Hạ Hồng Quân cười nói:
- Từ khi nào thì đến lượt cậu chỉ huy người khác thế hả? Thấy cậu xử lý bốn công sự ổn thỏa, để cậu đi nghỉ ngơi, Đoàn Huệ Minh, Vương Bá, các anh mang quân địch đầu hàng tới đây, tiện thể nhìn xem trong công sự có gì có thể sử dụng.
Lúc này đám người Đoàn Huệ Minh rốt cuộc tận mắt chứng kiến năng lực của Đỗ Long, bọn họ không nói hai lời xoay người rời đi. Hạ Hồng Quân đi vào một công sự, chỉ thấy trên mặt đất có vài người bò tới. Đỗ Long đang ngồi dưới đất, thần sắc dường như có chút không ổn.
Hạ Hồng Quân quan tâm đi tới, hỏi:
- Thế nào, không bị thương chứ?
Đỗ Long cộp cộp cắn miếng lương khô thu được, sau đó ừng ực uống một hớp nước, nói:
- Đói bụng lâu như vậy, cõng một người chạy cả ngày, vừa nãy còn vận động mạnh như thế. . .Anh nói tôi có thể thế nào đây?
Hạ Hồng Quân nghe Đỗ Long nói xong, bụng của y cũng kêu ọc ọc, y cũng mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, nói:
- Chẳng phải tôi cũng cả ngày chưa có hạt cơm vào bụng sao? Cậu có cái gì ăn, mau chia cho tôi.
Đỗ Long lập tức từ trong túi lấy ra một miếng thịt bò khô ném cho Hạ Hồng Quân, nói:
- Mau ăn đi, ăn no rồi thì chạy đi.
Hạ Hồng Quân gật gật đầu, nói:
- Uhm, nếu như có thể kiếm một chiếc xe thì tốt.
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên chuyện này có thể có chút khó khăn. . .
Đang nói, hai chiếc đèn đột nhiên chiếu tới, một chiếc xe bán tải đang chạy nhanh về phía bên này.
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân cùng lúc nhảy dựng lên, bọn họ nhanh chóng nhét đồ ăn còn dư lại vào miệng, sau đó cầm súng chạy ra khỏi công sự, khi chiếc xe bán tải kia chạy gần đến công sự đã giảm tốc độ. Đỗ Long và Hạ Hồng Quân giống như mãnh hổ xuống núi chạy ra ven đường, đèn pin chiếu sáng khiến người trong xe không thể mở to mắt, họng súng đen ngòm khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hạ Hồng Quân quát lớn:
- Không được nhúc nhích, ném vũ khí ra, nếu không tao lập tức đánh chết chúng mày.
Vài khẩu súng được ném ra, một tên bối rối kêu lớn:
- Đừng nổ súng, đừng nổ súng, chúng tôi đầu hàng.
Hạ Hồng Quân lệnh cho bọn chúng từ từ xuống xe, đang định lấy dây thừng trói bọn chúng lại, Đỗ Long đột nhiên nói:
- Để bọn chúng cởi quần áo ngoài ra, rồi hãy làm chuyện này.
Hạ Hồng Quân sửng sốt, sau hiểu ý của Đỗ Long, khi y thét ra mệnh lệnh, ba người kia đều ngoan ngoãn cởi áo khoác ngoài, gã nói chuyện sợ hãi quỳ trên mặt đất, dùng tiếng Trung nói:
- Xin các anh đừng giết.
Đỗ Long đặt tay lên vai người kia, cười cười nói với y:
- Yêm tâm, chúng tao sẽ không giết mày, chỉ là mời mày dẫn đường cho chúng tao, đưa chúng tao đến Cổ Yêu.
Người kia liên tục kêu khổ, thực sự đi cũng chết, không đi cũng chết, vì muốn sống được lâu hơn một chút, y chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
- Mày tên gì?
Hạ Hồng Quân bắt đầu thẩm vấn, tên này thành khẩn khai chính mình tên là Đông Lâm.
Hắn nói Cát Quân nghe có tiếng nổ mạnh, vì thế phái bọn chúng tới xem tình hình, bọn chúng có chút coi thường, không ngờ rằng cầu thất thủ nhanh như vậy, kết quả đã bị bắt giữ.
Theo Đông Lâm khai báo, Cát Quân vốn định giữ một đội quân trợ thủ cầu, nhưng mọi người đuổi bắt cả ngày đều mệt mỏi khó chịu nổi, Cát Quân đành phải suy tính, tới Cổ Yêu rồi sẽ đổi một nhóm người tới trợ thủ cầu.
Nghe được tin này, hai mắt Hạ Hồng Quân phát sáng, đây chính là cơ hội tốt, người mới thay nhất định mệt mỏi không chịu nổi mà ngả đầu đi ngủ, đây là thời cơ cho bọn họ lợi dụng.
Đám người Đoàn Huệ Minh mang theo Lương Tuệ Vinh và Long Nguyệt chạy tới, hai người nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Đỗ Long, nói:
- Khá lắm! Anh sao mà làm được thế hả?
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Khách sáo rồi, chỉ vừa chạy vừa ném lựu đạn là xong thôi.
