Đỗ Long nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn nữa còn để hở nửa thân trần, cô tựa mình trên ghế máy tính chủ, nhìn màn hình không chớp mắt. Khuôn mặt cô đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, đầu lưỡi đáng yêu vô ý liếm láp bờ môi. . .
Tay phải của cô đè lên bộ ngực đầy đặn của mình, còn tay trái cô đã sớm dò xét dưới váy, hai chân siết chặt cùng một chỗ. . .Cô chính là Nhạc Băng Phong đẹp tựa như băng.
Cảnh tượng đột nhiên biến đổi, một đôi nam nữ khoảng chừng năm mươi tuổi đứng trước mặt Nhạc Băng Phong, bọn họ một người nghiêm khắc răn dạy, một người đau khổ khuyên nhủ, dựa theo giọng điệu có thể đoán được bọn họ là cha mẹ của Nhạc Băng Phong.
Dưới áp lực gia đình, cuối cùng Nhạc Băng Phong chọn lựa việc tuân theo sự sắp xếp của gia đình, nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn yêu Đỗ Long, bằng không trong trí nhớ của cô sẽ không hiện lên hình ảnh của Đỗ Long nhiều như vậy, tư tưởng của cô cũng không đấu tranh kịch liệt như vậy.
Đúng vậy, điều Đỗ Long thấy chính là ký ức và suy nghĩ của Nhạc Băng Phong, từ ngày đầu tiên hắn tỉnh lại sau khi bị đánh bất tỉnh, hắn rất nhanh liền phát hiện bản thân có thể dò xét được ký ức và suy nghĩ của người khác, thậm chí còn có năng lực dò xét tương lai.
Năng lực này được phát hiện gần như cùng thời điểm phát hiện năng lực cửu đồng của hắn, chỉ là khác với cửu đồng ở chỗ, năng lực này nếu muốn phát huy tác dụng, hắn cần phải trực tiếp tiếp xúc với đối phương, thông tin hắn thu được phụ thuộc vào thời gian tiếp xúc dài hay ngắn, có khi hắn còn phải dựa vào ý tứ trong lời nói của mục tiêu, để hắn nhanh chóng tìm được những thứ mà bản thân muốn biết.
Thần kỳ nhất chính là, năng lực của Đỗ Long chẳng những có thể biết được ý nghĩ hiện tại và quá khứ của đối phương, dưới sự khéo léo dẫn dắt của hắn, hắn thậm chí có thể biết trước tương lai trong khoảng thời gian ngắn!
Thí dụ Đỗ Long nói chuyện đầu cơ cổ phiếu với Lâm Nhã Hân, kỳ thực trong quá trình tiếp xúc với Lâm Nhã Hân, thông qua suy nghĩ của cô mà cảm ứng được tương lai.
Vì thế Đỗ Long rất thích bắt tay với người khác, thậm chí ngay cả trong tình huống không thích hợp để tiếp xúc thân thể với người khác, cũng vì vậy mà Thẩm Băng Thanh đã hiểu lầm Đỗ Long, còn Đỗ Long mỗi khi khó đưa ra lựa chọn, hắn đều giả bộ đau đầu tìm người tựa vào. Kỳ thực chỉ muốn mượn cớ tiếp xúc thân thể người khác, nhận biết tương lai hoặc là hướng suy nghĩ của đối phương mà thôi.
Hiện tại, Đỗ Long cảm nhận được trong lòng Nhạc Băng Phong rất rối rắm, hắn lúc này nhẹ giọng nói bên tai Nhạc Băng Phong:
- Băng Phong, đi cùng anh đi. . .Anh cũng không tham gia trận đấu nữa rồi, sáng mai chúng ta trở về thành phố Ngọc Minh được chứ?
Sau khi Nhạc Băng Phong nghe được Đỗ Long nói, cô liền theo bản năng suy xét tính khả năng của đề nghị này. Cho dù cô trong nháy mắt loại bỏ khả năng này, nhưng Đỗ Long có thể nhân cơ hội này dò xét chút chuyện tình sắp xảy ra. . .
Ngay lúc suy nghĩ của Nhạc Băng Phong không tập trung, Đỗ Long cảm giác tư tưởng của mình hình như thoát khỏi thân thể, mọi thứ biến đổi chóng vánh, Đỗ Long thấy chính mình và Nhạc Băng Phong đứng trên quảng trường, ở đó có hai gã thanh niên trai tráng đứng giữa ngăn cản bọn họ, còn một người khác cưỡng ép Nhạc Băng Phong nhét vào một chiếc Mercedes Benz màu đen. . .
Đỗ Long nhìn thấy mình ra sức đánh ngã hai gã thanh niên, nhưng chiếc Mercedes-Benz lại phóng đi cực nhanh. . .
Đỗ Long thoáng chốc khôi phục tinh thần, cảm giác tựa như linh hồn trở về. Đỗ Long mở to mắt, bắt đầu suy xét nên làm thế nào để ứng đối với chuyện sắp phát sinh, tuy Nhạc Băng Phong chỉ bị cha mẹ cô phái người dẫn trở về, nhưng chuyện như vậy không xảy ra thì tốt hơn.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Nhạc Băng Phong đã đưa ra lựa chọn, cô cắn răng nói bên tai Đỗ Long:
- Đỗ Long, em không thể đi theo anh, nhưng. . .Đêm mai có lẽ em có thể đi ra ngoài cùng anh một chút. . .
