Nghe lời Đỗ Long, mọi người đều im lặng. Mọi người đều nhìn Đỗ Long, muốn xem hắn ta rốt cuộc làm sao tìm ra nội gián trong số nhiều người như vậy.
Ánh mắt của Đỗ Long chậm rãi đảo qua lại trên mỗi người. Mỗi người đều cảm giác ánh mắt hắn ta đang chú ý đến mình, nhưng không người nào cúi đầu hoặc nhìn ngang nhìn ngửa, mọi người trong Cục An ninh Quốc gia cũng đều có tố chất tâm lí này.
Đỗ Long sau khi nhìn hết 1 lượt, trong lòng cũng tường tận rồi, hắn ta nói:
- Được rồi, xem ra mọi người đều rất sốt ruột, cũng khó trách, bây giờ là giờ tan ca, lỡ 1 giây cũng có thể mang lại rất nhiều phiền phức, ví dụ như mọi người có thể phải đi đón con nhỏ ở nhà trẻ, có người lại hẹn với bạn gái đi ăn cơm, v.v.....
- Đúng vậy.
Một cô lớn tiếng nói:
- Quá 6 giờ nhà trẻ đóng cửa, cháu gái tôi ngồi một mình ở cửa nhà trẻ bị ai bắt đi mất phải làm thế nào?
Đỗ Long nhìn về phía cô đó, cười nói:
- cô xem ra vẫn còn trẻ mà đã có cháu rồi sao?
Cô ấy không đổi sắc mặt, nói:
- Chúng tôi kết hôn sớm, con trai tôi kết hôn muộn, nếu không thì bây giờ chúng tôi cũng có chắt bế rồi.
Không khí ở đó đã ôn hòa chút, Đỗ Long cười nói:
- Tôi nói đùa cô thôi, ở đây còn biết bao nhiêu người giống như trường hợp của cô? Chỉ cần có hơn 2 người là có thể giúp làm chứng rồi, vậy thì có thể lập tức rời khỏi đây rồi.
- Tôi.....
- Tôi.....
Rất nhiều người giơ tay nói lên trường hợp đặc biệt của mình, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Đỗ Long bảo Trang Hoành Vĩ lấy quyển vở ra cho bọn họ kí tên đồng thời viết trường hợp của mình ra, chỉ cần có 2 người khác kí tên chứng minh, thì sẽ cho họ đi
Lúc mọi người mải kí tên và chứng minh cho nhau, Đỗ Long đứng từ trên cao nhìn kĩ mọi người ở dưới.
Một cô gái đi đến phía Trang Hoành Vĩ, Trang Hoành Vĩ sau khi ngẩng lên nhìn cô ấy thì ngẩn ngơ, nói:
- Lan Nhã, em cũng vội đi sao?
Cô gái tên Lan Nhã gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Em và bạn trai đã hẹn đi ăn cơm rồi, vì thế........
Trang Hoành Vĩ chua xót nói:
- Nhanh thế sao.... có người có thể chứng minh không?
Cô ấy lại gật đầu, sau đó có 2 đồng nghiệp 1 nam 1 nữ đến làm chứng cho cô ấy, Trang Hoành Vĩ cười gượng thấp giọng nói:
- Mọi người đều biết rồi, chỉ mỗi tôi là không biết gì….
Ánh mắt Lan Nhã ánh lên sự đồng tình, cô ấy thấp giọng nói:
- Em không cố ý giấu anh, điều kiện của anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn em….
Lan Nhã cúi đầu xuống, thấp giọng nói :
- Em đi trước nhé…..
Lan Nhã vừa đi được vài bước, đột nhiên có người đi đến chặn đường cô ấy, nhìn thấy cô ấy lại cũng không tránh đường. Cô ấy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đỗ Long đang đứng trước mặt, cô ấy ngây người ra, đang định đi sang bên cạnh, thì Đỗ Long giơ tay ra chặn cô ấy lại, cười nói:
- Cô gái, lí do cô rời khỏi đây là gì vậy?
Lan Nhã nhau mày, nói:
- Tôi đã hẹn đi ăn cơm với người yêu, tôi có thể đi được chưa?
Đỗ Long cười đáp:
- Đi ăn cơm với người yêu cũng không phải chuyện gấp gáp gì, hãy để đợi đi, đợi càng lâu càng chứng tỏ anh ta chung tình.
Lan Nhã cười gượng:
- Bây giờ là tôi với cao đó…..
Đỗ Long nói:
- Ồ? Là con trai nhà ai vậy? nói cho tôi tên của anh ta, tôi sẽ giúp cô thuyết phục cả nhà anh ta.
Lan Nhã giậm chân một cái:
- Anh….. không nói với anh rõ được, không cho tôi đi thì thôi vậy
Sau Lan Nhã chỉ có 2 người kí tên đi rồi, Đỗ Long không cản lại, Trang Hoành Vĩ đến bên cạnh hắn ta, ủ dột đưa hắn sổ ghi chép, hắn hỏi:
- Anh Trang, anh có quan hệ gì với cô Lan Nhã này?
Trang Hoành Vĩ cười gượng:
- Lúc cô ấy vừa mới đến làm việc thì chúng tôi cũng tìm hiểu một thời gian, nhưng cũng vừa thôi rồi. Cô ấy tại sao vẫn chưa đi vậy?
