Tây Sơn Hùng Minh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đi đến quết định. Y vừa thay đồ vừa dùng tín hiệu bí mật liên hệ với cấp trên, rồi đọc tin nhắn xem có phải của của đội tình báo gửi không.
Kết quả là điện thoại của y đã reo lên, trưởng nhóm tình báo bên nước Nhật xa xôi nghiêm nghị nói:
- Tây Sơn Quân, anh vẫn chưa lấy được đồ sao? Xem ra chúng ta phải xem xét giảm bớt, thậm chí hủy việc hỗ trợ chữa bệnh cho em gái anh…
Tây Sơn Hùng Minh lo lắng van nài:
- Trọng Tùng tiền bối, tôi đã rất cố gắng rồi, tôi sẽ cố gắng lấy đồ vật đó nhanh nhất, cho tôi thêm hai ngày nữa!
Người Nhật Bản tên Trọng Tùng đó lạnh lùng nói:
- Tôi đã rất khoan nhượng với anh rồi, cho anh thêm thời gian một ngày cuối cùng. Nếu không lấy được đồ thì chuẩn bị mà nhận xác em gái đi!
Điện thoại vứa tắt máy, trái tim Tây Sơn Hồng Minh giống như bị một bàn tay vô hình bóp ngẹt đau đớn. Y thở dồn dập, phải khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh. Y lại tiếp tục đi về phía quảng trường, y không còn sự lựa chọn nào nữa, y chỉ còn cách thử mạo hiểm thêm lần nữa, nói không chừng Lưu Trọng Tuệ lại đang đùa với y, cùng lắm là bị Trung Quốc trục xuất về nước, vậy thì còn cách nào nữa đây? Y đã hết lựa chọn rồi…
Tây Sơn Hùng Minh trong tâm rối loạn không chú ý đến, đằng sau y có người đang theo dõi mình. Khi y cảnh giác lại thì người đó đã ngay sau lưng, y chỉ cảm thấy sau lưng đau điếng một cái, nửa người trên đột nhiên chết lặng.
Người đó chính là Đỗ Long, sau khi hắn khống chế được Tây Sơn Hùng Minh liền vác y lên vai tiếp tục đi về phía trước, đồng thời cười nói:
- Trình Bằng, mày đến đây từ khi nào? Tại sao không chào hỏi tao một tiếng? Lên xe của tao, tao đưa mày đến một nơi rất thú vị…
Đi đến trước xe của Đỗ Long, hắn mở cửa xe sau đẩy Tây Sơn Hùng Minh vào. Sau khi chuyển bánh, Tây Sơn Hùng Minh dần dần tỉnh lại, y ngồi ghế đằng sau, tròng mắt đảo ngược đảo xuôi ý đồ phản kháng hoặc bỏ trốn.
Đỗ Long hiểu rất rõ khả năng đối thủ của mình, không đợi Tây Sơn Hùng tỉnh lại, hắn móc trong túi quần ra một vật, hơi giống dao cạo râu bằng điện, chỉ có điều phía trước là hai thanh ngắn… Hai thanh ngắn ở đầu trước vật đó chỉ nhìn thấy đột nhiên phát ra ánh sáng màu trắng bạc, đồng thời phát ra một âm thanh nhỏ.
Tây Sơn Hùng Minh trong lòng hoảng hốt, đang định phản kháng thì Đỗ Long nhanh như chớp vung tay qua. Tây Sơn Hùng Minh giơ tay ngăn lại, thì con dao cạo điện đánh vào tay y, toàn thân y đều run bắn lên, miệng không thể khống chế được phát ra một tiếng thét, sau đó lại bị ngã xuống ghế. Tiếp ngay sau đó Đỗ Long lại dùng điện dí vào tay và chân y hai cái. Thân thể Tây Sơn Hùng Minh giống như một con cá sắp chết giẫy lên hai cái, thần trí tuy vẫn còn tỉnh táo, nhưng y không thể kiểm soát được toàn thân thể của mình, thậm chí y còn không cảm nhận được cả sự đau đớn.
Đỗ Long cho xe chạy đến bãi đỗ xe của bệnh viện thành phố, sau đó kéo Tây Sơn Hồng Minh ra ngoài. Bên ngoài người đi lại rất nhiều nhưng không ai biết Tây Sơn Hùng Minh là con tin.
Đỗ Long cho Tây Sơn Hùng Minh ngồi xuống cái ghế dài hắn tìm được ở dải phan cách. Tây Sơn Hùng Minh kinh sợ nhìn hắn, không biết đối phương là ai, cũng không biết đối phương sẽ xử y như thế nào. Đỗ Long ngồi bên cạnh y ôm lấy vai của y giống như như hai người bạn vậy.
