10h sáng, đám người Hồ Tiểu Vĩ áp giải hơn mười tên lưu manh bắt được ở xã Hộc Ngọc trở lại tổ trọng án, khiến cho những phòng giam trong tổ trọng án thoáng cái đã kín người. Lý Tùng Lâm nghe tin liền gọi Đỗ Long tới, hỏi:
- Đỗ Long, nghe nói cậu bắt được mười mấy người, những tên này đều có hiềm nghi giết người cả sao?
Đỗ Long cười nói:
- Không có, bọn chúng cũng chưa giết người, hơn nữa cũng không phải là hung thủ.
Lý Tùng Lâm cau mày nói:
- Vậy cậu bắt bọn chúng về làm gì?
Đỗ Long cười nói:
- Cục trưởng, tôi bắt bọn chúng về tất nhiên là có dụng ý rồi. Đầu tiên, bọn người này cũng không phải người tốt gì, giam bọn chúng hơn mười ngày là đã giúp xã hội yên ổn mười ngày, còn nữa nhé… Cái này còn là vì đánh lạc hướng hung thủ, trên thực tế thì chúng ta đã tập trung vào hung thủ rồi, tối nay rất có khả năng sẽ bắt được hung thủ thật sự.
Lý Tùng Lâm kinh ngạc nói:
- Các cậu đã biết hung thủ là ai rồi à? Hôm qua tôi hỏi thì cậu còn bảo là chưa có đầu mối gì cơ mà?
Đỗ Long cười nói:
- Đây không phải là đã qua một ngày hay sao? Nếu vẫn còn chưa có gì tiến triển thì cho dù ngài không mắng tôi, tự tôi cũng không cách nào tha thứ cho mình phải không nào?
Lý Tùng Lâm nói:
- Tôi dữ dội vậy sao? Tên nhóc cậu dám qua mặt lãnh đạo, không muốn sống nữa phải không? Nói đi, người chết là ai, hung thủ là ai? Đem tất cả mọi thứ điều tra được từ đầu tới cuối nói cho tôi một lần. Tôi cho cậu được phép bắt mạch, miễn cho tên nhóc cậu bắt lầm người.
- Làm như vậy cũng được à?
Đỗ Long cười nói. Hắn đem quá trình điều tra phá án và quá trình bắt giam từ đầu tới cuối giải thích cho Lý Tùng Lâm nghe. Sau khi Lý Tùng Lâm nghe xong thì khen ngợi gật đầu, nói:
- Tốt lắm, một vụ án không đầu mối như vậy tôi còn tưởng sẽ mang phiền toái đến cho cậu, không ngờ các cậu làm không tệ… được rồi… cứ tiếp tục cố gắng, quay lại làm việc đi!
Đỗ Long trở lại tổ trọng án, chỉ thấy Trần Dật Lộ vui vẻ chạy tới nói với hắn là mẹ anh ta đã hoàn thành xong. Đỗ Long liền gọi mọi người lên, thậm chí còn gọi cả pháp y Hoàng Minh Huy, hắn muốn mọi người tận mắt chứng kiến tay nghề của Lý Văn Cẩm. Người mà hắn mời về cũng không phải là nói khoác!
Trong phòng họp của tổ trọng án thuộc cục công an thành phố Thụy Bảo, Lý Văn Cẩm đang nghiêm túc đứng trước một pho tượng đang được khắc họa. Trải qua một ngày rưỡi cố gắng làm việc, một khuôn mặt sinh động như thật đã hiện ra trước mặt Đỗ Long.
Sau khi chỉnh trang lần cuối, Lý Văn Cẩm cuối cùng cũng hài lòng buông bút vẽ trong tay xuống, cầm lấy mấy bộ tóc giả đột lên đầu bức tượng bằng thạch cao kia so tới so lui, cuối cùng cũng lựa ra được một bộ tóc rối bời. Sau khi lại quan sát một lần nữa, rốt cuộc Lý Cẩm Vân mới vuốt cằm nói:
- Được rồi, trải qua quá trình khôi phục từ cốt cách thì khuôn mặt cũ phải giống như thế này, về phần khuôn mặt của người chết có bớt, sẹo hay nốt ruồi gì đó hay không thì không có cách nào phán đoán chi tiết được.
- Bốp bốp bốp…
Đỗ Long vỗ tay cười nói:
- Thật sự là rất tuyệt vời. Giáo thụ Lý, khuôn mặt do cô phục hồi này thật sự quá giống. Anh Hoàng, anh đã phục chưa?
Hoàng Minh Huy cười ha ha nói:
- Phục rồi, tôi quả thật phục rồi. Thật không ngờ mà, kỹ thuật khôi phục khuôn mặt hiện giờ đã phát triển đến trình độ cao như vậy.
Mọi người cũng đều phát ra những tiếng trầm trồ thán phục. Lý Văn Cẩm buồn bực hỏi:
- Các cậu nói gì thế? Cái gì quá giống? Các cậu đã điều tra được thân phận của người chết rồi hả?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, chúng cháu vừa mới tra được manh mối của người chết cách đây không lâu. Cô xem, đây là ảnh chụp do chúng cháu lấy được.
Lý Văn Cẩm nhận lấy tấm ảnh rồi đặt bên cạnh bức tượng để so sánh, trên mặt cũng không kìm được lộ ra nụ cười vui sướng. Ngoại trừ một số nốt ruồi trên mặt ra thì ngay cả màu tóc và kiểu tóc cũng giống y chang. Đây quả thật là một tác phẩm nghệ thuật, bởi vì cho dù có ảnh chụp đi nữa thì nhiều người cũng chưa chắc có thể làm ra được một bức tượng giống tới như vậy!
