Mấy chương này có lẽ sẽ hơi nhàm chán một chút, nhưng rất nhanh sẽ lại hay thôi. Đỗ Long tiếp tục đại sát tứ phương, biến Đại đội trị an trở thành đội ngũ tinh nhuệ dưới tay mình, sau đó…
Mã Quang Minh chỉ coi như là Đỗ Long đang nói đùa, ông cũng nửa đùa nửa thật đặt bàn tay lên bàn, nói với Đỗ Long: - Vậy mời Đỗ đại tiên xem cho tôi.
Đỗ Long cầm lấy bốn ngón tay của Mã Quang Minh, giả bộ sờ lòng bàn tay xem một chút rồi nói: - Chú Mã, chú muốn biết về phương diện nào? Tình yêu, sự nghiệp hay là sinh mạng?
Mã Quang Minh cười nói: - Đều đã từng này tuổi rồi còn xem gì tình yêu chứ, cậu bịa cho tôi nghe mấy câu dễ nghe chút về sự nghiệp đi, xem có lừa được tôi không?
Đỗ Long nhắm hai mắt lại, do đeo kính râm nên Mã Quang Minh vẫn tưởng là Đỗ Long đang nhìn kĩ lòng bàn tay gã.
Một lát sau Đỗ Long nói: - Chú Mã, đường sự nghiệp của chú rất mạnh, rất dài, thành công trong tương lai khó mà tính được. Nhưng mà hiện giờ chú lại đang phải đối mặt với một vấn đề khó chọn lựa.
Mã Quang Minh kinh ngạc, bất động thanh sắc hỏi: - Vấn đề phải chọn lựa? Nghĩa là sao?
Đỗ Long nói: - Trên đường sự nghiệp của chú có phân nhánh, nghĩa là có hai khả năng. Nếu mà lựa chọn chính xác thì sự nghiệp của chú sẽ càng thuận lợi hơn. Nếu lựa chọn sai thì những cố gắng từ trước sẽ trở nên vô ích. Đây thực ra là một vấn đề chọn đội để theo thôi. Cháu nói có đúng không chú Mã?
Mã Quang Minh cười nói: - Không ngờ cậu cũng có thể đoán ra được vài phần. Đúng thế, xét đến cùng thì đây chính là vấn đề chọn đội để theo. Nhưng nếu chỉ nói được đến thế thì vẫn chưa đủ, tiếp tục đi.
Đỗ Long cười nói: - Nếu lấy thân phận hiện tại của chú mà nói thì chú gặp rắc rối rồi đấy. Trừ khi chú đứng cùng với Bí thư Tỉnh ủy mới đến Lưu Hiểu Đan hoặc là Chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào. Hai người họ một người đang nổi tiếng, trực tiếp chuyển từ Trung ương xuống, một người là lãnh đạo cũ có ơn tri ngộ với chú. Theo lí mà nói thì chú nên kiên định theo lãnh đạo cũ nhưng việc bị điều đến châu Đức Hồng khiến chú có chút bất mãn với Chủ tịch tỉnh Ngũ, vậy nên mới do dự đúng không?
Mã Quang Minh nhìn Đỗ Long như nhìn quái vật: - Từ tay tôi cậu nhìn được những việc này thật à?
Đỗ Long thần thần bí bí cười nói: - Chú đừng quan tâm lí do cháu nhìn ra được, tóm lại là các thế lực cũ mới ở tỉnh hiện nay đang xung đột với nhau, những người bên dưới không thể khoanh tay đứng nhìn quá lâu được. Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đợi đến khi thế cục đã định thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Đặc biệt là chú, nhất định phải mau chóng đưa ra quyết định.
Mã Quang Minh hỏi: - Sao lại đặc biệt là tôi?
Đỗ Long nói: - Chú Mã, trước giờ chú luôn bị mọi người cho là môn sinh trực hệ của Chủ tịch Ngũ. Bây giờ chú do dự càng lâu thì càng bất lợi, Bí thư Lưu sẽ cho rằng chú không chỉ vẫn còn nhớ nhung ân tình cũ mà còn không quả quyết, còn Chủ tịch Ngũ cũng cho rằng chú bị thiệt thòi nên trong lòng oán giận, vậy nên bây giờ chú phải quyết định thật nhanh. Chú Mã, chú nên hiểu cái đạo lí này. Việc chú do dự không quyết định, nguyên nhân chắc không phải là tình cảm chứ?
Mã Quang Minh không thể không nhìn Đỗ Long với cặp mắt khác xưa, gã nói: - Đỗ Long, những điều này đều là cậu phân tích ra hả? Tôi mặc dù cũng không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng việc Chủ tịch Ngũ từ bỏ tôi vẫn khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Thế nên lúc quyết định, điều tôi suy nghĩ nhiều nhất là lợi ích của bản thân. Cậu có cảm thấy tôi quá máu lạnh hay quá thực tế không? Thế giới này tàn khốc như vậy đấy, chúng ta làm quan, bề ngoài thì rất tốt đẹp nhưng trên thực tế thì rất bấp bênh.
Đỗ Long cười nói: - Đây chính là bản chất của thuyết tiến hóa Darwin.Kẻ tồn tại được là kẻ mạnh nhất. Bất luận là làm quan hay là đi làm ở công ty, thậm chí là những nick tự do trên mạng, có đủ loại cạnh tranh, âm mưu có ở khắp mọi nơi. Mỗi người đều phải cẩn thận đưa ra đủ kiểu lựa chọn, có những lúc việc đưa ra một quyết định lại tàn khốc đến thế đấy. Bảo vệ được bản thân thì mới có thể phục vụ nhân dân được tốt, nhất thời ích kỉ cũng khó tránh khỏi. Nếu đổi lại là cháu thì cháu càng quyết định một cách bình tĩnh và tàn nhẫn hơn.
