Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 737

- Được rồi, chuẩn bị xong rồi.

Đỗ Long trở lại phòng khách, Bạch Nhạc Tiên cùng Đông Đông vẫn còn đang chơi ở đó. Đỗ Long nói:

- Đông Đông, cháu đi ngủ đi. Tiên nhi, chúng ta đi thôi.

Bạch Nhạc Tiên thả tay xuống, buồn bực hỏi han:

- Chị Hân đâu rồi?

Đỗ Long nói:

- Chị ấy vừa mới nhận được điện thoại, đi ra ngoài rồi. Bảo chúng ta tự lái xe đi, không cần chờ chị ấy quay lại.

- Ah...

Bạch Nhạc Tiên không cảm thấy có gì bất thường. Cô tạm biệt Đông Đông, sau đó lên xe Hummer. Lúc xe Hummer chạy nhanh, Đông Đông đứng ở cửa lắc lắc đầu, thở dài, nói:

- Thật là một ông bố phong lưu…

Xe Hummer gào thét chạy ra ngoài thành phố. Đỗ Long quen lái xe rất nhanh, phanh của xe Hummer rất tốt, cho nên cảm giác vẫn rất vững vàng. Tuy nhiên tiếng ồn trong xe không biết cao hơn bao nhiêu DB so với chiếc Chevrolet kia của Bạch Nhạc Tiên.

Bạch Nhạc Tiên thích loại xe dũng mãnh này. Cô thấy thích cái là muốn đổi vị trí với Đỗ Long. Sự khó chịu lúc ban đầu mượn xe sớm đã tan thành mây khói.

Vẫn là cái bờ cát kia, hôm nay tới sớm hơn chút. Trên bờ cát vẫn còn có người, Hummer tìm một chỗ hẻo lánh rồi dừng lại. Lúc Đỗ Long dựng lều, Bạch Nhạc Tiên ở trên Hummer chiếu đèn rọi xuống, cởi bỏ chân trần chạy xuống nước chơi đùa.

Đêm nay chúng ta qua đêm ở đây được không?

Đỗ Long mặc quần đùi xuống nước bế Bạch Nhạc Tiên lên. Bạch Nhạc Tiên vui vẻ gật đầu. Đỗ Long ôm cô trở lại trên xe, cười nói:

- Bây giờ... Chúng ta phải làm gì?

Bạch Nhạc Tiên nũng nịu lườm hắn một cái, hạ giọng nói:

- Đến đây đi, đến làm Tiên nhi đi!

Bạch Nhạc Tiên hiểu rõ tình hình khiến Đỗ Long rất hưng phấn. Hắn xoa tay rồi nhào tới phía Bạch Nhạc Tiên, làm cô té nhào xuống ghế. Hoàn toàn làm tan rã phòng ngự của cô. Bạch Nhạc Tiên thân thể ** xinh đẹp phơi trần trước mặt Đỗ Long.

Đỗ Long cởi chiếc quần đùi vẻn vẹn trên người ra. Cục cưng cực đại của hắn liền bắn ra ngoài, Bạch Nhạc Tiên phát ra một tiếng ngạc nhiên thán phục. Cô mê say vươn hai tay nắm chặt vật kia, dịu dàng bắt lấy.

Không cần Đỗ Long dặn dò, Bạch Nhạc Tiên đem cái thứ quật khởi hiên ngang kia đặt lên trước mũi mà hít hà. Hương vị đặc biệt kia tựa như thôi miên cô. Bạch Nhạc Tiên si mê thò đầu lưỡi khẽ liếm lên đỉnh một chút. Đỗ Long lập tức rít một hơi. Cảm giác này chính là thích quá nhỉ.

Thân xe Hummer so với dáng người của Đỗ Long vẫn là thấp chút. Hắn vỗ vỗ lên mặt Bạch Nhạc Tiên, nói:

- Xuống dưới.

Đỗ Long đại mã kim đao ngồi ở trên ghế, Bạch Nhạc Tiên lại quỳ trước mặt hắn. Hai tay đang cầm bảo bối giống như đứa trẻ cầm cái kem, thè lưỡi liếm láp cẩn thận.

Có lẽ cái buổi tối bị bắt cóc đó đã bị ảnh hưởng, Bạch Nhạc Tiên một trong những người phụ nữ của Đỗ Long thích nhất là dùng miệng thổi tiêu cho hắn. Mỗi lần đến cuối cùng Đỗ Long đều phải cưỡng chế để cho cô rời khỏi cây gậy cô yêu mến. Đồng thời với thích thú cũng có chút đau đầu.

Lúc này đây cũng không ngoại lệ, Đỗ Long cuối cùng phải cưỡng ép kéo Bạch Nhạc Tiên lên. Để cho cô tựa trên ghế dựa, một đôi thon dài trắng như tuyết ** cao cao giơ lên phía trước ở trên ghế, hai chân mở rộng ra, cái gì cũng không thể che được. Bạch Nhạc Tiên phát hiện hai mắt Đỗ Long sáng quắc nhìn chỗ bí mật của mình. Cô ngượng ngùng giơ tay che lại, nói:

- Chú xấu xa, không được xem.

Đỗ Long cười nói:

- Chẳng những muốn xem, chú còn muốn chơi, còn muốn ăn...

Nói xong hắn liền cúi người cắn lấy quả nho trước ngực Bạch Nhạc Tiên. Bên kia lại bị tay hắn bưng lấy, cố sức nắn.

