Trong bóng tối, căn bản không cảm nhận được thời gian trôi đi, Đỗ Long và Hàn Ỷ Huyên mệt mỏi nằm ngủ, nhưng hai người vẫn ôm chặt lấy nhau như trước.
Không biết trôi qua bao lâu, Đỗ Long tỉnh dậy, hắn áp tai xuống đất lắng nghe, vẫn không nghe thấy trên mặt đất có thanh âm đất đá dịch chuyển, chỉ có thể khẳng định trên mặt đất có người đập đập vài cái. Đỗ Long có chút nghi hoặc, không rõ người trên đó làm gì thế, không ngờ lâu như vậy cũng không có động tĩnh, chẳng phải động đất đã ngừng lâu rồi sao? Vì sao còn không bắt đầu hành động?
Tuy trong lòng ôm mỹ nhân, nhưng mỹ nhân không thể biến thành cơm ăn? Hắn chịu được như mỹ nhân không thể chịu nổi, chịu đói lâu như vậy, bụng sớm đã kêu òng ọc rồi. Sức lực đã kiệt, khó có thể vận động, vì thế Đỗ Long chỉ có thể nghiêng tai lắng nghe, hi vọng nghe được chút thanh âm để có thể phán đoán tình hình trên mặt đất.
Lắng nghe, Đỗ Long đột nhiên cảm giác được, ở nơi cách bọn họ không xa có tiếng hít thở yếu ớt truyền đến. Đỗ Long kinh hãi, hắn vội vàng cẩn thận lắng nghe, chỉ cảm thấy thanh âm kia đứt quãng và cực kỳ yếu ớt. Như vậy cách hắn và Hàn Ỷ Huyên không xa vẫn còn có người!
- Chẳng lẽ đây chính là người kêu cứu kia?
Đỗ Long từ từ thả Hàn Ỷ Huyên xuống mặt đất, thân thể Hàn Ỷ Huyên vừa dính lạnh liền tỉnh dậy, cô hỏi:
- Sao vậy?
Đỗ Long nói:
- Bên kia có người, có thể chính là người trong phòng ốc bị sập kêu cứu, người đó thở rất yếu ớt, anh muốn qua đó xem thế nào?
Hàn Ỷ Huyên ồ nhẹ một tiếng, nói:
- Vậy anh đi đi, cẩn thận chút!
Đỗ Long uhm một tiếng, đẩy cái bình đầy đất ra rồi bò về phía bên kia, thoáng chốc Đỗ Long liền gặp chướng ngại vật. Một chiếc giá gỗ đổ xuống cản đường đi của Đỗ Long, thanh âm rên rỉ kêu rõ ràng hơn rất nhiều, đối phương hẳn là ngay sau mặt giá gỗ, có lẽ bị giá gỗ đè lên.
Đỗ Long quỳ rạp trên mặt đất, muốn dùng lực nhấc giá gỗ lên, nhưng giá gỗ không chút lay động, lại dồn sức nhiều hơn chút, giá gỗ lập tức ép mạnh xuống sàn gác phát ra tiếng ken két, Đỗ Long không dám tiếp tục làm bừa nữa.
Hắn đưa tay vào sờ vào không gian bên dưới giá gỗ, sờ tới mặt đối phương, khuôn mặt nhẵn bóng, rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi nằm ở đó. Đỗ Long từ khuôn mặt dò tới cổ cô gái, cảm giác mạch đập tuy yếu nhưng tạm thời còn chưa nguy hiểm tới tính mạng.
Đỗ Long đưa tay sờ tới thân thể của cô gái, phát hiện bộ ngực cao ngất ngưởng bị một cây gỗ lớn đè xuống, cô gái hô hấp yếu chính là nguyên nhân này.
Đỗ Long không đẩy nổi cây gỗ bất động kia ra, xung quanh cũng không tìm thấy nơi nào chui vào, cánh tay cũng không đủ dài, vì thế không có cách nào xem trên người cô gái có chỗ nào bị thương hay không? Hắn đành phải cầm cánh tay cô gái, chậm rãi vận nội lực, đồng thời an ủi:
- Cô có thể nghe được lời tôi nói chứ? Cô sẽ không việc gì đâu, chúng tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.
Hàn Ỷ Huyên hỏi:
- Là ai? Còn sống không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Anh không biết, là một cô gái, vẫn còn sống. . .
Hàn Ỷ Huyên ồ một tiếng, sau một hồi, Đỗ Long bắt đầu nghe được tiếng mặc quần áo sột soạt, Đỗ Long không khỏi có chút tiếc nuối, thời gian tốt đẹp trôi qua quá nhanh. Hàn Ỷ Huyên thấy có người ngoài ở đây, hiển nhiên không chịu lõa thể trước mặt Đỗ Long, nói không chừng hiện tại đã xấu hổ đỏ bừng mặt rồi. Cũng may chỉ cần mọi người không việc gì, sau này còn có thể ôn lại tình cũ, Đỗ Long sẽ không quan tâm những lời nói tuyệt tình kia của Hàn Ỷ Huyên đâu?
Sau một hồi, Hàn Ỷ Huyên cũng bò tới, hỏi:
- Tình hình của cô ấy thế nào? Bị thương ở đâu? Có đáng lo không?
