Trong phòng họp nhỏ của khu giải trí, lúc mà Đỗ Long và Trịnh Mẫn Kiệt ở bên trong ngồi mặt đối mặt, Đỗ Long đi thẳng vào vấn đề nói:
- Anh Trịnh, việc này là thế nào? Anh bị ai theo dõi sao?
Trịnh Mẫn kiệt ngạc nhiên nói:
- Có người theo dõi, Sao có thể chứ? Trị giá của ngọc bội kia không lớn quá mấy trăm ngàn tệ, sao có thể có người theo dõi chứ?
Đỗ Long nói:
- Nhìn từ tình hình hiểu biết bây giờ, tôi nghi ngờ chuyện này có dự tính trước, tên trộm bình thường có thể không vào được nơi như thế này để trộm, anh thử nghĩ lại một chút, có phải anh đã đắc tội với ai không?
Trịnh Mẫn Kiệt cười một cách khổ sở nói:
- Ở bắc kinh hỗn độn, đâu có thể không đắc tội với người khác chứ? Nhưng tôi quả thật nghĩ không ra ai có thể có dã tâm với ngọc bội, người bên cạnh tôi bao gồm cả đối thủ...Đều không đến mức thiếu mấy trăm ngàn này đúng không?
Đỗ Long trầm tư một chút, bỗng nhiên nhớ lại ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người khi mà Trịnh Mẫn Kiệt lấy ngọc bội ra, sau đó Đỗ Long lại nhớ đến những lời Nhạc Băng Phong nói với hắn, hắn nói:
- Có lẽ ngọc bội vốn dĩ không có giá rị lớn, nhưng người trộm nó chưa chắc sẽ để ý đến giá trị của nó, đồ này là bảo bối gia truyền của nhà anh phải không? Nếu như có người lấy mất, sẽ có hậu quả gì?
Sắc mặt của Trịnh Mẫn Kiệt bắt đầu trở nên khó coi, gã suy tư một chút, nói:
- Ý của anh là nói... thứ Kẻ trộm xem trọng lại không phải là giá trị của bản thân miếng ngọc, mục tiêu của y chính là ngọc bội?
Đỗ Long gật gật đầu, nghiêm túc nhìn gã, Trịnh Mẫn Kiệt suy tư một chút, lại chậm rãi lắc đầu nói:
- Cái này...Ngọc bội không có gì đặc biệt cả...Chính là vật gia truyền cho nên cũng chỉ là người trong nhà chúng tôi tương đối coi trọng đối với nó mà thôi...
Trịnh Mẫn Kiệt bỗng nhiên đứng lên, nói:
- Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện này, xin đi trước.
Trịnh Mẫn Kiệt vội vàng rời đi, Hoa Nghĩa cường và Triệu Kiệt Luân đi đến, hỏi:
- Sao rồi? Tiểu Trịnh sao lại đi vội vàng như vậy?
[
Đỗ Long nhún vai, nói:
- Tôi cũng không biết, hỏi anh ta mấy vấn đề, anh ta liền vội vàng bỏ đi, đội trưởng Triệu, chúng ta tiếp tục đi, những cô gái đó đều đến cả chưa?
Triệu Kiệt Luân nói:
- Vẫn phải đợi một chút, đại thiếu gia nhà họ Trịnh đi quá nhanh, có phải phát hiện ra manh mối gì?
Đỗ Long mỉm cười lắc đầu, nhìn Hoa Nghĩa Cường nói:
- Anh Hoa, ngọc bội kia ngoại trừ là bảo bối gia truyền của nhà họ Trịnh, còn có ý nghĩa đặc biệt gì không?
Hoa Nghĩa Cường chần chừ một lúc, nói:
- Cái này...Nghe nói đó là tiêu chí của Trịnh gia, cái khác tôi cũng không rõ.
Đỗ Long biết y đang che dấu cái gì đó, hắn cũng không muốn truy hỏi, Triệu Luân Kiệt bọn họ thấy thế cũng giả vờ câm điếc, cái liên quan đến vụ án này rất là nhiều, bọn họ có thể không quan tâm thì sẽ không quan tâm.
Một lát sau, bốn cô gái trang điểm ăn mặc rất xinh đẹp đi tới, xem ra vụ án mất trộm cũng không mang tới cho các cô ấy quá nhiều ảnh hưởng.
Bốn cô gái được lệnh xếp thành một hàng, các cô không hề chú ý biếng nhác đứng ở chỗ đó, ánh mắt của Đỗ Long lướt qua bốn cô, nói với một cô gái xem ra là nhỏ tuổi nhất:
- Chứng minh thư của cô đâu?
Nhìn bộ dạng cô gái cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lại trang điểm rất đậm, ăn mặc diêm dúa, dáng vẻ tự nhiên, giống như đã lăn lộn phong trần nhiều năm, cô không hề để ý thò tay vào trong áo lót lấy chứng minh thư ra rồi dùng hai ngón tay đưa cho Đỗ Long, nói:
- Vâng, cầm đi, sớm biết các anh sẽ lải nhải lắm điều và điều tra lại mà.
Đỗ Long cầm chứng minh thư của cô ta xem một chút rồi nói:
- Trương Quyên Ba, mới tròn mười tám tuổi, ra ngoài làm mấy năm rồi?