- Ôi…
Lý Văn Cẩm thở dài nói:
- Đáng tiếc là tốn quá nhiều thời gian, bằng không sẽ có thể giúp ích được chút gì đó rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Cô đã giúp chúng cháu một đại ân rồi. Vốn chúng cháu vẫn chưa thể hoàn toàn xác định thân phận của người chết, nhưng nhìn thấy gương mặt do cô nặn ra này thì có thể khẳng định nghi vấn rồi.
- Thật vậy sao?
Trên mặt Lý Văn Cẩm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lý Văn Cẩm đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, cô lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng họp. Trên bàn trong phòng họp lúc này đang bày một tấm ảnh chụp và bức tượng điêu khắc kia. Đỗ Long nhìn mọi người, nói:
- Thân phận của Tất Thu đã được xác nhận, thân phận hung thủ cũng đã được xác nhận. Hiện giờ nhóm của anh Đường đã tìm được hai tên nghi phạm còn lại, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành bắt giữ. Tôi sẽ cùng anh ta thương lượng đôi chút, chuẩn bị đêm nay sẽ tiến hành bắt giữ toàn bộ nghi phạm cùng một lúc. Hiện tại tôi sẽ phân công nhiệm vụ, Uông Lập Bân sẽ liên tục phụ trách theo dõi những cuộc điện thoại của năm tên này, một khi nghi phạm có dị động thì phải lập tức báo cáo cho tôi. Vương Phu Vũ phụ trách theo dõi Trần Khánh Minh. Tạ Phong Mục phụ trách theo dõi Trần Khánh Vinh. Hồ Tiểu Vĩ cậu phụ trách theo dõi Đỗ Thì Kiệt. Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu sẽ do tôi cùng Thẩm Băng Thanh phụ trách. Thạch Siêu Vũ thì sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào. Trước mắt chúng ta sẽ chọn người túc trực ở đây, mọi người có lẽ sẽ phải vất vả đấy. Các cậu có thể nhờ đồn công an địa phương hỗ trợ theo dõi, thời điểm tiến hành bắt giữ thì tổ trưởng Thạch sẽ phái người của đội hình sự hỗ trợ, dự kiến thời điểm trời vừa rạng sáng sẽ triển khai hành động. Tuy nhiên, nếu nghi phạm có dấu hiệu bỏ trốn thì các cậu có thể lập tức nghĩ cách thực hiện việc bắt giữ. Kế hoạch chỉ sơ lược như vậy, khi cần thiết thì mọi người có thể ứng biến. Được rồi, các cậu còn có đề nghị hay ý kiến gì nữa thì nói nhanh nào.
Mọi người đối với sắp xếp của Đỗ Long đều không có ý kiến gì. Đỗ Long ra lệnh một tiếng, mọi người liền tự phân công nhau hành động. Đỗ Long quay sang nói với Thẩm Băng Thanh:
- Đi thôi, về nhà thay quần áo, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn.
Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:
- Ăn một bữa thịnh soạn? Không phải chúng ta còn phải theo dõi Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu hay sao? Chẳng lẽ cậu định mời bọn chúng cùng nhau tới nhà hàng để tiến hành bắt giữ?
Đỗ Long cười nói:
- Băng Thanh, cậu càng ngày càng thông minh đấy, tuy vậy cậu vẫn còn hơi kém một chút. Chúng ta lấy cớ gì để mời được hai ông chủ mang ý xấu trong lòng này đây? Vì thế nha, phụ trách mời hai ông chủ kia là một người hoàn toàn khác. Còn chúng ta nhé, nếu là một bữa thịnh soạn thì tất nhiên không có khả năng chỉ có hai người chúng ta ăn rồi. Tồi đã mời được cả nhà ba người “sư tỷ Lý” cùng với… Kỷ Quân San. Quân San muốn học pháp y nên tôi muốn tìm cho cô ấy một người thầy tốt. Mặc dù Trần Tư Cừ đã không làm pháp y lâu rồi, nhưng mạng lưới quan hệ của anh ta vẫn còn rất mạnh đấy, cho nên…
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi hiểu ý của cậu, cậu tính nhờ ai mời Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu? Đây chính là một công tác rất nguy hiểm.
Đỗ Long cười nói:
- Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu đã không còn là chủ thầu năm đó nữa rồi, bọn chúng hôm nay đều là những người có địa vị xã hội. Trừ phi cùng đường chứ nếu không bọn chúng sẽ không dễ dàng làm ra loại việc giết người cướp của rất dễ bị dựa cột này nữa. Tôi đã đặt sẵn hai phòng riêng, cách nhau chỉ một bức tường, Lý Thụy Trân sẽ ở bên kia mời khách, đồng thời mang theo máy nghe trộm. Chỉ cần hơi có chút không ổn thì chúng ta có thể lập tức chạy qua bắt người, cậu yên tâm đi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Lý Thụy Trân lại có thể giúp cậu làm chuyện này sao, lá gan của cô ta thật sự lớn đấy… Đỗ Long, hai thân phận của cậu đều cùng cô ta tiếp xúc qua, cậu không sợ bị vạch trần sao?
Đỗ Long thở dài, nói:
- Chuyện này cũng không có cách nào khác, còn Lý Thụy Trân thì… ôi…
Trong lòng Đỗ Long hiện lên khuôn mặt của Đường Lệ Phượng. Có lẽ dường như cô đã cảm thấy được gì đó, hai ngày nay cô luôn liên lạc với Lâm Nhã Hân, nói là muốn mời “Chu Dịch Thăng” tham gia nghi thức đặt móng xây dựng trường tiểu học từ thiện gì đó, rõ ràng cho thấy cô có dụng ý khác…