Thành phố Lỗ Tây vào đêm vẫn rực rỡ như thế, phần đông những người vội vàng qua lại trên phố không chú ý tới không khí đang dần trở nên căng thẳng. Đám người Đỗ Long đã phát hiện ra rất nhiều người mặc thường phục chăm chú đi lại trên đường.
Nhưng không có ai đến gây phiền phức cho bọn Đỗ Long, Thạch Siêu Vũ rất ngạc nhiên, Đỗ Long cười hỏi:
- Đây chính là lúc để luyện thị lực đấy, giống như chúng ta có thể nhìn thấy đối phương mặc thường phục, người ta cũng cảm thấy chúng ta giống những người bình thường.
Trên thực tế, cả thành phố Lỗ Tây đã hoàn toàn bị phía cảnh sát khống chế. Ở ngoại thành tất cả những xe ra khỏi thành đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, trong thành phố, các đồn cảnh sát và đội trật tự trị an đều tích cực được điều động tới. Họ lần lượt kiểm tra tất cả các khách sạn, tiệm uốn tóc, trong khu vực trực thuộc đồng thời phát tán ảnh chụp nghi phạm, thiên la địa võng dần được dàn ra.
Như thế sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối. Tại một khách sạn phía tây thành, ông chủ nhìn ảnh và nói chắc chắn rằng mấy ngày trước người này đã từng ở đây, hai nam một nữ. Điểm này gần như hoàn toàn thống nhất với những gì phía cảnh sát nắm bắt được. Đáng tiếc ba người đó chỉ ở lại có một đêm, ngày hôm sau đã trả phòng đi rồi.
Đỗ Long đang đi dạo trên phố, bọn họ là người nhận được thông tin sớm nhất, lập tức gọi điện tới khách sạn đó. Đáng tiếc là tất cả những manh mối ông chủ đó có thể cung cấp quá ít. Trong sổ đăng kí hai người nam và người nữ đó đưa ra một cái tên hoàn toàn xa lạ, lên mạng tra thì rõ ràng đó là tấm chứng minh nhân dân giả.
Mọi người đều có chút thất vọng, cùng với việc manh mối này gián đoạn, hai tên cướp và Lý Thụy Trân dĩ nhiên cũng theo đó mà biến mất không chút tăm hơi, mặc cho cảnh sát thành phố Lỗ Tây lật tung tất cả những chỗ công cộng có thể giấu người lên cũng chẳng tìm ra chút manh mối gì liên quan đến vụ án này.
Qua năm giờ điều tra, từ bảy giờ tối điều tra tới tận không giờ đêm khuya. Hơn một ngàn cảnh sát bố trí thiên la địa võng, kết quả là bắt được một đám tội phạm đập vỡ nòng súng, trong khi mục tiêu chính thì vẫn chưa tìm ra.
- Đỗ Long, tình báo của các người có phải sai không? Mục tiêu có lẽ đã rời khỏi thành phố Lỗ Tây từ sớm rồi.
Đồng Triều Huy đứng tại hiện trường gọi điện cho Đỗ Long, giọng có chút mệt mỏi.
Đỗ Long nói:
- Sếp Đồng, tình báo của chúng tôi chắc chắn không có vấn đề gì, nghi phạm nhất định vẫn còn ở thành phố Lỗ Tây. Chỉ có điều bọn chúng đã lẩn trốn rồi, còn trốn rất kỹ, muốn tìm ra chúng e rằng rất khó. Sếp Đồng, cảm ơn sự trợ giúp của anh, mọi người đều vất vả rồi, anh bảo các anh em thu quân về nhà đi.
Đồng Triều Huy nói:
- Thu quân? Người còn chưa tìm ra mà cứ thế này thu quân sao? Nếu có vấn đề với con tin thì phải làm sao?
Đỗ Long nói:
- Tôi tin rằng mọi người đã điều tra rất kỹ rồi, như vậy mà vẫn không tìm ra, tiếp tục tìm kiếm cũng rất khó có được điều gì đột phá. Nếu bọn cướp muốn giết người thì đã ra tay từ sớm rồi, tôi thấy bọn chúng đang có âm mưu khác, nên tạm thời con tin chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì. Sếp Đồng, mọi người đều mệt rồi, hay là để mọi người về nghỉ ngơi, nếu vì chuyện này mà xảy ra sai sót gì tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Đồng Triều Huy muốn rút lui từ sớm rồi, giờ Đỗ Long đã nói ra như vậy, anh ta chỉ là giả vờ muốn kiên trì một chút. Sau đó thuận nước đẩy thuyền cho tất cả mọi người rút về. Việc mò kim đáy bể đã thất bại.
Trong một phòng cao cấp tại khách sạn bốn sao, Từ Cần Phát ngồi bên cửa sổ uống rượu Branndy miễn phí của khách sạn. Lý Thụy Trân cố gắng vì nhân dân phục vụ đang quỳ trước mặt anh ta, Từ Cần Phát nhìn xe cảnh sát dưới lầu lần lượt đến rồi đi, anh ta cầm chiếc di động để bên cửa sổ, sau khi kết nối thành công với đầu dây bên kia thì lạnh nhạt nói:
- Cảnh sát đã đi rồi, ba mươi phút nữa cậu có thể lên đường. Nhớ phải thông minh một chút, nếu để bị bắt đừng trách tôi không để lại chút tiền nào cho cậu.