Ai cũng không phát hiện được trong tay Đỗ Long có cầm một viên thuốc nhỏ màu xanh lam, Đỗ Long ngồi trước Tây Sơn Hùng Minh lắc lắc nói:
- Nhìn thấy chưa, đây là viên thuốc độc mới nhất, tên của nó là Tiên Kiếp, cho dù thần tiên gặp phải, thì cũng bó tay. Chỉ cần một viên thuốc này, mày có thể hưng phấn bảy tám tiếng, sau đó mày sẽ không thể rời xa được nó. Nghe nói thứ thuốc này là do người Nhật Bản chúng mày nghiên cứu ra, hôm nay dùng nó để đối phó với mày, cũng có thể xem như là báo ứng…
Tây Sơn Hùng Minh dùng sức để lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương. Đỗ Long cười chế nhạo nói:
- Hãy nghĩ đến Lưu Trọng Tuế, lại nghĩ đến những người mà mày đã từng hại, tao đối với mày như thế này xem như cũng là may mắn cho mày rồi, hãy từ từ mà hưởng thụ đi…
Đỗ Long không nói thêm lời nào nữa mà banh miệng của y ra, cho viên thuốc vào trong cổ họng. Tây Sơn Hùng Minh tuy chưa bao giờ được biết đến thuốc Tiên Kiếp này, nhưng cũng biết được đối phương không dễ dàng mà tha cho mình được. Viên thuốc nhỏ màu xanh lam này tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì, y muốn nôn viên thuốc ra, nhưng viên thuốc đó dường như đã trôi xuống dạ dày y rồi, thì làm sao có thể nôn ra được nữa?
Đỗ Long tiếp tục nói với y:
- Đừng vội, mày vẫn còn vài phút tỉnh táo, để tao nói cho mày biết… Thành phố Ngọc Minh ở đâu có thể mua được loại thuốc đủ mạnh nhất hiện nay…
Ánh mắt của y dần dần đi vào mơ hồ, Đỗ Long móc túi tiền trong túi áo của y ra xem, lấy chứng minh thư của y. Vừa khéo có một ông cụ nhặt rác qua, Đỗ Long lấy toàn bộ số tiền trong đó đưa cho ông cụ, nói:
- Ông à, ông cầm lấy, mua thức ăn ngon, hưởng thụ cuộc sống…
Ông cụ thấy số tiền lớn quá, lắc đầu nói:
- Nhiều quá, số tiền này tôi không thể lấy…
Đỗ Long cầm tiền nhét vào túi ông cụ nói:
- Ông cầm lấy, bạn cháu rất nhiều tiền, ông không lấy thì cháu sẽ cho người khác, ông đi đi, đừng để cháu đổi ý.
Ông cụ cảm động pha chút nghẹn ngào gật đầu nói:
- Cảm ơn…
Đỗ Long xua xua tay, ông cụ mới quay lưng bước đi.
Đỗ Long vỗ vỗ mặt của Tây Sơn Hùng Minh nói:
- Hãy nhìn xem người dân Trung Quốc thật chất phác đáng yêu… Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là họ yếu đuối…
Tây Sơn Hùng Minh đã không thể nghe được Đỗ Long nói gì, đôi mắt của y đăm đăm, mang bộ dạng ngây dại. Đỗ Long nhìn thời gian, đứng lên nói:
- Tao phải đi rồi, à điện thoại của mày tôi cần mượn nghiên cứu một chút, mày xem như làm mất nó rồi nhé…haha…
Đỗ Long mang điện thoại của y đi, tiện tay ném cái ví tiền đã bị móc sạch tiền vào thùng rác bên đường. Không lâu sau nó sẽ bị người nào đó lượm đi, nếu như cuối cùng có đến tay cảnh sát thì cũng sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì.
Tây Sơn Hùng Minh vẫn ngồi yên ở đó, nhưng rất nhanh đã diễn một màn kịch điên cuồng cho người dân thành phố Lỗ Tây. Đỗ Long không có thời gian để thưởng thức, bởi vì đã sắp 6 giờ rồi, Đỗ Long phải lập tức đi gặp Bạch Nhạc Tiên, hắn không muốn lỡ mất cơ hội gặp mặt này.
Chưa đến 6 giờ, Đỗ Long đến gần quảng trường Thời Đại Mới, Bạch Nhạc Tiên vẫn chưa đến. Đỗ Long liền đặt một vị trí bên cạnh cửa sổ cạnh nhà hàng rượu Xương Minh, sau đó gọi điện thoại báo cho Bách Nhạc Tiên, để cô tìm đến nhà hàng rượu Xương Minh tìm hắn.
- Đi…
Phó Lâu Đán vỗ vỗ vai Bạch Nhạc Tiên, nói:
- Đừng có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, cứ xem như một cuộc hẹn bình thường, đi đi.
Bạch Nhạc Tiên thật sự có chút hối hận vì đã tham gia hành động lần này của Ủy ban Kỷ luật. Vốn cho rằng có thể tiếp cận được với Đỗ Long, lúc hắn có thời gian rảnh có thể đến thành phố Lỗ Tây gặp mặt gì gì đó. Nhưng không ngờ hành động đồng thời lại có một tổ nhỏ, họ cần điều tra rõ ràng chính là Đỗ Long, như vậy thân phận của cô ấy sẽ trở nên rất khó xử.