Trong cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Nhạc Tiên phát ra tiếng rên rỉ. Hai chân của cô theo bản năng kẹp lấy thắt lưng của Đỗ Long. Cảm giác có vật cưng cứng nóng hầm hập quẩn quanh ở chỗ ấy của cô, chần chừ mà không tiến. Bạch Nhạc Tiên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nói:

- Chú xấu xa... Đừng đùa Tiên nhi nữa… Tiên nhi muốn…

- Muốn cái gì?

Đỗ Long cắn một cái lên quả nho, ngẩng đầu cố ý hỏi.

Bạch Nhạc Tiên toàn thân kích động, nức nở nói:

- Tiên nhi muốn... Tiên nhi muốn kẹo que của chú xấu xa.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy thì như cháu mong muốn đi...

Xe Hummer lắc lư, Bạch Nhạc Tiên cuối cùng cũng chơi một hồi xa chấn, chính vị, bên cạnh, hậu vị... Đỗ Long dũng mãnh phi thường khiến Bạch Nhạc Tiên gần như luôn luôn ở trong ranh giới cực khoái. Thời điểm cô lần cuối cùng ** tiến đến, Đỗ Long giữ lấy cổ của cô. Dưới tình hình đại não thiếu dưỡng, Bạch Nhạc Tiên lại một lần nữa đạt tới đỉnh điểm chỉ có thể cảm nhận khó nói nên lời.

**

Sau đó Bạch Nhạc Tiên ngủ mê mệt, phỏng chừng nếu như Đỗ Long không gọi thì đến sáng mai cô cũng không tỉnh dậy được. Đưa Bạch Nhạc Tiên vào trong lều đã dựng từ trước, lấy chăn lông bọc lấy thân thể cô. Đỗ Long kéo khóa lều xong, sau đó quay lại bên cạnh xe Hummer.

Lúc này đêm khuy vắng người, trên bờ cát từ sớm đã không có người ở bên ngoài. Đỗ Long trở lại trên xe, chỗ ngồi ngổn ngang đồ ở phía sau, lộ ra một cái hòm. Giống như lần trước, Đỗ Long trước tiên mở cái hòm bên trái, muốn rót chút rượu vang nếm thử. Nhưng hòm vừa mở ra hắn lại trợn tròn mắt, chỉ thấy trước mặt bây giờ không phải rượu ngon, mà là cơ thể trần chuồng** của một người phụ nữ bị trói chặt...

Đây... rõ ràng không phải Lâm Nhã Hân ...

Sáng sớm năm giờ rưỡi, Đỗ Long tỉnh dậy trong công viên của tiểu khu Tân Cảnh. Chỉ thấy thầy Mã ngồi ở một bên hút thuốc, còn Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ thì đang ở đó đẩy tay cho nhau.

- Thầy Mã, chào buổi sáng.

Đỗ Long lên tiếng chào trước.

- Cậu tới muộn rồi.

Thầy Mã cười nói:

- Chơi vui vẻ nhỉ? Nhìn cái tinh thần của cậu kìa…

Đỗ Long cười nói:

- Thầy Mã quả nhiên kiến thức sâu rộng… Chỉ cần đến đây, sẽ không bao giờ ngại trễ. Tháng sau tôi phải đến Bắc Kinh tham gia chung kết đấm bốc. Thầy Mã dạy tôi hai chiêu đi.

Thầy Mã rít một ngụm khói, nói:

- Đến Bắc Kinh cậu không được dùng thuật Tiệt mạch đấy.

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Vì sao?

Thầy Mã nói:

- Nghe lời đi, không cần hỏi vì sao.

Đỗ Long nói:

- Được, trừ phi có liên quan đến sống còn, nếu không tôi tuyệt đối không dùng thuật Tiệt mạch. Thầy Mã, thầy đã cấm tôi dùng thuật Tiệt mạch, vậy thì dù sao thầy cũng phải dạy tôi cái khác chứ?

Thầy Mã nhìn Đỗ Long, nói:

- Dựa vào năng lực của cậu, thi đấu võ thuật bình thường không làm khó được cậu đâu. Tuy nhiên nếu thật sự gặp phải cao thủ, vẫn khó tránh khỏi có chút nguy hiểm. Như vậy đi, tôi dạy cho cậu một bộ quyền pháp và một bộ bộ pháp. Quyền pháp có thể dùng để đánh lui kẻ địch. Bộ pháp có thể dùng để chạy thoát thân. Hỗ trợ cùng nhau thì càng có hiệu quả. Đây chính là bí quyết thoát thân bảo toàn sinh mạng của tôi năm đó. Dạy cậu rồi tôi cũng chẳng có gì để tiếp tục dạy nữa. Cũng giống như thuật Tiệt mạch, hai cái này cũng đều đáng chú ý. Nếu không cần thì đừng dùng, bằng không gặp phải đối thủ lợi hại hơn thì cậu chớ trách tôi.

Đỗ Long ha hả cười, nói:

- Thầy Mã, thầy ở miền Bắc không phải khắp nơi đều có kẻ thù chứ? Phải cẩn thận đến mức độ này sao?

Thầy Mã nói:

- Tin hay không là tùy cậu. Đến lúc đó có người hỏi cậu những cái này là học được từ đâu, cậu cũng đừng nói là tôi dạy.

Đỗ Long nghiêm nghị nói:

- Được, tôi bảo đảm sẽ không bán đứng thầy Mã, thầy bắt đầu dạy tôi đi.
Bình Luận (0)
Comment