Từ Cần Phát nói xong liền cúp máy, rồi anh ta nâng mặt Lý Thụy Trân lên, nói với cô ta:
- Cô nhìn đi, tôi đoán không sai chứ? Bọn cảnh sát làm việc chỉ giỏi gióng trống khua chiêng thôi, chẳng kiên nhẫn gì cả, mới có nửa buổi tối đã thu quân rồi. Xem ra Ủy viên mặt trận tổ quốc như cô, vợ một tỷ phú cũng chưa đủ tư cách để bọn họ phải bạn rộn cả một buổi tuối nhỉ.
Lý Thụy Trân mắt ngấn nước xấu hổ và giận dữ nói:
- Anh còn muốn giày vò tôi bao lâu nữa? Yêu cầu của anh tôi đã đáp ứng rồi, anh còn muốn thế nào mới bằng lòng thả tôi ra?
Từ Cần Phát cười ha hả nói:
- Đương nhiên là đợi chơi đủ rồi mới nói, cơ hội này ngàn năm mới có mà.
Lý Thụy Trân nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói:
- Cầu xin anh, thả tôi ra đi. Tôi đảm bảo sẽ làm theo lời anh nói, tuyệt đối không dám đi báo cảnh sát, anh hãy tha cho tôi đi.
Từ Cần Phát đẩy ngã Lý Thụy Trân xuống đất, cúi người lạnh lùng nhìn cô, nói:
- Dựa vào đâu để tôi tin cô, ảnh nude và video này trong mắt một người phụ nữ độc ác như cô thì chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ cần tôi thả cô ra cảnh sát chắc chắn sẽ tìm tôi khắp nơi, cô thực sự quá hiểu tôi rồi, tôi không thể không phòng bị được…
Lý Thụy Trân lau đem nước mắt, cúi đầu nói:
- Vậy anh muốn tôi phải làm như thế nào anh mới chịu tin tưởng tôi?
Từ Cần Phát nói:
- Cô có biết tôi vì sao vẫn chưa chịu rời khỏi thành phố Lỗ Tây không? Tôi đang đợi một người, một người có thể bảo đảm sau khi tôi bị cô hại, có thể đưa cô vào chỗ chết. Chắc sáng mai là anh ta sẽ đến, đến lúc đó tôi sẽ thả cô ra, nếu cô dám có bất kỳ hành động gì anh ta sẽ giết cô không do dự, hơn nữa còn phải giết hết cả nhà cô.
Lý Thụy Trân toàn thân run rẩy, nói giọng đau buồn:
- Bân, anh thật ác độc, một kế hoạch quả chu toàn, thực sự tôi đã đánh giá anh quá thấp.
Từ Cần Phát cười ha hả nói:
- Cô là vợ tỷ phú mà, đứng trên cao làm sao có thể thực sự để ý tới tôi… Trên thực tế, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô, lúc biết rõ thân phận cô, tôi đã cố ý tiếp cận cô, lấy lòng tin từ cô… Khi ở bãi đậu xe nghe thấy Tiếu Vĩnh Thắng hét lên rằng muốn giết cô, tôi biết cơ hội đã đến rồi…
Lý Thụy Trân lẩm bẩm:
- Ra là như vây… Hóa ra anh đã tính toán từ sớm rồi, xem ra tôi thua không có gì oan uổng cả.
Từ Cần Phát túm tóc cô ta, kéo cô ta đứng lên, nói:
- Đương nhiên cô thua không có gì oan uổng, ngược lại cô phải vui mới đúng. Bởi người có điều kiện ưu tú như tôi vẫn có hứng thú với một bà già như cô, cùng cô chơi bao nhiêu ngày… Cô đúng là đồ đê tiện!
Lý Thụy Trân ủ rũ không nói gì, Từ Cần Phát liếm khuôn mặt cô ta, hung tợn nói:
- Vẫn còn mấy tiếng nữa, tôi sẽ trân trọng khoảng thời gian còn lại này, đồ đê tiện!
Gần như cùng lúc đó, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ lại rời khỏi nhà khách. Lúc này bọn họ mặc trang phục cảnh sát, lái chiếc xe bán tải, lặng lẽ đi tới một nơi có tên đường Phượng Hoàng ở thành phố Lỗ Tây. Chuyển một số đồ từ trên xe xuống, nhìn thấy có chiếc xe khách từ thành phố đi ra, liền lập tức ra hiệu dừng xe để kiểm tra.
- Cảnh sát, rốt cuộc thì các anh điều tra cái gì vậy, điều tra cả một tối không phải là đã giải tán rồi à?
Người thu vé trên xe khách vừa cười vừa hỏi.
- Tội phạm giết người!
Một câu của Đỗ Long khiến tất cả hành khách trên xe đều bằng lòng cho hắn kiểm tra.
Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ phụ trách đón xe, còn Đỗ Long lên xe kiểm tra. Tốc độ kiểm tra của hắn rất nhanh, thêm nữa những xe đi đêm rất ít, do đó không gây nên tình trạng tắc đường.
Nơi bọn Đỗ Long đã trấn giữ chính là tuyến đường trọng yếu từ thành phố Lỗ Tây đi hướng bắc, tất cả các xe đi về hướng bắc đều phải đi qua con đường này. Nếu bọn bắt cóc muốn rời Lỗ Tây theo hướng bắc thì đây chính là nơi có khả năng bắt được bọn chúng nhất.
Bọn Đỗ Long sau khi ở đây ôm cây đợi thỏ khoảng nửa giờ, một chiếc xe bus nhỏ đã bị chặn lại, chầm chậm dừng lại trước mặt Đỗ Long…