Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 697

Đường Lệ Phượng kinh ngạc cầm đèn pin chiếu sang phía bên trái. Một con lợn rừng nấp trong bụi cây bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô. Chỉ thấy trên cái mũi dài của con lợn rừng vô cùng bẩn. Một đôi răng nanh dính đầy bùn khiến người ta dè chừng và sợ hãi.

- Đừng chiếu vào mắt nó!

Đỗ Long khẽ quát. Nhưng mà tiếng hô này hiển nhiên đã hơi muộn. Con lợn rừng kia phát ra tiếng rít gào tức giận, vùi đầu xông lại phía Đường Lệ Phượng.

Đường Lệ Phượng lần đầu tiên nhìn thấy lợn rừng. Sau khi sợ hãi hét một tiếng, tim bắn phọt lên, trơ mắt nhìn lợn rừng xông lại phía mình. Hai chân tựa như đổ chì không xê dịch được nửa bước.

Nhìn thấy cô sắp bị con lợn rừng kia húc vào người, Đường Lệ Phượng đột nhiên cảm thấy sau cổ mình truyền tới một phần lực mạnh. Cô đã được Đỗ Long nhấc bổng lên. Dáng người thon thả nhưng chỉ có hơn năm mươi cân, Đường Lệ Phượng nhẹ tênh tênh được Đỗ Long nhấc về phía sau lưng. Con lợn rừng kia vừa bổ nhào về phía trước đã thất bại. Nó giận dữ quay đầu, gầm thét xông tới phía Đỗ Long.

Đường Lệ Phượng ngừng thở, chỉ thấy con lợn rừng kia to giống như bình gas thông thường. Lúc xông lại, trên đường không biết đụng bao nhiêu cành cây gãy và bụi gai, tràn đầy uy thế quyết chí tiến lên. Đường Lệ Phượng căng thẳng nắm lấy áo sau lưng Đỗ Long. Chỉ thấy con dao rựa trong tay Đỗ Long giương lên cao. Khi con lợn rừng kia cuồng vọt tới trước mặt, con dao trong tay cũng bổ xuống như tia chớp.

Đường Lệ Phượng nhắm hai mắt lại, cô sợ Đỗ Long không ngăn được con lợn rừng kia, lại sợ phải thấy cảnh một nhát dao bổ xuống óc và máu tươi bắn ra. Chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, con kia lợn rừng phát ra tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất. Gần như cùng một thời gian, lợn rừng ầm một tiếng rồi ngã nhào ra đất. Đỗ Long quơ sống dao gõ vài cái lên đầu nó. Con lợn rừng lại kêu thảm thiết hai tiếng, sau đó chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc.

Đường Lệ Phượng mở mắt ra thấy con lợn rừng kia nằm trên đất mắt đã nhắm lại. Trên đầu mặc dù có chút máu, nhưng không thảm thiết như cô tưởng tượng.

- Nó đã chết rồi sao?

Đường Lệ Phượng nghi ngờ hỏi.

Đỗ Long nói:

- Chưa chết, chỉ là bị đánh ngất xỉu mà thôi. Lợn rừng là động vật quốc gia bảo vệ, tôi sao có thể tùy tiện giết nó? Chúng ta tiếp tục đi thôi, xem ra về sau phải bảo Nhã Hân ở vùng lân cận dùng lưới sắt chặn lại, tránh để lợn rừng xông tới đả thương người.

Đường Lệ Phượng nói:

- Anh thật lợi hại, vừa rồi làm tôi sợ quá.

Đỗ Long tiếp tục đi trước, nói:

- Không có gì, có chút sức mạnh mà thôi. Ở trong núi này nguy hiểm nhất không phải lợn rừng. Lợn rừng tuy vóc lớn, nhưng thật ra tương đối dễ dàng phòng bị. Ở trong núi sợ nhất là gặp phải loại như rắn độc, nhện độc. Nếu như một người ở trong núi bị rắn độc cắn phải, thì đó là chuyện vô cùng nguy hiểm.

- Cái gì? Rắn độc?

Đường Lệ Phượng sợ hãi hô một tiếng. Cô giành trước một bước, đi sát vào Đỗ Long hốt hoảng nói:

- Ở đâu? Ở đâu có rắn độc?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi chỉ lấy một ví dụ thôi. Lúc nãy đi trên đoạn đường này mặc dù thấy hai con rắn, nhưng đều là rắn không độc. Cô chỉ cần theo sát sau tôi, thì khỏi phải lo bị rắn cắn.

Phụ nữ đều là sợ mấy thứ như côn trùng, rắn rết. Tuy rằng Đỗ Long nói có nắm chắc, nhưng Đường Lệ Phượng vẫn có chút lo lắng. Cô do dự một chút, đề nghị:

- Chúng ta...Hay là... quay về đi?

Đỗ Long nói:

- Đừng sợ, cẩn thận một chút sẽ không sao. Leo lên ngọn núi nhỏ phía trước, tôi bảo đảm cô sẽ không thất vọng đâu.

Lời này thật ra khiến Đường Lệ Phượng nhớ tới dự tính ban đầu, trong lòng cô thầm tính toán. Bởi vì phân tâm, đi rồi đi dần dần kéo xa khoảng cách với Đỗ Long. Đỗ Long quay đầu lại nói:

- Cố lên, cô tại sao càng đi càng chậm thế?