Mã Quang Minh thở dài nói: - Vấn đề là lựa chọn việc này rất khó.
Đỗ Long trầm mặc một chút nói: - Chú Mã, ý kiến của cháu là chú cứ tiếp tục đi theo Chủ tịch Ngũ đi. Ông ta là lãnh đạo cũ của chú, chú bỏ qua những hiềm khích trước đây mà ủng hộ ông ta một cách nhiệt tình, ông ta nhất định sẽ nhìn chú bằng con mắt khác. Còn về Bí thư Lưu, ông ta ở Trung ương lâu rồi, chưa chắc sẽ để mắt đến chú đâu, thậm chí sẽ nghi ngờ chú là một quân cờ của Chủ tịch Ngũ thôi.
Mã Quang Minh nói:
- Tôi cũng đã nghĩ qua rồi, vấn đề là bây giờ có vài vị lãnh đạo tỉnh đều dựa vào Bí thư Lưu. Bố vợ tương lai của cậu vốn dĩ cũng ủng hộ Chủ tịch Ngũ nhưng bây giờ ông ta lại đi tĩnh dưỡng rồi. Quyền lực của Sở công an tỉnh thì rơi vào tay Phó giám đốc Vương Chí Đan. Nghe nói Vương Chí Đan có quan hệ rất thân thiết với Bí thư Lưu. Tình hình hiện giờ của Chủ tịch Ngũ không ổn chút nào.
Đỗ Long nói: - Lưu Hiểu Đan có bối cảnh là Trung ương nên chắc chắn có không ít người dựa vào ông ta. Tuy nhiên thế yếu của ông ta là không có nền tảng ở tỉnh Thiên Nam, sớm muộn gì cũng sẽ về Trung ương. Vậy nên thế mạnh của ông ta chỉ là tạm thời thôi. Chủ tịch Ngũ thì khác, ông ta đã có nền tảng ở đây, tán lớn rễ sâu. Thế yếu bây giờ không chừng là ông ta đang giả yếu trước đối thủ, tạm thời núp trong tối lặng lẽ quan sát địch và ta. Đề nghị của cháu là cứ thuận theo vận mệnh mà đi, không cần thêm gì nữa đâu. Hôm nào chú rảnh đến thành phố Ngọc Minh thì đến thăm hỏi lãnh đạo cũ một chút.
Mã Quang Minh bình tĩnh nhìn Đỗ Long: - Đỗ Long, có phải là cậu coi vấn đề này quá đơn giản rồi không? Việc này không phải là trò đùa của trẻ con, cũng không phải là đọc vài quyển sách chính trị thì có thể làm rõ được.
Đỗ Long cười nói: - Những cái đơn giản thường nằm trong những cái phức tạp. Những điều cháu vừa nói cũng chỉ là ý kiến cá nhân thôi, chú tin hay không thì tùy. Chú vẫn là người ra quyết định nên làm thế nào mà.
Mã Quang Minh cười khổ nói: - Tôi để cậu nói thao thao nãy giờ càng khiến tôi loạn thêm. Nếu như là cậu đang phá án thì tôi đương nhiên là tin cậu, nhưng cậu cơ bản là chưa lăn lộn trong chốn quan trường.Chỉ có điều ý kiến của cậu…cũng có cái hay.
Đỗ Long nhắc nhở: - Cảnh quan cũng là quan, tình hình của cháu bây giờ ở Đại đội trị an cũng giống như Bí thư tỉnh ủy Lưu thôi. Chỉ có điều cháu còn mạnh hơn ông ta, mà các đối thủ của cháu lại hoàn toàn không thể so được với Chủ tịch Ngũ mà thôi.
Nhất thời Mã Quang Minh cũng không biết phải lựa chọn thế nào. Đỗ Long sợ ông đứng nhầm chiến tuyến mà ảnh hưởng đến bản thân, thế nên hắn lại nghĩ ra một cách, thần thần bí bí nói: - Chú Mã, chú còn nhớ vụ án ông bố giết người tình liên hoàn đã bắt cóc hai nữ cảnh sát hồi trước năm mới không?
Mã Quang Minh nói: - Đương nhiên là nhớ rồi. Chẳng phải một trong hai nữ cảnh sát đó hiện giờ là bạn gái của cháu sao? Sao đột nhiên cháu lại nhắc đến chuyện này?
Đỗ Long nói: - Nữ cảnh sát kia lai lịch còn lớn hơn kia. Tháng trước cháu tham gia cuộc thi võ dành cho cảnh sát toàn quốc đã gặp cô ấy ở Bắc Kinh, cháu còn nói chuyện với bố cô ấy nữa.
Mã Quang Minh nhạy bén nắm bắt được cái gì đó, gã hơi cúi người hỏi: - Bố cô ta là ai? Hai người nói chuyện gì vậy?
Đỗ Long nói: - Bố của cô ấy họ Nhạc. Nội dung nói chuyện thì không cần nói đến đâu.Tóm lại là công, tư mỗi thứ nói một ít.
Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: - Hóa ra là ông ta. Tôi chỉ gặp qua Chủ tịch Quốc hội Nhạc vài lần lúc họp thôi. Tiểu tử như cậu không biết có tài đức gì mà có thể một mình gặp được Chủ tịch Nhạc? Chẳng trách cậu nói chắc chắn như thế, hóa ra đều là do Chủ tịch Nhạc nói cho cậu biết.