Đường Lệ Phượng rất không vui, bởi vì cô vừa tiếp đãi người của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Sau khi Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra Đỗ Long không có kết quả gì, không qua mấy ngày liền phái một tổ điều tra xuống, lần này điều tra chính là Phùng Khải Phó chủ tịch thành phố.
Đường Lệ Phượng hợp tác với Phùng Khải đã được vài năm, ấn tượng với y cũng không tệ. Lần này y bất ngờ bị bắt giam làm cô kinh ngạc không ít. Bởi vì cô có quan hệ hợp tác với y nên bị Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Phó Lâu Đán hỏi han hai giờ đồng hồ. Qua lần này thì cô cảm nhận vấn đề mà Phùng Khải có liên quan rất nghiêm trọng.
Vấn đề chủ yếu chính của Phùng Khải là tham ô nhận hối lộ. Trong một vài lần chủ trì hạng mục đấu thầu y đã thu về ít nhất năm triệu trở lên. Ngoài ra y còn dính líu tới việc cản trở pháp luật, để con trai Phùng Vĩ Luân của y sớm được ra tù, y thông qua giới thiệu đã mua chuộc được Cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ Tây Đổng Triều Huy, sau đó lại quen biết với Phó chánh án tòa án nhân dân châu Đức Hồng, phó Viện trưởng viện kiểm soát và một vài cán bộ quản lý nhà giam.
Đường Lệ Phượng bị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh phê bình vài câu nên tâm tình thực không vui.
Đỗ Long thì tâm tình khoan khoái, như mở cờ trong bụng từ cửa Thành Ủy bước ra đón lấy nữ thư ký xinh đẹp của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Đường Lệ Phượng thấy vậy trong lòng hiển nhiên rất buồn phiền.
- Tiên Nhi, em làm sao lại tới thành phố Thụy Bảo rồi? Không phải là xin nghỉ phép rồi tới chứ?
Đỗ Long hỏi.
Bạch Nhạc Tiên liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi ngược lại
- Sao vậy? Không hoan nghênh em đến à? Được thôi, vậy em lập tức quay về.
Đỗ Long vội cười nói
- Tiên Nhi, Anh vui, rất vui, làm sao mà không hoan nghênh em được. Nhưng lần này em đến không phải chỉ để thăm anh thôi chứ?
Bạch Nhạc Tiên cười nói
- Xem như anh biết điều đi, em là theo lãnh đạo tới, ở thành phố Lỗ Tây điều tra một vài người, lần theo manh mối tìm được mà tới thành phố Thụy Bảo.
Mặt Đỗ Long hơi biến sắc vội hỏi
- Đã tra được người nào rồi?
Bạch Nhạc Tiên ngẫm nghĩ một chút rồi nói
- Vốn dĩ em không thể nói, nhưng lần trước đã vi phạm quy định một lần vì anh rồi, thêm một lần cũng không sao, chính là Phó chủ tịch thành phố Phùng Khải. Vấn đề của y vô cùng nghiêm trọng, lần này chắc là xong đời rồi.
Đỗ Long giật mình mỉm cười, nói
- Hóa ra là y…Vốn dĩ bình thường những lời bình luận về y đã không mấy tốt đẹp, sớm biết thế này đã tống giam y rồi.
Bạch Nhạc Tiên hỏi:
- Vậy sao? Những lời bình luận về y không tốt? Vậy tại sao bấy lâu nay không ai tố cáo y?
Đỗ Long nửa cười nửa không nói
- Cô bé ngốc, những lời bình luận đơn thuần thì không ai đi tố cáo y, một chút bằng chứng cũng không có tố cáo cũng vô dụng. Người của Ủy ban Kỷ luật bọn em nhiều khi cũng thật vô dụng.
Bạch Nhạc Tiên lườm hắn một cái rồi nói
- Được rồi, Anh không phải lên tiếng thay cho bản thân đấy chứ? Anh như vậy là muốn ném em đi đâu chứ?
Đỗ Long cười nói
- Trước tiên phải đi lấp đầy cái miệng nhỏ của em đã, sau đó sẽ đi lấp đầy phía dưới…Haha…Đảm bảo phục vụ đầy đủ chu đáo nhé?
Mặt Bạch Nhạc Tiên xấu hổ vội nói:
- Đáng ghét, hình tượng của người ta đều bị anh làm xấu hết rồi.
Đỗ Long cười nói
- Hình Tượng? Cái gì mà hình tượng? Anh phá hủy hình tượng chị cả của em sao?
Bạch Nhạc Tiên tức giận định giơ tay bóp cổ Đỗ Long, chiếc xe rẽ một hình chứ S trên đường, làm cho các xe xung quanh sợ hãi phanh gấp lại. Bạch Nhạc Tiên âm thầm lè lưỡi, không dám tiếp tục làm động tác nguy hiểm này nữa.
Đỗ Long đưa Bạch Nhạc Tiên tới quán rượu đối diện tòa lầu bị cháy gần Cục công an. Ông chủ của nơi này và người của Cục Công an khá quen biết, chiết khấu tương đối nhiều, hơn nữa đồ ăn ở đây cũng khá đầy đủ, hương vị cũng không tệ, đương nhiên hắn sẽ đưa Bạch Nhạc Tiên tới đây rồi.
- Nhìn tòa lầu đối diện kia thấy sao? Cũng sắp được hai tuần rồi, bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy rất nhiều những khu vực bị lửa thiêu cháy, lúc đó anh từ cửa sổ kia nhảy vào bên trong…
Hắn khoác lác về thành tích vĩ đại với Bạch Nhạc Tiên.
