Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 89

Lời nói này của Đỗ Long khiến chúng rút cũng không xong. Cho dù không được xếp vào hàng có máu mặt thì cũng phải có chút sĩ diện, nhất là tên cầm đầu có bộ râu quai nón trong đám bọn chúng, vừa chạm trán đã bị Đỗ Long làm cho mất mặt, vì vậy y muốn lui cũng không xong, vừa xấu hổ vừa giận hét lớn:

- Thằng ranh, mày đánh bị thương người lại còn dám lớn giọng như vậy. Thằng ranh chết tiệt, cho dù Chu mặt rỗ tới cũng không dám làm gì tao. Anh em xông lên ném thằng ranh này xuống sông, con bé kia thì đem về nhà vui vẻ!

Sắc mặt Đỗ Long đột nhiên biến sắc, hắn nhếch miệng cười nói:

- Được lắm, mày sẽ phải trả giá nặng cho những câu mày vừa nói!

Đỗ Long chưa nói dứt lời mấy tên du côn đó đã xông lên, đúng là một lũ điếc không sợ súng. Lần trước bốn tên bọn chúng cầm dao sắc bén Đỗ Long còn không sợ, huống hồ hôm nay bọn chúng tay không xông tới?

Đòn thế của bọn nhãi này đối với Đỗ Long chẳng khác nào hoạt phim quay chậm. Hắn xông vào giữa bọn chúng đá đông đá tây chẳng khác nào một con hổ dũng mãnh đứng giữa một bầy dê. Mấy tên du côn lần lượt bị đá bay ra ngoài rên rỉ kêu đau. Sắc mặt của tên quai nón có sự thay đổi, hắn thò tay vào trong ngực áo, bất thình lình rút ra một khẩu súng!

- Dừng tay! Nếu Không tao sẽ bắn!

Tên quai nón hét lên như quỷ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy động tác của ai nhanh như vậy. Y thậm chí còn hoài nghi không biết khẩu súng trong tay mình có thể khống chế được bóng dáng quỷ mị kia của Đỗ Long không?

Đỗ Long lo sợ Kỷ Quân San bị thương, khả năng xông lên cướp súng không lớn nên hắn dừng lại, nhìn tên râu quai nón lạnh lùng nói:

- Mày còn dám sử dụng súng trái pháp luật, xem ra mày không muốn sống rồi!

- Bây giờ người đáng chết chính là mày!

Tên râu quai nón nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cởi hết quần áo ra, nhảy xuống sông cho tao!

Đỗ Long nhìn y lạnh băng. Tên râu quai nón mặc dù cầm súng khống chế đối phương nhưng y cũng không cảm nhận thấy mình ở thế thượng phong một chút nào, Đỗ Long tạo áp lực quá lớn đối với y. Y đột nhiên tiến lên trước hai bước, dí họng súng vào trán Đỗ Long, giận giữ quát:

- Cởi ra cho tao! Hay là muốn con bé kia cởi!

Đỗ Long trong lòng không chút sợ hãi mà còn lấy làm vui mừng. Cũng là dùng súng uy hiếp hắn nhưng sự uy hiếp của Hạ Hồng Quân đương nhiên gay cấn hơn mười lần đây. Đỗ Long còn phát hiện ra chốt an toàn của khẩu súng trước mắt còn chưa mở, hắn cười nham hiểm nói:

- Này tên râu rậm, mày chưa bao giờ dùng súng à, ngay cả chốt an toàn cũng chưa mở, mày định hù dọa con nít ba tuổi à!

Tên râu quai nón sửng sốt nhìn vào khẩu súng, Đỗ Long nhân cơ hội này nhanh như chớp chụp lấy khẩu súng, sau đó xoay tay đối thủ khiến khẩu súng lục rơi vào tay Đỗ Long. Hai đồng tử của tên râu quai nón mở to, kinh hãi nhìn Đỗ Long, nhưng không dám nhúc nhích, bởi vì lúc này Đỗ Long cầm khẩu súng dí vào đầu hắn nói:

- Vừa rồi mày nói cái gì nhỉ? Có dám nói lại lần nữa không?

Tên râu quai nón cười nói:

- Đồng chí cảnh sát, em vừa rồi chỉ là nói đùa với anh thôi, anh đại nhân đại nghĩa đừng để bụng làm gì.

Đỗ Long không quay đầu lại nhưng lớn tiếng quát:

- Đứng lại cho tao! Quân San đến cạnh anh. Tên râu rậm, tao đã bảo mày mau cút xéo, bây giờ mày có hối hận cũng đã muộn rồi, bảo bọn chúng cởi quần áo ra nhảy xuống sông cho tao!

Đồng tử của tên râu quai nón đảo liên hồi, chợt thấy mấy tên đàn em đằng sau tỏ vẻ vui mừng, đánh mắt cho mình, y biết chuyện có thể xoay chuyển, lập tức trấn định lại, mồm kêu la hoảng sợ:

- Đại ca, cẩn thận cướp cò, tiền của chúng em giao lại hết cho anh đó, anh tha cho cái mạng nhỏ này của bọn em đi.

