mặc kệ. Hôm nay tao phải lấy được tiền. Bọn mày lập tức cút về lấy tiền! Bằng không tao sẽ giết hai lão khọm này!
Để tăng thêm uy hiếp, sau khi gã gào xong thì lập tức trong nhà vang lên tiếng kêu của hai người. Tất cả mọi người nhìn Đỗ Long, bởi vì lời của hắn kích thích Tiếu Vĩnh Thắng. Người này hoàn toàn không phải kẻ đàm phán tiêu chuẩn. Tất cả đều nghĩ như vậy.
- Tiếu Vĩnh Thắng, anh đừng làm liều! Chúng ta có thể giúp anh chuẩn bị tiền, đừng động đến hai cụ…
Đỗ Long bắt đầu nói mềm đi:
- Chỉ cần anh phối hợp, tiền sẽ được chuyển cho anh, thậm chí còn có thể đưa anh chiếc xe để anh rời đi. Tôi hỏi anh, anh đã tìm ở đâu người bắt cóc vợ anh?
Tiếu Vĩnh Thắng hung tợn nói:
- Tao cần tiền mặt, mười triệu tiền mặt! Phải là số seri khác nhau, không được lấy cụm liền nhau! Tao không cần xe, tao cần máy bay trực thăng. Chỉ cần qua biên giới tao sẽ vứt người lại.
Đỗ Long nói:
- Yêu cầu của anh tôi có thể lý giải. Tuy nhiên anh phải nói trước cho tôi lai lịch của hai tên bắt cóc kia!
Tiếu Vĩnh Thắng ngừng một chút lại kêu lên:
- Tại sao tao phải nói cho mày? Bọn chúng giúp tao giết con chó cái kia, cho chúng một trăm triệu làm thù lao luôn. Nhanh đưa tiền và máy bay trực thăng đây, thằng già này đang chảy máu, nó không chịu được lâu đâu!
Tiếu Vĩnh Thắng nói xong liền đẩy cha của Lý Thụy Trân lên cửa sổ lộ mặt ra, chỉ thấy hai gò má của ông sưng lên, trên cổ bị vạch một lỗ, máu tươi chảy đầy ngực, cực kỳ suy yếu.
Bốn phía bắt đầu bạo động, Đỗ Long hét lớn:
- Tiếu Vĩnh Thắng, nếu anh muốn bình yên lấy được tiền thì phải cam đoan hai cụ được an toàn, bằng không thì không đàm phán gì cả. Giờ anh lập tức cầm máu băng bó cho ông cụ, nếu không để tôi gọi vị y tá vào.
Tiếu Vĩnh Thắng cười gằn:
- Bọn mày tốt nhất đi chuẩn bị tiền đi. Tao không cần tiền nữa. Tao muốn vàng, kim cương, giá trị phải trên trăm triệu. Bọn mày lập tức chuẩn bị đi, còn 56 phút, nếu đến lúc đó máy bay trực thăng không xuất hiện tao sẽ đốt hết chỗ này, tất cả cùng chết! Trước đó cách năm phút tao lại cắt vài thứ từ trên người bọn già này xuống. Tất cả chỗ này đều đầy dầu rồi, bọn mày tự xử lý!
Đỗ Long cầm microphone nói với Thẩm Băng Thanh:
- Kẻ này điên rồi, ngoác mồm đòi hỏi to lắm. Băng Thanh anh lặng lẽ đi vòng ra sau, trèo tường vào sân. Nếu nghe tiếng súng vang lập tức đá văng cửa chính xông vào khống chế Tiếu Vĩnh Thắng.
Thẩm Băng Thanh gật đầu:
- Anh chuẩn bị bắn hắn à?
Đỗ Long nói:
- Hy vọng là đùi hoặc cánh tay… Tuy nhiên thế này không dễ khống chế. Nếu thật không được đành một phát nổ đầu. Tóm lại bảo vệ con tin an toàn là quan trọng nhất.
Thẩm Băng Thanh nhìn biệt thự, quay người rời đi. Đỗ Long tiếp tục nói chuyện với Tiếu Vĩnh Thắng, mà gã chỉ biết kêu gào uy hiếp, không hề nhượng bộ. Không lâu sau Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh vào tới sân, mò tới bên cửa chính. Cậu ta ra hiệu cho Đỗ Long, Đỗ Long lớn tiếng nói:
- Tiếu Vĩnh Thắng, một trăm triệu quá nhiều, chúng tôi không thể chuẩn bị nhiều kim cương, Phỉ Thúy như vậy trong thời gian ngắn. Nếu đổi thành vàng thì sợ anh không vác nổi… Tiếu Vĩnh Thắng, hai cụ già vừa bị áp lực tâm lý vừa bị thương, họ cần nghỉ ngơi và trị liệu. Anh mở cửa chính ra, nơi đó đặt đồ ăn và đồ chữa thương. Anh phải lập tức chữa thương cho hai cụ, nếu không những gì anh muốn sẽ giảm một nửa.