Bạch Nhạc Tiên nghe thấy thế cả kinh, hai mắt sáng long lanh xúc động nói:
- Thực là kịch tính, sớm biết như thế em đã ở lại đội hình sự…Ở Ủy ban Kỷ luật buồn muốn chết.
Đỗ Long cười nói
- Chỉ cần ba em đồng ý thì em có thể quay lại, vừa hay tổ trọng án của anh toàn đàn ông, đến làm một nữ cảnh sát điều chế thuốc, để đỡ mất cân bằng âm dương.
Bạch Nhạc Tiên thở dài
- Ba em sẽ không đồng ý, ông ấy lo em sẽ mệt…Kỳ thật đối với em mà nói cả ngày ngồi trong văn phòng mới là mệt.
Đỗ Long phùng mang trợn má nghe Bạch Nhạc Tiên kể khổ, có thể cùng ăn một bữa tối như thế này đã thực là vui vẻ rồi. Sau khi ăn tối xong hắn đi tìm nhà nghỉ để thuê phòng, bởi vì Bạch Nhạc Tiên không quen tắm uyên ương nên hai người thay phiên nhau tắm. Sau đó ngay trên chiếc giường không quá chắc chắn kêu cót két của nhà nghỉ mà chơi tiếp.
Ngày hôm sau qua một nguồn thông tin khác hắn biết được tin tức Phùng Khải đã bị bắt, Trịnh Minh Kiệt lại tự mình gọi điện tới để thông báo tin vui. Ngày đó y đắc tội với Phùng Vĩ Luân tuy đã được Đỗ Long thay y giải vây, tuy nhiên những việc y làm có hơi quá nên y vẫn nơm nớp lo sợ. Hiện giờ khi nghe tin Phùng Khải bị bắt giam y không những thở ra nhẹ nhàng mà còn có ý định ném đá xuống giếng.
Phùng Khải bị bắt giam thì con trai y Phùng Vĩ Luân cũng sẽ trực tiếp bị bắt giữ, vậy thì cơ hội xuất ngoại cũng không còn nữa.
Việc ném đá xuống giếng Đỗ Long khinh thường, nhưng việc Phùng Khải bị bắt giam được truyền rất nhanh ra bên ngoài, rất nhiều người thông qua các phương tiện thông tin đại chúng lên án y gay gắt. Các tài liệu được đưa tới Ủy ban Kỷ luật thành phố như đổ thêm dầu vào lửa, Phùng Khải lần này thật sự chết chắc rồi.
Ủy ban Kỷ Luật tổ chức công tác điều tra rất tỉ mỉ, bận rộn, bình thường tất cả các nhân viên sẽ đều bận rộn mà xoay quanh công việc. Nhưng Bạch Nhạc Tiên lại có xuất thân rất đặc biệt, nên cô vẫn có thời gian chạy ra ngoài hẹn hò với Đỗ Long.
Ngày hôm nay Bạch Nhạc Tiên thần thần bí bí hẹn hắn ra ngoài gặp mặt, sau khi ra ngoài liền nói:
- Anh đoán thử xem hôm nay bọn em đã phát hiện được điều gì nào?
Đỗ Long nói:
- Anh làm sao đoán được, bọn em tìm thêm được nhiều bằng chứng phạm tội của Phùng Khải đúng không?
Bạch Nhạc Tiên lắc đầu:
- Chứng cớ thì ngày nào chẳng có, những chuyện xấu của Phùng Khải cũng không có gì là lạ. Hôm nay tra ra được một phần chứng cớ có liên quan tới anh đó.
- Có liên quan tới anh?
Đỗ Long nghi ngờ hỏi lại
- Anh và y không có quan hệ qua lại, sao lại tìm thấy chứng cớ liên quan tới anh chứ?
Bạch Nhạc Tiên đắc ý cười nói
- Bọn em đã điều tra ra ai là người viết thư nặc danh vu cáo anh rồi.
Đỗ Long mở to hai mắt, mở miệng hỏi tới
- Là ai?
Ngay sau đó hắn phản ứng lập tức hỏi lại:
- Là Phùng Khải? Tên khốn kiếp, tại sao y lại muốn chơi anh chứ?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Căn cứ vào điều tra của bọn em thì anh cùng con trai Phùng Vĩ Luân của y có xảy ra mâu thuẫn. Phùng Khải vì vô cùng nhục nhã nên đã sai thuộc hạ thu thập tư liệu của anh mặc kệ là giả hay thật đều được góp nhặt lại, sau đó được sửa sang rồi tập hợp lại đầy đủ. Tài liệu đó rất rõ ràng vì anh cùng với Bí thư Thành ủy, Bí thư Châu ủy có quan hệ không tồi. Cho nên trong suốt thời gian thu thập tư liệu y không dám rút giây động rừng, sau đó đem toàn bộ tư liệu gửi tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Đỗ Long chợt hiểu ra
- Thì ra là thế, hai cha con y đúng là khốn kiếp, con trai y ức hiếp người quá đáng, anh ra tay dạy bảo y một chút không ngờ chính mình lại bị tố cáo với tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh…
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh à, cái này chính là rút dây động rừng, chính là vì anh hăng hái làm việc nghĩa. Em thích anh cũng chính là ở điểm này, nhưng có nhiều lúc thực sự không thể không lo lắng cho anh…
Bạch Nhạc Tiên ôn nhu dựa vào lòng Đỗ Long khao khát nói:
- A Long, anh khi nào mới có thể lên làm Cục trưởng cục Công an? Nếu như anh có thể làm tới chức Cục trưởng, thì em có thể dựa vào anh rồi…