Đỗ Long nói rất đơn giản, trên thực tế cũng chỉ đơn giản như vậy, nhưng muốn làm được như vậy thực không dễ dàng. Tất cả mọi người đều biết chuyện này cực khó, bọn họ không khỏi dựng ngón tay cái lên chỉ về phía Đỗ Long.
Hạ Hồng Quân nói:
- Đừng cười, chỉ có ba bộ y phục, tôi và Đỗ Long mỗi người một bộ, hai người các anh tự mình rút thăm, xem ai đóng giả tù bình, chúng ta lái xe đi cứu Tuyết Mai.
Đoàn Huệ Minh và Vương Bá ngơ ngác nhìn nhau, Vương Bá vừa mới giơ nắm tay lên, Đoàn Huệ Minh đã nhanh miệng nói:
- Đương nhiên là để anh ta làm tù binh, vóc dáng kia làm sao mặc được quần áo những người lùn này?
Quả thực đúng như vậy, Đỗ Long miễn cưỡng mặc mới có thể chui vào, Vương Bá cao ngang Đỗ Long, nhưng thân hình lớn hơn nhiều, miễn cưỡng chui vào cho dù không thắt nút, e là sau lưng cũng lập tức bị xé rách.
Vương Bá đành phải kêu xui xẻo, y cố gắng nói:
- Tôi không thể không đến Cổ Yêu sao?
Hạ Hồng Quân nói:
- Không được, anh cho rằng mình là tay bắn súng tỉa sao? Đoàn Huệ Minh, anh ta chẳng phải cả ngày ức hiếp anh sao? Mau trói anh ta lại, buộc lỏng một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể giãy dụa là được.
Đoàn Huệ Minh nhận mệnh lệnh, liền cầm trong tay sợi dây thừng vừa để xuống đất, miệng cười mờ ám, giống như ông chú hư hỏng nhìn thấy tiểu mỹ nữ, đi về phía Vương Bá. . .
Nhìn Vương Bá bị Đoàn Huệ Minh buộc chắc chắn đẩy lên xe, khi tù binh Đông Lâm khởi động xe bán tải, trong lòng Hạ Hồng Quân không khỏi thầm nhủ một chút. Lúc này có thể nói người chấp hành nhiệm vụ y giao chưa thất bại một lần, ngoại trừ Đoàn Huệ Minh chỉ có tay súng bắn tỉa Tiếu Học Binh chưa bị trói. . .
Xe bán tay chạy nhanh về phía trước, Đoàn Huệ Minh cười ha hả nói:
- Đội trưởng, anh xem tôi tìm được thứ gì này?
Đoàn Huệ Minh mở hòm gỗ dài trước mặt ra, liền thấy bên trong bày biện sáu khối hỏa tiễn, Đoàn Huệ Minh cười nói:
- Cũng may thằng nhóc này chưa kịp dùng thứ này, nếu không chúng ta thê thảm rồi, hiện tại những thứ này đều là của chúng ta, đợi tý nữa sẽ cho nổ con mẹ nó!
Hạ Hồng Quân nói:
- Được, đến khi đó sẽ để cậu phát nổ. . .Cậu hiện tại không có việc gì mau phát một đoạn tin tức mã hóa ra ngoài, nói Tiếu Học Binh mau tìm một chỗ ẩn bên ngoài Cổ Yêu chuẩn bị trợ giúp chúng ta.
Đoàn Huệ Minh cầm chiếc radio cá nhân bắt đầu thao tác, đồng thời thì thầm nói:
- Thay đổi liên xoành xoạch không phải chuyện tốt. .. Cậu ta còn có thể kịp sao?
Hạ Hồng Quân nói:
- Không kịp cũng phải đuổi, cậu cũng biết tình hình tại Cổ Yêu, không có tay súng bắn tỉa trợ giúp, chúng ta thực sự nửa bước khó đi.
Đoàn Huệ Minh dùng radio cá nhân phát từng đoạn tin tức mật cho Tiếu Học Binh, cho dù bị người ta chặn được tín hiệu, bọn họ tạm thời cũng không giải mã được.
Ô tô rất nhanh chạy về phía trước, thẳng đến đầu cầu không có bất cứ kẻ nào, bên cạnh cây cầu cũng có trạm gác, tuy nhiên phòng bị sơ sài, lính gác và gã lái xe Đông Lâm chào hỏi nhiệt tình, y hỏi tình hình trước mắt, Đông Lâm liền chỉ về phía đám người Vương Bá bị trói phía sau, nói là mới bắt được, đồng thời nói Long Nguyệt và Lương Kiến Vinh đã được giải cứu rồi.
Lính gác dựng ngón tay cái chỉ về phía Đông Lâm, mở cửa rào chắn ra.
Qua cầu mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đối với việc trà trộn vào Cổ Yêu lại thêm vài phần tin tưởng.
Qua cầu không lâu phía trước đột nhiên trở nên thoáng đãng, một khu thôn xóm không thua gì sào huyệt của Cát Quân hiện ra trước mắt, bên ngoài thôn xóm là nơi ở bình dân, khu vực trung tâm bên trong có tường rào dùng cọc to nhọn bao quanh, giống như quân doanh được phòng vệ nghiêm ngặt.