Đường Lệ Phượng tăng tốc độ, đồng thời giải thích nói:

- Đường này thật sự rất khó đi, một bước cao một bước thấp. Đi nhanh rất dễ trẹo chân...

Đường Lệ Phượng nói còn chưa dứt lời, cô liền a ơ một tiếng ngã nhào xuống đất, đèn pin văng ra ngoài. Cũng may cái đèn pin kia là cấp quân dụng, nếu không đã bị rơi hỏng rồi.

Đỗ Long giật mình vội vàng quay lại bên Đường Lệ Phượng, ngồi xổm người xuống hỏi:

- Cô làm sao vậy?

Đường Lệ Phượng có chút tủi thân nói:

- Thật là xui xẻo, nói cái gì thì cái đó đến. Tôi bị trẹo chân rồi...

Đỗ Long nói:

- Chân nào? Để tôi xem.

Đường Lệ Phượng hơi nhăn nhó hỏi han:

- Anh biết mát xa sao? Nếu như không biết thì cũng vô dụng. Chi bằng đỡ tôi lên, quay về doanh trại rồi tính?

Đỗ Long vừa nhìn vẻ mặt của cô là biết cô đang giả bộ. Trong lòng của hắn cười thầm, nhưng cũng không vạch trần, nói:

- Mát xa với tôi mà nói chỉ là việc rất nhỏ, chân nào?

Đường Lệ Phượng chỉ đành vươn chân phải, nói:

- Uhm...

Đỗ Long nhặt đèn pin lên đưa cho Đường Lệ Phượng cầm, sau đó liền nắm lấy chân phải của cô, kéo ống quần lên một chút. Tiện tay cởi giày thể thao của cô ra, lộ ra cái chân đi tất trắng. Tất trắng bó vòng quanh cái chân duyên dáng. Đỗ Long rất thích cái chân xinh đẹp này. Thấy thế rất muốn chần chừ ngắm nghía một chút. Tuy nhiên tạm thời hắn vẫn nhịn được. Nhớ tới cảnh trạm trán ngày đó, hắn cố ý dùng sức hít mũi một cái.

Đường Lệ Phượng lập tức đỏ bừng hai gò má. Giày thể thao đã đi vài ngày. Mặc dù tất thường xuyên thay, nhưng khó tránh khỏi sẽ có chút mùi. Đường Lệ Phượng nghĩ rằng Đỗ Long chê chân mình thối, cái chân bị nắm trong tay Đỗ Long không nén nổi rút ra kéo vào.

- Đừng nhúc nhích.

Đỗ Long nói xong liền cởi tất của Đường Lệ Phượng ra, lộ ra mắt cá chân tròn và gót chân thanh tú. Dưới ánh đèn pin chiếu xuống, tựa như Bạch Ngọc trong suốt xinh đẹp.

- Không bị sưng.

Đỗ Long nhìn trái nhìn phải, thuận thế sờ sờ xoa xoa lên mắt cá chân của Đường Lệ Phượng. Nhìn động tác của hắn, cô cảm giác mặt mình nóng bỏng lên.

- Có lẽ không quá nghiêm trọng.

Đỗ Long xoa bóp cho cô vài cái. Thực ra là sờ rất sướng tay. Sau đó đi giầy vào cho cho cô, nói:

- Bí thư Đường, cô thử một chút xem có thể đi được không?

Đường Lệ Phượng đứng lên, giả vờ giả vịt thử một chút chân phải và nói:

- Không được, vẫn đau, vừa hạ xuống đất đã đau.

Đỗ Long nói:

- Vậy... Tôi cõng cô lên núi nhé. Ở đó mặt trời mọc thật sự rất đẹp, không xem quả thực rất đáng tiếc.

Đường Lệ Phượng kinh ngạc nói:

- Anh cõng tôi ư? Không tốt lắm?

Đỗ Long nói:

- Không sao, tôi leo núi quen rồi. Chút cân nặng này của cô đối với tôi không thành vấn đề. Chắc là cô phải tự quấn chặt rồi, một tay của tôi còn phải mở đường.

Đường Lệ Phượng đảo mắt, nói:

- Vậy cứ làm như thế đi. Tôi sẽ quấn chặt đấy, chừng nào anh cõng không nổi thì nói.

Đỗ Long xoay người cúi người xuống, nói:

- Lên đi.

Đường Lệ Phượng đột nhiên có chút xấu hổ, cô có rất ít cơ hội thân mật với đàn ông như thế. Mặ dù do dự một chút, nhưng cô vẫn trèo lên. Hai tay ôm lấy cổ Đỗ Long, hai chân rất tự nhiên vòng vào eo Đỗ Long.

Đỗ Long ho một tiếng, xách dao đứng thẳng tiếp tục tiến về phía trước. Đồng thời hắn còn nói:

- Nhẹ hơn so với tưởng tượng. Bí thư Đường, cô bình thường không ăn cơm sao?

Đường Lệ Phượng không nói gì, toàn thân của cô bởi vì kích động mà hơi run rẩy. Ngay lúc cô úp sấp vào lưng Đỗ Long, hương vị hãy còn mới mẻ của ký ức rót vào hơi thở của cô. Đường Lệ Phượng trong chốc lát gần như xác định, Chu Dịch Thăng chính là kẻ bịt mặt kia! Cái kẻ đã cường bạo cô, hại cô đến bây giờ cả ngày vẫn gặp ác mộng về kẻ bịt mặt!
Bình Luận (0)
Comment