Tiếu Vĩnh Thắng đến gần cửa sổ, hét lớn:
- Bây giờ là tao làm chủ…
Đỗ Long vừa nói xong đã tắt microphone, quay đầu gọi Thạch Siêu Vũ tới bên. Đỗ Long đặt tay lên vai Thạch Siêu Vũ, hỏi:
- Thạch Siêu Vũ, trong tình huống như vậy cậu sẽ làm thế nào? Nếu bắn thì sẽ có hậu quả gì?
Thạch Siêu Vũ sửng sốt, đến giờ này mà Đỗ Long còn muốn kiểm tra thực tế luôn sao? Hắn nhanh chóng suy nghĩ, đang định nói chuyện đã thấy Đỗ Long buông tay ra, quay đầu, đặt súng ngắm lên trần xe cảnh sát, ngắm, sau đó bằng một phát, tiếng súng vang lên….
Bức rèm ngăn cách tầm mắt, ánh mặt trời nóng bức khiến kính hồng ngoại mất đi tác dụng. Nhưng Đỗ Long có thể lợi dụng đôi mắt thấu thị nhìn xuyên qua bức rèm vào trong biệt thự vô cùng rõ ràng. Khoảng cách không đến 50m, dùng khẩu súng ngắm đến mục tiêu to đùng là người, bắn trúng còn đơn giản hơn uống nước. Vậy nên Đỗ Long ngắm không đến nửa giây liền bắn.
Tiếng súng vừa vang lên, cửa sổ thủy tinh bị đập nát trong nháy mắt, ngực của Tiếu Vĩnh Thắng tuôn ra đầy máu. Tiếu Vĩnh Thắng cứng đơ cả người, gã cúi đầu nhìn, thấy máu tươi đang phun ra từ ngực, đao trong tay rơi keng xuống đất. Ngay sau đó là tiếng rầm thật lớn, cửa chính biệt thự bị đá văng, một bóng người nhanh chóng xông tới, chính là Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh trực tiếp đỡ lấy Tiếu Vĩnh Thắng đang lung lay sắp ngã, sau đó vặn hai tay gã ra sau khống chế, xong nhìn quanh, hét lớn:
- Tôi đã bắt được hắn! Tôi bắt được hắn rồi! Con tin an toàn! Nhân viên cấp cứu nhanh vào cứu người!
Nghe được tiếng hô của Thẩm Băng Thanh, người xung quanh biệt thự hoan hô lên. Đỗ Long ném súng ngắm cho Trịnh Tiến Dân đang bối rối, vung tay lên quát:
- Theo tôi, mở rộng cửa cho xe cứu thương đi vào.
Nói xong, Đỗ Long nhanh chóng vọt tới chân tường, chân trái đạp mạnh, thật thể lập tức bay lên, chân phải giẫm mạnh lên trang sức ở tường rào, thân thể bắn lên cao vọt qua rào chắn. Đỗ Long dùng chân trái để tựa, thân thể nhào qua rào chắn đáp xuống sân.
- Thật lợi hại!
Quần chúng xung quanh thán phục, nhiệt liệt vô tay. Trịnh Tiến Dân quay đầu nhìn đặc công linh hoạt và nhanh nhẹn trong đội, chỉ thấy gã lắc đầu, vẻ mặt kính sợ. Nhanh chóng vọt qua tường đối với đặc công là chuyện quá đơn giản. Nhưng nếu giống như Đỗ Long đến cả tay cũng không dùng “bay” qua thì đó không phải điều người bình thường có thể làm.
Sau khi Đỗ Long vọt qua thì hắn nhanh chóng chạy vào biệt thự. Thẩm Băng Thanh đang cố gắng chặn miệng vết thương của Tiếu Vĩnh Thắng, nói:
- Đi tìm chìa khóa mở cửa đi, cứ để tên này cho tôi.
Trên người Thẩm Băng Thanh cũng dính không ít máu, mà Tiếu Vĩnh Thắng bị bắn xuyên giờ đã hấp hối. Viên đạn chui vào phía trước chỉ có một lỗ nhỏ, xuyên qua sau lại mở thành một hố to như cái bát, máu thịt nhão nhoẹt. Nếu không có công cụ chuyên dụng thì sao cầm máu được?
Đỗ Long lật người Tiếu Vĩnh Thắng lại, điểm vài cái lên ngực gã, cố gắng cầm máu cho gã, đồng thời quát hỏi:
- Tiếu Vĩnh Thắng, rốt cục kẻ bắt cóc vợ anh là ai!
Tiếu Vĩnh Thắng lắc đầu, suy yếu nói:
- Là bọn họ… tìm tôi… Tiểu Trân… cô ấy chưa chết… phải không?
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Cô ấy chưa chết, tôi đã lừa anh. Bọn họ tên gì? Mục đích là gì?
Tiếu Vĩnh Thắng không trả lời, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói:
- Cô ấy chưa chết… Đây là tin tốt nhất tôi nghe được trong ba năm cô… Xin hãy nhắn lại với cô ấy… tôi rất xin lỗi cô …
Khuôn mặt Tiếu Vĩnh Thắng sáng ngời kỳ dị, sau đó nhanh chóng ảm đạm. Đầu của gã nghiêng sang một bên, mang theo vẻ tươi cười. Người này trước khi chết lại tỉnh ngộ triệt để. Nếu ngộ được sớm hơn nửa phút chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?