Đỗ Long thầm nghĩ đến đây, cười nói:
- Được, chuyện này có gì không được chứ? Chỉ là. . .Hành động của em có được cho phép hay không?
Nhạc Băng Phong gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Anh cũng nhận ra rồi sao? Cha mẹ em đặc biệt tìm hai ngươi đi theo em mỗi ngày, ngày mai em phải thoát khỏi bọn họ mới được.
Đỗ Long cười nói:
- Chuyện này rất đơn giản, em làm theo như anh nói, đảm bảo có thể dễ dàng thoát khỏi bọn họ.
Đỗ Long dạy Nhạc Băng Phong mấy chiêu, đều là phương thức xử lý đơn giản, nhưng đột nhiên để một cô gái ngoan ngoãn thi triển ra tuyệt đối khó lòng phòng bị.
- Ý tưởng đen tối như vậy anh cũng nghĩ ra, thực sự quá xấu xa. . .
Nhạc Băng Phong nhẹ nhàng đẩy Đỗ Long ra, nói:
- Chúng ta không thể ở chỗ này lâu, tuy mẹ Lưu thương em, nhưng nếu như ba mẹ em hỏi, mẹ Lưu cũng không dám không nói.
Đỗ Long hôn lên miệng nhỏ của cô một cái, lúc này mới buông tay ra, cười nói:
- Hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút. . .
Nhạc Băng Phong phát hiện ánh mắt Đỗ Long sáng quắc, cô dường như ý thức được điều gì đó, khuôn mặt không khỏi nóng bừng, xấu hổ xoay người cầm lấy giỏ hoa quả đi ra ngoài.
Sau khi Nhạc Băng Phong giao hẹn xong với Đỗ Long cả người trở nên thoải mái. Theo tâm tình vui vẻ của nữ chủ nhân, bầu không khí trong phòng cũng tốt lên rất nhiều, Thẩm Băng Thanh âm thầm dựng ngón tay cái về phía Đỗ Long, y đột nhiên có cảm giác, mình hôm nay thực sự không nên tới đây.
Đỗ Long chủ động hỏi, Nhạc Băng Phong bắt đầu giảng giải kỹ thuật hacker cho hắn, tuy Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nghe cảm thấy không rõ, nhưng Nhạc Băng Phong lại nói rất vui vẻ, đợi tới khi cô hứng thú nói một chút bí văn hacker trên internet, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mới thực sự hứng thú.
Sau khi mọi người vui vẻ trở lại thời gian trôi qua rất nhanh, giống như chỉ chớp mắt một cái liền tới sáu giờ, mẹ Lưu ở bên ngoài kêu mọi người đi ra ăn cơm, vừa đi ra nhìn, một bàn đầy thức ăn đã được dọn sẵn, có mì phở truyền thống phương bắc cũng có mỹ thực đặc sắc ở Bắc Kinh, còn có món ăn nổi tiếng Thiên Nam giống như gà hầm.
Nhạc Băng Phong nói:
- Em sợ các anh không ăn quen đồ ăn phương bắc, vì thế để mẹ Lưu nấu nhiều món, để các anh tùy ý chọn, không đói bụng là được, muốn uống rượu không? Bình thường chỗ em không có rượu, nhưng hôm qua biết các anh muốn tới đây, em đã cầm hai bình rượu Ngũ Lương từ chỗ cha em về. Em nhớ Đỗ Long, anh hình như không thích uống rượu Mao Đài, đúng không?
Đỗ Long cảm thán nói:
- Quá cảm động, đã lâu như vậy em còn nhớ rõ sở thích của anh. . .Kỳ thực trải qua nửa năm hun đúc ở cơ sở, hiện tại uống rượu gì đối với anh cũng không khác biệt quá lớn, chỉ là hôm nay không ai bồi tiếp anh uống, hay là đừng uống, có nước ngọt không? Anh uống nước ngọt cùng mọi người.
Nhạc Băng
Phong lấy ra một lon Cocacola, ba người cộng thêm mẹ Lưu, vây quanh bàn vừa ăn vừa nói chuyện. Tuy nhiên có phần e ngại mẹ Lưu, nên cuộc nói chuyện dù sao cũng không quá thoải mái.
Đỗ Long kể chuyện mình tuần tra trong rừng rậm nguyên thủy ở xã Mãnh Tú, đấu trí so dũng với bọn người buôn ma túy và toàn thể dân chúng các thôn vô cùng sống động, nghe vậy Nhạc Băng Phong rùng mình, cho rằng Đỗ Long đang khoác lác.
Đỗ Long không phục nói:
- Chuyện này Băng Thanh tự mình trải qua, em không tin anh nhưng có thể tin Băng Thanh chứ? Băng Thanh, cậu nói xem có phải tôi đang khoác lác không?
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Tuy có chút hơi quá, nhưng phần lớn đều là sự thực.
Đỗ Long đắc ý thoáng liếc nhìn Nhạc Băng Phong, nói:
- Tin hay không thì tùy? Nhưng những gì anh nói đều là sự thực, hiện tại chuyện cũ của anh ở xã Mãnh Tú đã trở thành truyền thuyết rồi, chỉ cần anh trở về, mặc kệ trước đó phát sinh chuyện gì, anh vừa xuất trận, tất cả mọi người sẽ ngoan ngoãn nghe lời.