Đỗ Long chiếu đoạn video ở tốc độ nhanh, sau khi xem hết đoạn phim, hắn nói: - Thủ pháp gây án của đám người này và đám Chung Ích Toàn hoàn toàn khác nhau, cho nên có thể hoàn toàn loại trừ khả năng đám người này là đàn em của Chung Ích Toàn. Hơn nữa, cũng có thể loại trừ Hồ Thông Viễn phái người giở trò quỷ, bởi vì Hồ Thông Viễn biết được sự lợi hại của tôi, huống chi làm như vậy đối với gã không hề có lợi ích gì, cho nên Hồ Thông Viễn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy…
- Những kẻ này quen thuộc tình hình đường xá nên rất có thể là người bản địa. Có mấy tên hình ảnh quay lại được khá rõ ràng, các cậu đem đoạn video này tới đài truyền hình phát tin một chút, nói không chừng có người có thể từ động tác và hình thái của bọn chúng mà nhận ra cũng nên. Túi xách tay mà ngày hôm qua tôi thu được đã tra rõ là chuyện gì xảy ra chưa? Đỗ Long hỏi.
Thẩm Băng Thanh nói: - Đã đưa đi kiểm nghiệm rồi. Do buổi tối không có ai trực ban nên tình huống vẫn chưa có phản hồi. Tôi đang định phái người đi hỏi thăm một chút đây.
Đỗ Long nói: - Được rồi, mọi người đều tự mình đi làm việc đi, tôi còn có việc. Có phát hiện gì mới thì các cậu lại liện hệ với tôi, cứ vậy đi, tôi đi trước.
Đỗ Long thu dọn một lúc, rồi cứ như vậy rời đi. Nhìn bóng lưng của Đỗ Long, Triệu Thông Quốc nói: - Trước kia đại đội trưởng ở đội hình sự và tổ trọng án cũng bận rộn như vậy sao?
Thẩm Băng Thanh nói: - Trước kia hắn rất ít khi như vậy, có thể thật sự là có việc gì chăng…
Sở dĩ Đỗ Long không thèm để ý tới vụ án này là vì trong lòng hắn biết rõ đây là chuyện gì. Đây đều là do tên sát thủ có biệt hiệu U Linh kia gây ra, tên này vì muốn xử lý Đỗ Long trước những tên sát thủ khác nên đã cố ý bỏ tiền thuê mấy thanh niên này, dạy bọn họ cách cạy mở cửa kính xe để trộm đồ. Tiếp đó gã sai khiến bọn họ làm ra một vụ giống như vụ án ăn trộm và đập xe hôm trước, mục đích đúng là muốn dụ Đỗ Long đến.
Quả nhiên, kế hoạch rất có hiệu quả. Khi vụ án phát sinh thì Đỗ Long rất nhanh đã tới hiện trường. Chỉ có một điều mà U Linh không suy xét đến đó chính là Đỗ Long còn lợi hại hơn so với gã, không ngờ hắn chỉ dùng nửa viên gạch đã thu thập được gã rồi. Một tên sát thủ khá nổi tiếng trên thế giới cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất.
Đỗ Long biết rõ lai lịch của đám người trẻ tuổi tham gia vụ án ăn trộm và đập xe, nhưng hắn không thể trực tiếp sai đám Thẩm Băng Thanh đi bắt người, đành phải hàm hồ suy đoán chỉ điểm một phen để chính bọn họ đi tìm đáp án, nhưng hắn hiện giờ ở đâu nhỉ? Sau khi rời khỏi đại đội trị an, rất nhanh hắn đã cùng Lâm Nhã Hân gặp mặt tại một quán ăn ven đường rồi. Hai người vừa ăn sáng vừa tìm hiểu quỹ tích cuộc sống của đối phương trong khoảng thời gian này.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Nhã Hân thường xuyên qua lại giữa hai đầu xã Mãnh Tú và Bắc Kinh. Công ty châu báu Đế Vương ở Bắc Kinh đã làm xong thủ tục và chọn được địa điểm, trước mắt đang trong giai đoạn trang trí, dự tính có thể khai trương trước tết. Vì thế mà Lâm Nhã Hân và Du Tinh Thần phải tự mình bái phỏng Vương Hằng Sinh cùng một số chuyên gia điêu khắc có tiếng trong nước, mời bọn họ ra sức vì công ty châu báu Đế Vương tạo ra những món trang sức cao cấp.
