Sáng sớm hôm sau bọn Đỗ Long theo xe buýt đi vào trường cảnh sát. Hôm nay trận đấu cử hành đầu tiên là bắn súng. Trận đấu bắn súng phân thành ba hạng mục. Theo thứ tự là súng lục 50m bắn bia cố định, súng ngắm 500m và súng lục 30m bắn đĩa bay. Đỗ Long chọn chính là loại bắn đĩa bay khó nhất. Lúc những người khác đều thi xong rồi hắn mới ra sân.
Cự ly bắn của súng lục thấp, xác suất trúng cũng tương đối ít. Bởi vậy tỉ lệ chính xác của súng lục bắn đĩa bay từ trước đến nay đều rất thấp. Tuy nhiên Đỗ Long lại cho mọi người thấy cái gì gọi là hiệu suất trúng mục tiêu cao. Hắn dường như có thể biết trước được đĩa từ đâu bay tới. Tốc độ bay của đĩa từ cửa đến lúc bay chưa đến mười mét đã bị hắn bắn nát từng cái một. Hai mươi phát, mười cái đĩa bay không cái nào chạy thoát. Tỉ lệ chuẩn xác này mặc dù nói không phải là không tiền khoáng hậu, nhưng ít ra ở trong hệ thống công an Châu Đức Hồng vẫn là lần đầu tiên thấy.
Đỗ Long không chút tranh cãi đạt được thành tích số một. Và đấm bốc cũng như vậy. Về phương diện bắn súng chỉ có sáu người có thể thăng cấp đến vòng tuyển chọn thứ ba của thành phố Ngọc Minh. Người của thành phố Thụy Bảo chỉ có mình Đỗ Long được thăng cấp. Những người khác bao gồm Dương Đa Quân và Trương Hoành Lợi đều bị loại.
Ngay sau đó là triển khai trận đấu tuyển chọn đấm bốc. Áp dụng chế độ đào thải. Bởi vì người đăng ký tham gia đấm bốc ít, cấp bảy mươi ki lo gam lại càng ít hơn. Cho nên Đỗ Long và Lưu Tử Huân ở vòng thứ nhất đã đối mặt rồi. Đối với Đỗ Long mà nói điều này cũng không có gì bất ngờ.
Đỗ Long đội mũ đấm bốc và đeo găng tay đi lên đài đấu. Nói với Lưu Tử Huân đang sẵn sàng nghênh đón quân địch rằng:
- Là anh sắp xếp phải không? Anh như vậy là muốn thua tôi ư?
Lưu Tử Huân hừ một tiếng, nói:
- Tôi chỉ sợ anh thua người khác, cho nên muốn cùng anh đánh trận đầu. Anh yên tâm, mặc dù là đấu loại, nhưng chỉ cần anh biểu hiện tốt, vẫn có cơ hội thăng cấp đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy sao? Xem ra tôi phải cùng anh đánh mấy hiệp rồi. Tránh cho anh chưa có cơ hội thể hiện thực lực của mình đã bị loại ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Tử Huân ngưng lại, anh ta nói:
- Anh rất tự tin nhỉ. Tự tin là chuyện tốt, tuy nhiên tự tin quá sẽ không tốt đâu. Hy vọng lát nữa anh sẽ không khiến tôi thất vọng!
Đoạn đối thoại ngắn ngủi của hai người chấm dứt. Trọng tài tách hai người ra, nói qua loa quy tắc thi đấu, không được đá đánh vào bộ vị chí mạng của đối phương và vân vân. Nói xong liền tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Trận đấu vừa bắt đầu Lưu Tử Huân liền dùng tổ hợp nắm đấm tiến hành công kích Đỗ Long. Người này đến thăm dò một chút đều không có, anh ta quả thực còn tự tin hơn cả Đỗ Long.
Song song lúc ấy cũng có vài tổ người đang thi đấu. Nhưng trận đấu của Đỗ Long và Lưu Tử Huân hấp dẫn gần như trên tám mươi phần trăm người xem. Những học sinh trường cảnh sát rùm beng cả đêm hôm qua, còn có bạn bè đồng nghiệp của Lưu Tử Huân, cùng với những người theo Đỗ Long từ thành phố Thụy Bảo tới đều vô cùng quan tâm trận đấu này, từ rất sớm đã vây kín khán đài.
Đỗ Long không có chút chống lại. Quả đấm của hắn vừa nhanh lại mãnh liệt, cũng không cần thiết so hơn kém với Lưu Tử Huân. Hơn nữa Đỗ Long phát hiện Lưu Tử Huân dường như rất chú ý tới bước chân của hắn. Hôm qua cái chân đó đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với Lưu Tử Huân. Lưu Tử Huân đang lo lắng màn công kích hạ bàn của Đỗ Long.
Đỗ Long cố ý làm ra bộ dạng đá chân. Nhiều lần khiến cho Lưu Tử Huân vội vàng chấm dứt tiến công. Thế là Đỗ Long liên tiếp nhấc chân, Lưu Tử Huân vô cùng buồn bực. Anh ta xem xét cơ hội đá mạnh một cước ra ngoài, lại bị Đỗ Long né tránh. Ngay sau đó Đỗ Long đấm móc đánh vào sườn eo của anh ta. Lưu Tử Huân ngã loạng choạng, cảm giác được lực trên tay của Đỗ Long vô cùng nặng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
- Chân của tôi bình thường chỉ phụ trợ công kích.Thế mạnh của tôi vẫn là nắm đấm.