Đỗ Long sững sờ thấy một chiếc xe tuần tra 110 không có còi cảnh sát ập tới. Cảnh sát trên xe nhảy xuống xe, rút súng ngắm chĩa vào người Đỗ Long hét lớn:

- Bỏ súng xuống, chúng tôi là cảnh sát đây!

Đỗ Long vứt cây súng trong tay xuống đất nói:

- Tôi cũng là cảnh sát, các đồng chí đừng hiểu nhầm, cẩn thận cướp cò!

- Mày mà là cảnh sát? Cảnh sát mà lại cầm súng giả? Cảnh sát Hoàng, anh phải đứng ra làm chủ cho bọn em, bọn em bị thằng ranh này cầm súng uy hiếp, thiếu chút nữa sợ đến nỗi tè dầm ra quần!

Cảnh sát của đội tuần tra đều là hai cảnh sát cấp một, bọn họ và đám du côn của tên râu rậm này đều biết nhau. Hai ngày gần đây bên kia Thúy Hồ bị kiểm soát mạnh, nên mấy tên du đãng này mới chuyển qua bên này, phí bảo kê giao không ít cho mấy đại ca bạch đạo (tức là cảnh sát làm bảo kê) bên này rồi.

Cảnh sát Hoàng trợn trừng mắt nhìn y, giả vờ đi nhặt súng, tay cầm dùi cui đi lên phía trước nói:

- Chúng tôi nhận được thông báo, ở đây có người dùng súng, chuyện này là như thế nào? Cậu vừa làm rơi chứng cứ, có phải là muốn qua mắt?

Đỗ Long biết đám cảnh sát này có vấn đề, hắn kéo Kỷ Quân San ngoan ngoãn như một con mèo vào lòng nói:

- Hai vị cảnh sát đã bao giờ nhìn thấy ai dẫn bạn gái đi trêu chọc một đám lưu manh chưa? Việc này tôi cũng không muốn làm lớn lên, mấy đồng chí bắt mấy tên này giam mười năm ngày coi như xong.

Một tên cảnh sát khác quát:

- Thằng ranh này, là cậu làm nhiệm vụ hay là chúng tôi vậy? Tôi thấy cậu không phải là người tốt, cô gái này nói không chừng là bị ép buộc. Anh Hoàng, đừng phí lời với hắn, cứ còng tay hắn vào, tôi đi thu thập chứng cứ, cây súng này nhất định có dấu vân tay của hắn!

Đỗ Long trong lòng tức giận, nhưng cũng bĩnh tĩnh hơn, hắn lắc đầu nói nhỏ với Kỷ Quân San:

- Quân San, em có sợ không? Nếu sợ thì anh lập tức đi giải quyết bọn họ, nếu không sợ, chúng ta lên xe tuần tra ghé thăm đồn công an một chút.

Kỷ Quân San trong lòng tràn đầy niềm tin đối với hắn, mỉm cười nói:

- Em nghe theo lời anh, anh nói đi đâu thì em đi tới đó.

Sự bình tĩnh của Đỗ Long khiến hai tên cảnh sát kia có chút do dự. Đỗ Long sợ bọn họ đổi ý nên buông lời châm chọc:

- Các anh có bắt không nào, nếu không bắt thì nói sớm cho tôi một tiếng, tôi còn cùng bạn gái đi dạo phố.

Lão Hoàng sợ mất thể diện, mặt mũi sầm lại quát:

- Thằng nhãi, tôi nghi ngờ cậu dùng súng trái phép, mời cậu theo chúng tôi về đồn điều tra!

Đỗ Long khua tay, mỉm cười nói:

- Còng tay đâu? Không còng tay sao gọi là bắt được?

Lão Hoàng do dự một lúc, mới còng tay Đỗ Long lại, Kỷ Quân San cũng đưa tay ra, lão Hoàng nói:

- Là con gái thì thôi, lên xe nào!

Đỗ Long trước khi lên xe quay đầu lại nhìn tên râu quái nón và mấy tên thuộc hạ của hắn, mỉm cười nói:

- Tao nhớ kỹ chúng mày rồi, chúng mày tốt nhất ngoan ngoãn cởi quần áo ra nhảy xuống sông bơi một kilomet mới được lên bờ, phải để cho tao thấy trên bản tin TV, nếu không thì…

Đỗ Long chậc chậc hai tiếng, lắc đầu bước lên xe tuần tra 110.

Lão Hoàng trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại không biết vì sao. Hai người lái xe đưa Đỗ Long về đồn công an 51, hai vị cảnh sát nghiêm túc áp giải tên phạm nhân bình thản ôm cô bạn gái vào trong lòng cùng tiến vào đồn.

- A? anh Hoàng, các anh sớm thế đã quay về rồi, bọn họ phạm tội gì vậy?

Một vị cảnh sát tay cầm ly cà phê đang xem báo ngẩng đầu lên hỏi.

Lão Hoàng sa sầm mặt nói:

- Nghi ngờ có sử dụng súng.

