Một chiêu đỡ đòn của Đỗ Long cũng làm cho đối phương nghiêm túc lại. Nhìn về phía bên kia, mấy tên lưu manh nọ đều bị Triệu Thông Quốc và Hoàng Hoa Lương đánh ngã. Hoàng Hoa Lương hưng phấn nhìn đối thủ nằm bẹp dưới đất. Chính bản thân mình còn khó tin nữa là, chỉ mới luyện với Thẩm Băng Thanh vài ngày thôi, không ngờ lại lợi hại như vậy?
Hiệu quả của việc mỗi ngày luyện tập với cao thủ quả nhiên không giống bình thường. Triệu Thông Quốc biểu hiện như vậy cũng không có gì lạ. Bởi vì đối thủ của cậu ta chẳng qua chỉ là lũ lưu manh bình thường, nếu cậu ta đánh với Đỗ Long thì khẳng định tình cảnh sẽ không giống như vậy rồi.
Chỉ vừa đảo mắt, Đỗ Long cùng với người nọ đã đánh tới đánh lui vài hiệp. Đỗ Long phát hiện quyền pháp của tên này khá tốt, công thủ đều đánh như nước chảy mây trôi. Tuy nhiên có lẽ là do còn trẻ nên chưa đủ kinh nghiệm. Đỗ Long quen thuộc quy luật quyền pháp của tên kia xong liền tin rằng chỉ trong vòng hai chiêu là mình có thể thu phục được đối thủ. Tuy nhiên hắn lại cố ý giữ lại thực lực, dây dưa một trận với đối phương. Người nọ cũng không phải ngu ngốc, thấy đàn em của mình đều bị bắt, đối thủ của mình lại không lớn hơn mình bao nhiêu nhưng bí hiểm y như sư phụ của mình, gã ta nhảy về phía sau một cái, ngừng tay nói:
- Đừng đánh, anh là người phương Bắc à?
Đỗ Long nói:
- Tôi là người ở đâu không cần cậu quan tâm, cậu vẫn là nên lo cho mình đi. Mà sao người ở đồn công an còn chưa tới? Hoàng Hoa Lương, gọi điện thoại thúc giục một chút đi.
Lúc Hoàng Hoa Lương xoay người gọi điện thoại, thiếu niên kia nói:
- Không cần gọi nữa. Cũng không phải việc gì lớn, tôi chịu phạt là được chứ gì?
Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Lấy chứng minh nhân dân ra.
Thiếu niên cười nói:
- Không có mang theo, tôi tên là Chu Kính Hàm. Chúng ta không đánh thì không quen, sau này làm bạn nhé.
Đỗ Long nghiêm mặt nói:
- Tôi không có kiểu bạn bè phạm pháp như cậu. Không đem chứng minh theo cũng chẳng sao, bắt về ngồi vài ngày tự nhiên sẽ có người mang chứng minh đến tìm cậu thôi.
Chu Kính Hàm nói:
- Cảnh quan, chuyện hôm nay là do lỗi của bạn tôi. Chúng tôi bồi thường còn không được sao?
Đỗ Long nói:
- Không được! Các cậu sử dụng tiền giả và hành hung người khác. Đây là hành vi phạm pháp nghiêm trọng, nhất định phải xử trí theo quy định !
Chu Kính Hàm nhún nhún vai, nói:
- Vậy thì thôi... Anh họ Đỗ phải không? Tôi nhớ kỹ rồi.
Đỗ Long cũng chẳng thèm quan tâm. Một lúc sau người ở đồn công an mới đến, Hoàng Hoa Lương ra đón rồi hỏi:
- Sở trưởng Trình, sao các anh giờ này mới đến, tốc độ hơi chậm nhỉ?
Sở trưởng Trình cười khổ nói:
-Thật sự rất trùng hợp, vì nhận được vài nhiệm vụ trong cùng một lúc nên mới tới chậm chút. Chính là mấy tên này sao? Dẫn đi dẫn đi... đội trưởng Đỗ, thực ngại quá ...
Bọn người Chu Kính Hàm theo sở trưởng Trình rời đi. Đỗ Long nhíu mày, hắn cảm giác có chút không hợp lý, nhưng lại không rõ là chỗ nào. Chỉ thấy Chu Kính Hàm lúc ra khỏi cửa liền quay lại cho Đỗ Long một cái mỉm cười khiến Đỗ Long nhíu mày chặt hơn. Giám đốc khách sạn đến cám ơn Đỗ Long rối rít, cuối cùng lại nói một câu đầy khó hiểu:
- Thật đáng tiếc ... Nếu Đại đội trưởng Đỗ có thể thường xuyên đến đây thật là tốt ...
Đỗ Long ồ một tiếng, hỏi:
-Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra ở chỗ này sao?
Giám đốc khách sạn cười khổ nói:
- Đây đã là lần thứ tư trong tháng này rồi...
Đỗ Long hỏi:
- Là cùng một nhóm người sao?
Giám đốc khách sạn lắc đầu, nói:
- Không phải. Tuy nhiên... hẳn là cùng một lý do... Bởi vì chuyện như vầy trước kia rất ít khi xảy ra.
Đỗ Long nói:
- Ông đừng có dông dài nữa, muốn nói gì thì nói đi, là ai đang phá các người?