Trần thị trước nay vẫn chưa có động tác gì cuối cùng trong phương diện này cũng đã bắt đầu gây khó dễ. Kể cả ông Vương cùng các cao thủ điêu khắc trong nước đều khéo léo từ chối lời mời của công ty châu báu Đế Vương. Mặc dù ông Vương có đề cử hai người khác, nhưng bất kể là tiếng tăm hay tài nghệ của bọn họ đều không thể đáp ứng được tiêu chuẩn “bỗng nhiên nổi tiếng” của Du Tinh Thần. Trước mắt, Du Tinh Thần giống như đang phát điên trong việc tìm kiếm cao thủ điêu khắc đứng đầu cả nước, mời công ty săn đầu người tìm kiếm nhân tài vân vân… cũng không phải là nói chơi.
Trừ những điều đó ra, con đường tới xã Mãnh Tú đã được thông xe. Đường Lệ Phượng tự mình đi cắt băng khánh thành tại lễ thông xe, con đường mới của xã Mãnh Tú đã trở thành cọc tiêu mới của quốc lộ chạy qua thành phố Thụy Bảo.
Từ khi xây dựng đường xá, tài chính được dùng đúng chỗ, mỏ đá, nhà máy xi măng, lò gạch và nhà xưởng thi nhau mọc lên như nấm sau mưa. Cùng với việc áp dụng thiết kế bảo vệ môi trường, tận lực giảm thiểu tác động có hại xuống mức thấp nhất, xã Mãnh Tú ngày nay đã không còn đám thanh niên vô công rồi nghề suốt ngày kéo nhau vào núi nữa. Điều mà Đỗ Long quan tâm nhất chính là mỏ đá tại núi Lôi Minh cũng đã bắt đầu được xây dựng.
Vì tận lực che dấu mục đích khai thác ngọc, Lâm Nhã Hân thậm chí mời cả chuyên gia nghiên cứu lên núi Lôi Minh để lấy mẫu đá màu trắng ở đây, đồng thời thiết kế một bộ công nghệ áp dụng cho việc sản xuất một loại gạch không nung bảo vệ môi trường. Bởi vì nguyên liệu đặc thù, cho nên gạch được sản xuất ra có màu trắng hơi mờ, so với loại gạch xanh thông thường có độ chịu mài mòn và độ bền cao hơn, hơn nữa mặt ngoài lại sáng bóng giống như thủy tinh, nếu có thể biến đây thành vật liệu xây dựng đặc thù thì triển vọng của thị trường này vô cùng to lớn.
Đỗ Long nói: - Quan trọng nhất là làm tốt công tác giữ bí mật, hiệu quả khai thác ngọc rất lớn, nếu lộ ra ngoài thì chúng ta căn bản không thể đảm bảo cho cái mỏ đá kia được nữa.
Lâm Nhã Hân nói: - Em biết việc giữ bí mất rất quan trọng, vì việc này mà em cũng đã cân nhắc rất lâu. Đến giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt, đành phải đặc biệt xây dựng ở chân núi một lò sản xuất gạch bảo vệ môi trường. Việc khai thác phỉ thúy từ trên núi còn phải chậm rãi suy xét.