Đỗ Long đáp:
- Anh Trang à, anh nói thật xem, cô Lan Nhã này có phải là người yêu anh không? Hai người đã từng ở cùng nhau chưa?
Trong lòng Trang Hoành Vĩ phiền muộn, thấy Đỗ Long vẫn không ngớt hỏi, anh ta không nhìn được phải nói rằng:
- Anh nghĩ ai cũng giống như anh sao? Tôi đến nắm tay cô ấy cũng chưa từng
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Giống như tôi? Anh cho rằng tôi làm sao? Anh Trang, lẽ nào anh không ý thức được vấn đề ở đâu sao? Người cứu Lam Phượng đi tại sao không đóng giả người khác? Tại sao lại có mật mã của anh? Đó là bởi vì người đó rất quen với anh, anh thử nghĩ xem, có mấy người phù hợp với điều kiện này?
Trang Hoành Vĩ chần chừ một lúc rồi nói:
- Điều này.... Cô ấy không thể biết mật mã của tôi được, hơn nữa cô ấy ở trên làm việc, thậm chí có thể không biết bên dưới này vẫn còn một tầng nữa.....
Đỗ Long đáp:
- Nếu như cô ấy là người bình thường, cô ấy thật sự có thể không biết, nhưng nếu cô ấy là gian tế? Thì điều gì cũng có thể xảy ra.
Lúc đó Trương Chính Lượng mang đến một tờ giấy đã in ra đưa cho Đỗ long, Đỗ Long xem lướt qua rồi cười lên và nói:
- Anh Trang, chiều hôm nay anh dùng thang máy mấy lần?
Trang Hoành Vĩ nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy? Tôi đi lên đón anh một lần, sau đó thẻ công tác bị lấy cắp, hẳn là......
Đỗ Long đưa tờ giấy cho Trang Hoành Vĩ xem kĩ, chỉ thấy đó là tờ giấy ghi lại chi tiết sử dụng thang máy. Trong cùng thời gian anh ấy bị ngất xỉu, trong ghi chép lại ghi anh ấy có dùng thang máy một lần.
- Điều này là không thể! Trang Hoành Vĩ nói:
- Tôi nhớ rất rõ, lúc đó.... anh vẫn chưa đi, tôi đang phòng giam nói chuyện với anh, tôi làm sao có thể đột nhiên từ bên trên xuống được?
Đỗ Long nói:
- Vì vậy mới nói tin tức cùa anh bị lộ rồi, thẻ công tác cũng bị phục chế rồi, ngay cả mật mã cũng bị người ta biết. Không chừng có người đang trộm dùng thẻ công tác của anh đó, chỉ căn bản là anh không biết thôi. Anh nghĩ kĩ xem, ai đã từng tiếp xúc với thẻ công tác của anh, đồng thời biết mật mã của anh?
Trang Hoành Vĩ nghiêm nghị, anh cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lan Nhã, và bước lớn về phía cô ấy, ánh mắt cô ấy vẫn đang nhìn về bên đó, biết rằng đã bị bại lộ, cô ấy lập tức sải bước chạy đi.
Lan Nhã đứng ở nơi tương đối gần cửa, lúc đó cô ấy sải bước chạy đi, thoắt cái đã hướng về phía cửa, Trang Hoành Vĩ liền hét lớn:
- Đứng lại! Ngăn cô ấy lại!
Sự việc xảy ra đột ngột, hai người đứng ở cửa đều ngây người ra, vừa định rút côn ra, Lan Nhã vung 2 tay lên, chĩa dao về phía mặt họ, hai người đã tránh được, dao không chém trúng, nhưng Lan Nhã đã vượt lên chỗ gần. Cô ấy nhảy lên, hai chân đá bay trên không trung, hai người kia không kịp rút côn ra, ngửa mặt lên nhìn rồi ngã sấp xuống. Lan Nhã lúc rơi xuống tiếp đất rất thuận lợi, sau đó bật lên, cứ như thế lao ra cửa phòng
Lan Nhã chạy như điên ở đường, người trong Cục An ninh Quốc gia không phải trố mắt đờ ra thì cũng loạn hết lên. Người canh gác cửa nghe thấy âm thanh phía trước đã chặn Lan Nhã lại. Cô ấy trực tiếp hướng ra phía cửa sổ, nhảy lên trước cửa sổ, đầu tiên là đấm thẳng vào cửa sổ, chiếc nhẫn làm cửa sổ nứt thành từng mảng như mạng nhện. Lan Nhã lại xông lên trên, lập tức húc vỡ cửa sổ. Lan Nhã ngã xuống lăn một vòng, tiếp tục bật nhảy lên tường. Động tác của cô ấy rất nhanh, những người truy đuổi đằng sau đều chậm hơn cô ấy nửa bước. Chỉ thấy cô ấy chân tay linh hoạt trèo lên tường, sẽ nhảy lên vượt qua tường ngoài. Nnếu như cô ấy có thể chạy ra đường lớn, thì dựa vào năng lực của cô ấy, lại có sự tiếp ứng, chỉ e rằng sẽ rất khó bắt cô ấy lại.