Giám đốc khách sạn mịt mờ nói:
- Gần đây có khai trương một khách sạn Thịnh Long ở đối diện, việc làm ăn của họ cũng không được tốt lắm, sau đó khách sạn của chúng tôi liền thường xuyên có người tới quấy rối.
Ngụy Hồng Nhị nghe xong liền đảo mắt, thấy Đỗ Long còn đang truy vấn, liền kéo hắn qua một bên, hạ giọng nói:
- Tiểu Đỗ, tôi biết cái khách sạn Thịnh Long, sau lưng nó cũng có lai lịch đấy. Xem ra việc hôm nay cũng không đơn giản đâu, khó trách đồn công an đến chậm như vậy, tốt nhất là cậu đừng nhúng tay vào.
Đỗ Long hỏi:
Chẳng lẽ Khách sạn Caesar không có hậu thuẫn sao? Làm sao có thể mặc người khác gây áp bức vậy?
Ngụy Hồng Nhị nói:
- Làm ăn lớn như vậy làm sao có thể không có hậu thuẫn được? Nhưng mà hiển nhiên không sánh bằng người ta, cho nên đồn công an cũng không dám quản. Chẳng lẽ cậu muốn nhúng tay vào sao?
Đỗ Long nói:
- Tôi chỉ tò mò thôi.. Mà làm sao nhân viên khách sạn lại tìm tôi xử lý vụ này? Lúc ông thuê phòng cũng không có nói muốn mời người nào chứ?
Ngụy Hồng Nhị kinh ngạc ồ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, sao bọn họ có thể biết cậu đang ở trong này? Tôi cũng không nói cho bất cứ kẻ nào cả mà.
Đỗ Long nói:
- Thôi vậy, lần này xem như làm một việc tốt đi. Trưởng phòng Ngụy, ăn uống cũng gần xong rồi, tối nay tôi còn có chút chuyện nên cáo từ trước vậy.
Ngụy Hồng Nhị cũng có cảm giác như bị lợi dụng, ông ta cũng không muốn ở thêm chút nào nữa nên từ biệt Đỗ Long xong cũng tính tiền rời đi.
Trong lòng Đỗ Long tràn đầy nghi vấn, tuy nhiên cũng không muốn rút dây động rừng, cho nên hắn đưa Triệu Thông Quốc và Hoàng Hoa Lương về nhà xong, rồi cùng chơi bài với mấy người Thẩm Băng Thanh, làm bộ xem như không có chuyện gì xảy ra cả. Qua chín giờ, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Nhã Hân.
Đỗ Long vừa nói vừa cười:
- Chị Hân, chị hết bận rồi à? Đã về thành phố Ngọc Minh chưa vậy?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Em đang ở câu lạc bộ giải trí Phi Đằng đây, anh nhanh đến đây thì có thể gặp được em rồi.
- Câu lạc bộ giải trí Phi Đằng?
Đỗ Long kinh ngạc hỏi:
- Là ở chỗ nào vậy?
Lâm Nhã Hân nói:
- Chính là ở câu lạc bộ giải trí đĩa bay đấy. Em ở lầu ba, đang chơi game với đứa bạn đây, anh mau đến nhanh đi nha.
Đỗ Long truy vấn:
- Em có bạn ở thành phố Lỗ Tây này à? Là nam hay nữ vậy?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Anh đến là biết ngay chứ gì? Mau tới đi, em mời anh ăn khuya! Ăn xong thì...
Đỗ Long trong lòng nóng nảy, hắn vừa về đến nhà liền thay quần áo rồi lái xe hướng tới trung tâm thành phố. Trên đường lượn tới lượn lui, lúc xác nhận không bị ai theo dõi mới đậu xe ở ven đường rồi đi bộ một khoảng đến trung tâm giải trí đĩa bay cách đó không xa.
Sau khi Hầu Hạp bị bắt, trung tâm giải trí này liền bị niêm phong. Thế nhưng chủ khu này cũng có cách không mất mấy ngày liền mở cửa lại được trung tâm này. Chỉ cần thay đổi tên của nó xong là bắt đầu làm ăn, hiện giờ chỗ này đã tên là câu lạc bộ giải trí Phi Đằng rồi.
Không có quy định nào nói cảnh sát sau khi tan tầm không thể vào chỗ ăn chơi. Nhưng thân phận của Đỗ Long dù sao cũng không giống với cảnh sát bình thường, cho nên hắn vẫn là đi hóa trang một chút.
Tuy rằng câu lạc bộ giải trí này đã sửa tên lại, nhưng kế cấu bên trong cũng không khác trước mấy. Ông chủ mới cũng không thèm sửa chữa chút nào cả liền trực tiếp khai trương, việc từng bị niêm phong cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh của câu lạc bộ. Lúc Đỗ Long tiến vào thì nơi này đã đầy kín người.
Ở phòng game lầu ba, Đỗ Long thấy Lâm Nhã Hân đang chơi game. Cô đeo găng tay cảm ứng đánh bóng trong Virtual Network. Lâm Nhã Hân mặc một bộ váy xéo màu tím cực kỳ quyến rũ, đi giày cao gót nhảy tới nhảy lui đánh bóng hấp dẫn không ít ánh mắt người khác. Đỗ Long đã mấy ngày nay không chạm vào phụ nữ, cũng bị cô làm cho nóng hết cả người. Thật muốn xử lý cô ngay tại chỗ, đáng tiếc nơi này cũng không thích hợp.