Đỗ Long suy nghĩ một lúc, nói: - Chúng ta không có năng lực một tay che trời, nếu muốn tối đa hóa lợi nhuận một cách an toàn thì chúng ta vẫn phải tìm người hợp tác…
Lâm Nhã Hân có chút khẩn trương, cô nói: - Tìm người hợp tác? Không được, người có tư cách hợp tác đều là những người có thực lực mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Nếu người đó không có ý tốt thì phải làm sao? Chúng ta căn bản không có lực chống cự.
Đỗ Long cười nói: - Vậy thì tìm một người vừa có thực lực vừa có thể tin cậy là được. Em cảm thấy Tô Linh Vân như thế nào?
- Tô Linh Vân? Lâm Nhã Hân nhíu mày suy xét một lúc. Tô Linh Vân quả thật có thực lực tương đối, muốn làm chứng nhận khai thác ngọc thạch cũng sẽ dễ dàng hơn, hơn nữa uy tín của cô ta cũng không tệ lắm, dưới tình huống bình thường chắc có lẽ sẽ không làm ra loại chuyện bất lợi cho bên đối tác. Đương nhiên, lòng người khó dò, việc này cũng không thể hoàn toàn chắc chắn được…
Lâm Nhã Hân đột nhiên trong lòng khẽ động, cô nhìn Đỗ Long, nói: - A Long, đã từng nghe anh nói, Tô Linh Vân chính là người tình trong mộng của anh phải không? Anh tính toán kéo cô ta nhập bọn, có phải là ý tại ngôn ngoại hay không?
Đỗ Long khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: - Em nói thử xem?
Lâm Nhã Hân đảo mắt, nói: - A Long, em ủng hộ anh kéo cô ấy nhập bọn, thuận tiên thu cô ta vào luôn, nói như vậy sẽ không sợ tin tức mỏ quặng phí thúy bị lộ ra ngoài rồi. Để cô ấy kiếm thêm một chút cũng không có gì, dù sao sớm hay muộn cũng là người của anh… Chẳng qua cô nàng này mắt cao hơn trán, luôn luôn không đem đàn ông trong thiên hạ để vào trong mắt. A Long, anh định thu phục cô ấy như thế nào đây?
Đỗ Long nói: - Em chớ nói lung tung, anh đối với tiểu thư Tô Linh Vân rất trong sáng…
Lâm Nhã Hân hoàn toàn xem lời nói của hắn như gió thoảng qua tai, cô khá hưng phấn nói: - A Long, em càng nghĩ càng cảm thấy thu Tô Linh Vân vào là một chuyện tốt. Em sẽ hết sức giúp anh!
Đỗ Long gượng cười nói: - Nếu lúc chỉ có hai người chúng ta thì em có thể túy ý nói giỡn kiểu này, nhưng cũng đừng truyền ra ngoài. Anh quả thật thích Tô Linh Vân, nhưng theo đuổi cô ta khó khăn quá lớn. Với tính tình của cô ấy, cho dù có thật sự chiếm được thiện cảm thì em cảm thấy anh có thể cùng các em tiếp tục duy trì quan hệ thân mật được nữa hay không? Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, em vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào để thu ý sự chú ý của cô ta đi. Cô ta là người phi thường cẩn thận đấy, không thấy thỏ thì không chịu thả ưng đâu! Làm không tốt thì Chu Dịch Thăng phải tự mình dẫn cô ta đến thăm núi Lôi Minh một vòng…
Lâm Nhã Hân cười nói: - Vậy Đỗ Long kia làm sao bây giờ? Cuối cùng là Chu Dịch Thăng theo đuổi cô ta hay là Đỗ Long theo đuổi cô ta đây? Theo em thấy thì dường như cô ta có hứng thú đối với Chu Dịch Thăng hơn một chút đấy…
Đỗ Long lại lần nữa cười một cách gượng gạo, bởi vì Lâm Nhã Hân nói rất đúng. Tô Linh Vân đối với Đỗ Long thì khách khí lễ phép, nhưng đối với Chu Dịch Thăng thì khá thân thiết. Chẳng lẽ cô ta lại thích ông chú đa tình có râu ria xồm xoàm?