Đỗ Long nói:
- Anh không rõ lắm, nhưng anh kiểm tra thể trạng thấy tính mạng coi như ổn, nhưng khá suy yếu, anh vận công giúp cô ấy duy trì tâm mạch mới có thể gắng gượng.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Vậy tốt rồi. . .Chúng ta thay phiên nói chuyện với cô ấy, như vậy chúng ta cũng không quá nhàm chán.
Đỗ Long nói:
- Tốt lắm, vậy anh cũng không khách khí, trước hết anh kể một câu chuyện khá thú vị cho mọi người nghe. . .
Đỗ Long nói chuyện thú vị hơn phân nửa đều mang theo chút màu sắc, hắn thường ra ngoài uống rượu cùng mọi người, khi trên bàn uống rượu chỉ có nam, ai không kể ra vài câu chuyện tục thì thật mất mặt, vì thế trong bụng hắn tàng trữ rất nhiều thể loại này.
- Anh không thể nói chuyện cười bình thường sao? Người ta là con gái. . .
Hàn Ỷ Huyên nghe xong, sắc mặt đỏ bừng tim đập mạnh sau đó ngượng ngùng kháng nghị nói.
Đỗ Long cười nói:
- Em đừng coi thường cô ấy, cô ấy nói có phần còn rực rỡ hơn anh. . .Hơn nữa. . .Nghe được câu chuyện tục của anh, mạch đập của cô ấy rõ ràng mạnh hơn chút ít, điều này nói rõ câu chuyện cười của anh vẫn rất có hiệu quả. . .
Không biết trải qua bao lâu, mặt đất lại chấn động, Đỗ Long thở dài, trong hầm tối vang lên tiếng rì rào:
- Trận động đất này vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn? Sao lại đến nữa rồi. . .
Còn chưa dứt lời, một trận chấn động kịch liệt truyền đến, trên mặt đất vang lên tiếng nổ thật mạnh, ngay sau đó Đỗ Long cảm thấy sàn gác sụp đổ đè ép khiến bọn họ không có cách nào ngồi thẳng, phiến đá thật lớn đè trên ngực Đỗ Long, hai mắt hắn nhất thời tối sầm, ngay sau đó đầu bị đập một cái thật mạnh. Đỗ Long lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng rồi hôn mê bất tỉnh, trước khi hôn mê, hắn mơ hồ được tiếng Hàn Ỷ Huyên ở bên cạnh xé ruột xé gan kêu lớn:
- A Long. . .Hẹn lại kiếp sau. . .
Đỗ Long mang theo lo lắng và tiếc nuối vô hạn lâm vào hôn mê, sau đó trong hầm ngầm không còn tiếng nói truyền đến. . .
Đây là một lần chấn động bất chợt xảy ra, trên mặt đất cảm nhận còn mạnh mẽ hơn, hơn nửa nhân viên cứu hộ đang tập trung tại đống đổ nát gần đấy, thấy tòa nhà lớn xung quanh lung lay sắp đổ ngay trước mắt, ngay lập tức nhân viên cứu hộ liền liều mạng tránh sang hai bên. Có vô số người hét lớn:
- Không ổn! Nhà sắp đổ!
Bạch Nhạc Tiên vội vàng đứng dậy, cô trừng mắt nhìn tòa nhà lớn nghiêng lệch dựa bên cạnh mái nhà lúc này đã hoàn toàn đổ xuống, tòa nhà nặng nề đè lên đống đổ nát, thời điểm phát ra thanh âm rung trời và bụi bay mịt mù, trái tim của Bạch Nhạc Tiên đã chìm vào vực sâu không đáy.
Dư chấn mãnh liệt phát sinh sau này chỉ khiến một số tòa nhà lớn bị rạn nứt, nghiêng lệch, không thể ở sau mấy lần động đất lần trước hoàn toàn sụp đỗ, trên cơ bản không gây thương vong về người. Mã Quang Minh trấn an quần chúng đồng thời lo lắng nhất chính là Đỗ Long ở nơi này, khi y nghe nói tòa nhà lớn bị nghiêng đã hoàn toàn sụp đổ, Mã Quang Minh tức giận đập bàn quát:
- Bằng mọi giá, phải mau chóng cứu người! Dựa vào tốc độ nhanh nhất cứu người ra cho tôi! Cứu anh hùng của chúng ta ra cho tôi!
Đổi lại là ngày hôm qua, Mã Quang Minh sẽ không biểu hiện thân thiết với Đỗ Long mãnh liệt như vậy, nhưng thông qua đài truyền hình trung ương đưa tin, Đỗ Long hiện tại đã trở thành anh hùng quốc gia, Mã Quang Minh cũng không thể kiêng dè được rồi. Y lập tức đưa ra mệnh lệnh, hơn nữa không gian bên trên đã không còn sự uy hiếp của tòa nhà lớn nữa rồi, công tác cứu người nhanh chóng được triển khai, mặc dù không có cần cẩu hạng nặng, nhưng có cần cẩu hạng trung và xe nâng. . . hơn nữa còn có rất nhiều cảnh sát mặc vũ trang lập tức xông vào cứu viện.