Đỗ Long lúc bị trọng tài tách ra, nói với Lưu Tử Huân.
Lưu Tử Huân rất nhanh đã hiểu được công kích phụ trợ như Đỗ Long nói là như thế nào. Đỗ Long không tiếp túc dùng động tác nhấc chân để lừa anh ta nữa. Đôi chân khiến người ta hoa mắt đang không ngừng di động. Dưới sự phối hợp của hai chân, cơ thể Đỗ Long chợt trước chợt sau chợt trái chợt phải. Sau đó hai quả đấm nảy ra, tiến hành tấn công bằng nắm đấm thuần túy đối với Lưu Tử Huân.
Nhanh như thiểm điện nặng như Thái Sơn, nắm đấm của Đỗ Long khiến Lưu Tử Huân cảm thấy áp lực lớn. Anh ta bị Đỗ Long áp chế đến mức phát cáu. Dưới đài tiếng hoan hô như sấm động, những người ủng hộ Lưu Tử Huân trợn mắt há hốc mồm xem hết thảy.
Lưu Tử Huân rất vất vả có thể đứng vững được đòn tấn công của Đỗ Long. Anh ta bắt đầu phản kích sinh động hơn. Người ở dưới đài đều hoan hô cổ vũ cho anh ta. Đúng lúc này, trọng tài tiếng còi kết thúc trận đấu.
- Hoà?
Bất kể là người ủng hộ phe nào đều vô cùng bất mãn với phán xét của trọng tài. Thực ra trọng tài cũng chấm dứt trận đấu theo sự chỉ thị của lãnh đạo. Lưu Tử Huân là hạt giống số một cũng không cần nói nữa. Đỗ Long so với Lưu Tử Huân thể hiện thực lực càng mạnh. Đây chính là một niềm vui bất ngờ. Bất luận như thế nào cũng không thể để bọn họ bị thương trong trận đấu.Kết thúc trận đấu hẳn là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Đối với điều này Lưu Tử Huân cũng hết sức bất mãn. Sau khi xuống đài, anh ta tìm Đỗ Long và nói:
- Tại sao anh không dốc hết toàn lực? Chẳng lẽ anh xem thường tôi đến thế sao?
Đỗ Long cười nói:
- Đây chỉ là tuyển chọn thi đấu, hà tất phải nghiêm túc. Thực lực của anh rất mạnh, không cần thông qua tôi để chứng minh điều gì. Nếu anh có thể tiến vào trận chung kết ở Bắc Kinh, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ không nương tay đâu.
Lưu Tử Huân gật gật đầu, nói:
- Được, vậy chúng ta hẹn gặp tại trận chung kết đi! Hy vọng anh không bị loại sớm.
Đỗ Long ha hả mỉm cười, loại hắn không dễ dàng như vậy đâu. Tên Lưu Tử Huân này ở trên lôi đài rất hống hách, ở dưới đài tính tình trái lại không tệ. Có cơ hội có thể kết giao một chút.
- Đánh như thế nào? Vừa rồi chuẩn bị thi đấu, không được thấy anh lên sân.
Thẩm Băng Thanh chen chúc đi tới. Đỗ Long hỏi lại:
- Cậu thì sao? Thắng không?
Thẩm Băng Thanh cười tự tin, Hạ Vũ hưng phấn đi tới, nói:
- Hai người các anh và còn có cả tên Lưu Tử Huân kia đều sẽ đại diện cho Châu Đức Hồng tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng của tỉnh Thiên Nam. Chúc mừng các anh!
Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:
- Không phải nói mỗi cấp bậc chỉ có thể có hai người thăng cấp sao?
Hạ Vũ nói:
- Điều này... Tổ chức vẫn còn phải thảo luận một chút mới quyết định. Tuy nhiên... Rất có thể tiểu Thẩm phải có chút hy sinh đấy.
- Hy sinh? Hy sinh cái gì?
Đỗ Long nhíu mày hỏi.
Hạ Vũ nói:
- Bình tĩnh, thể trọng tiểu Thẩm vừa vượt qua bảy mươi ki lo gam. Nếu như tiểu Thẩm có thể giảm cân một chút, tham gia trận đấu cấp sáu mươi ki lo gam sẽ tương đối ổn.
Đỗ Long giật mình, Thẩm Băng Thanh nói:
- Không vấn đề gì. Gần đây tôi cảm thấy hơi mập chút. Nếu như tổ chức muốn tôi giảm, tôi sẽ giảm ngay.
Hạ Vũ cười nói:
- Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất. Tốt lắm, hôm nay ổn rồi. Cuộc thi chạy dài ngày mai phải tiếp tục cố gắng nhé.
Mọi người theo Hạ Vũ đi ra phía ngoài. Bất thình lình có mấy người đi ra, kẻ dẫn đầu nhìn Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Đỗ Long?
Đỗ Long nói:
- Tôi là Đỗ Long, các anh là...
Người nọ cười lạnh nói:
- Tôi là Kim Xuân Dương, trận đấu của anh và Lưu Tử Huân quá vô sỉ. Vì đào thải tôi thăng cấp, các anh chẳng những thi đấu giả, vả lại trước đó rõ ràng còn diễn kịch hay. Vở kịch bị vạch trần có phải cảm thấy rất kinh ngạc không? Hành vi của các người thật đáng xấu hổ. Tôi phải đi kiện các người. Kết quả trận đấu hôm nay vô hiệu! Trận đấu nhất định phải tiến hành lại!