- Đúng vậy, chúng tôi dùng súng giả để không chế bọn lưu manh, cảnh sát Hoàng đây thật sự là thiên tài kể chuyện!

Đỗ Long thản nhiên cười, những lời hắn nói như bóp nghẹt lấy lão Hoàng.

- Đừng nghe thằng nhãi này nói, tên lưu manh này rất mồm mép.

Lão Hoàng áp giải Đỗ Long vào phòng thẩm vấn phía sau, đóng cửa lại, trầm giọng nói:

- Cậu là ai, lai lịch như thế nào mau nói ra bằng không…

Đỗ Long nhếch mép cười:

- Cảnh sát Hoàng, anh chẳng phải nghi ngờ tôi sao? Lẽ nào tôi có quan hệ rộng thì lập tức sẽ được thả ra sao? Anh đã bắt tôi đến đây, thì phải gánh vác trách nhiệm này đến cùng. Tôi có thể nói cho anh biết, hậu thuẫn phía sau của tôi chính là hiến pháp của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa! Hậu thuẫn như vậy đã đủ lớn chưa? Nếu sợ thì gọi sở trưởng của các anh đến, trước mặt sở trưởng của các anh tôi sẽ đem toàn bộ chuyện các anh cấu kết với lưu manh ăn hối lộ ra ngoài ánh sáng!

Đồng nghiệp của cảnh sát Hoàng bỗng nhiên rút dùi cui ra gõ mạnh xuống bàn quát:

- Thằng nhãi, không nể mặt gì hết, anh Hoàng, em thấy tên nhãi này chỉ cố làm ra vẻ như vậy, nếu là thật hắn đã sớm gọi điện thoại cho người thân rồi!

Cảnh sát Hoàng dường như cũng đồng ý với suy nghĩ của cấp dưới, lão ra lệnh cho cấp dưới đưa Kỷ Quân San sang chỗ khác, lão muốn dạy dỗ cho Đỗ Long một chút. Tên cảnh sát đó nói với Kỷ Quân San:

- Cô gái, để tránh hai người thông đồng bịa đặt lời khai, bây giờ mời cô qua bên kia chờ một lúc.

- Tôi không đi.

Kỷ Quân San kháng cự nói:

- Tôi biết các anh muốn làm gì, tôi vừa đi các anh sẽ tra tấn bức cung bạn trai tôi! Tôi không đi đâu cả!

- Quân San, em đến đó ngồi đi, anh xem bọn họ làm thế nào xử lý anh.

Đỗ Long nói với Kỷ Quân San.

Kỷ Quân San chần chừ bước đi, lão Hoàng châm điếu thuốc, liếc mắt nhìn Đỗ Long. Lão ta cũng là một cựu cảnh sát, rất nhiều người chỉ cần lão liếc qua là có thể nhìn thấu tâm can họ, nhưng đối với Đỗ Long thì lão chẳng nhận ra được gì. Nếu hắn có chỗ dựa, vì sao cho đến bây giờ hắn vẫn chưa lật con bài cuối cùng? Nếu hắn không có chỗ dựa, sao có thể bình tĩnh đến như thế, thậm chí liên tục dùng những từ ngữ khiêu khích mình? Lẽ nào thằng nhãi này là phóng viên? Tối nay đang tác nghiệp?

Lão Hoàng lấy cuốn sổ ghi chép ra, bắt đầu thẩm vấn:

- Tên là gì?

- Đỗ Long

Đỗ Long thành thực khai:

- Mộc thổ Đỗ, Long trong chấn Long!

Lão Hoàng cảm thấy tên này hơi có chút ấn tượng, nhưng không nghĩ ra đã nghe ở đâu. Lão đến đây có chút do dự, cấp dưới của y đã trở lại, thấy lão Hoàng đang tiến hành ghi chép theo tuần tự liền la ầm lên:

- Anh Hoàng, anh ghi chép làm gì nữa, thằng nhãi này giảo hoạt như vậy, có ghi thì cũng là giả mà thôi. Không cho hắn nếm mùi đau khổ thì hắn không thành thật mà khai ra đâu.

Đỗ Long liếc mắt nhìn tên cảnh sát thích gào lên kia nói:

- Có phải là cảnh sát Tạ không? Tôi thấy miệng anh toàn mùi rượu, chắc uống hết nửa lít rồi phải không? Tôi nhớ là cảnh sát trong khi làm nhiệm vụ không được uống rượu say. Tôi đề nghị anh đi qua một bên khi nào tỉnh rượu thì nói tiếp.

- Con mẹ nhà mày, đã ở đây lại còn dám lên mặt dạy đời nữa à, ông mày đây có uống nghìn chén cũng không say, một lít rượu trắng thì nhằm nhò gì, xem ông đánh chết mày đây!

Cảnh sát Tạ cảm thấy những lời nói của Đỗ Long tràn đầy sự châm chọc, hắn bèn rút dùi cui ra đánh vào lưng Đỗ Long, lão Hoàng lên tiếng nhưng không ngăn được.
Bình Luận (0)
Comment