Trương Quyên Ba cười đầy vẻ quyến rũ nói:
- Cảnh sát, tôi vẫn là trinh nữ, anh có muốn tôi cho anh số di động không?
Đỗ Long khinh rẻ nói:
- Không cần, cô trả lời thành thật cho tôi, ra ngoài làm mấy năm rồi?
Trương Quyên Ba nhìn lên trần nhà rồi nhìn xuống cô nói:
- Nửa năm.
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Trong miệng của những người các cô không có lấy nửa câu nói thật, đội trưởng Triệu, nếu đã không phối hợp như vậy, tôi đề nghị bắt họ với tội danh mại dâm, nửa tháng sau nói tiếp.
Triệu Kiệt Luân nói:
- Cũng được, dẫn về cả đi.
Những cô gái này hôm nay còn chưa đi làm, nếu nếu như nhốt nửa tháng, họ ngay cả một xu cũng không kiếm được, còn lỗ vốn, bởi vì họ phải nộp trước một tháng đầu cho nơi đó, cho nên vừa nghe đến phải bắt lại, bọn họ liền hoảng sợ, một người con gái hơi lớn tuổi nói:
- Cảnh sát, tôi tình nguyện phối hợp điều tra, cô ấy đã vào nghề ít nhất ba năm rồi.
Trương Quyên Ba lập tức quay đầu lại mắng lớn:
- Đồ thối tha, không có người nào cần gái già như cô, bản thân tôi không thể nói sao? Cần cô lắm mồm à!
Đỗ long quát:
- Im miệng! Còn mở miệng nói nữa tôi sẽ cho cô đi trại tạm giam nửa năm!
Trương Quyên Ba cuối cùng cũng thành khẩn, Đỗ Long nói:
- Bây giờ chúng tôi đã biết buổi tối hôm đó trong phòng riêng có sáu cô gái, nếu như các cô muốn thoát khỏi sự tình nghi thì giúp chúng tôi tìm ra hai cô gái kia, bây giờ các cô bắt đầu suy nghĩ đi, khi nào tìm được hai cô gái kia, khi đó các cô mới có thể rời khỏi.
Trương Quyên Ba vì có thể mau chóng rời đi, họ không chút do dự bắt đầu khai ra hai cô gái lạ mặt cùng vào trong phòng với họ.
Căn cứ vào miêu tả của đám người Trương Quyên Ba, giám đốc trực ban ở đây nghi hoặc nói:
- Tôi không nhớ có hai cô gái như vậy, hơn nữa cô bé kia...
Phục vụ ở đó có rất nhiều người người đánh bóng gần đấy, cho nên giám đốc trực ban muốn nói lại thôi, cô gái nhỏ tuổi như vậy có thể vào nơi đó lại còn giao nộp tháng đầu, y không thể không có ấn tượng.
Thần sắc của Triệu Kiệt Luân rất khó coi nói:
- Các ngươi thu nạp cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên tiếp khách ở đây sao?
Giám đốc trực ban vội phủ nhận nói:
- Cảnh sát, đây là chuyện không có, ở đây chúng tôi đều rất có quy tắc, tuyệt đối không có con gái chưa đến tuổi vị thành niên...Trừ phi là bản thân người khách dẫn tới...Đúng vậy, khẳng định là khách dẫn đến, cảnh sát, hai cô gái đó khẳng định là không có liên quan gì đến chúng tôi.
Đỗ Long nói:
- Con gái do khách dẫn tới có ghi chép không?
Giám đốc trực ban nói:
- Cái này...Cô gái do khách tự mình đẫn đến chúng tôi sẽ không ghi chép, nhưng...Thang máy có video, đội trưởng Triệu, các anh có xem qua video chưa?
Triệu Kiệt Luân nghi hoặc nói:
- Tôi đương nhiên xem rồi, xem không chỉ một hai lần, nhưng tôi không nhớ có sự xuất hiện của cô gái trẻ tuổi như vậy.
Đỗ Long nói:
- Tôi tin tưởng đội trưởng Triệu không thể nhìn nhầm, cũng tin các người không thể che dấu, xem ra là có người lẻn vào, hệ thống đảm bảo an ninh của nơi này có lỗ hổng à, ngoài cửa chính, còn có chỗ nào có thể vào nơi này sao?
Giám đốc trực ban thay đổi sắc mặt, hắn nói:
- Nơi này tổng cộng có ba cái cửa trước sau, nhưng đều có camara mà, nếu đội trưởng Triệu nói không nhìn thấy, vậy không phải là từ ba cổng này đi vào, cái này...Tôi bảo người đi xem một chút.
Giám đốc trực ban vội vàng đi, Triệu Kiệt Luân hỏi bốn cô gái:
- Nếu vẫn còn hai cô gái, tại sao lần trước các người che dấu không báo?
Mấy cô gái kia ngượng ngùng không nói, cuối cùng Trương Quyên Ba kia nói:
- Là khách không cho chúng tôi nói, họ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt, kỳ thực có cái gì, ở quê chúng tôi mười ba mười bốn tuổi đã gả cho người ta nhiều rồi, cảnh sát, chúng tôi có thể đi được chưa? Nên nói chúng tôi đều đã nói cả rồi.
Triệu Kiệt Luân nhìn Đỗ Long, Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đi đi, không có việc gì của các người nữa.
Sau khi bốn cô gái đi, Đỗ Long nói với Triệu Luân Kiệt:
- Đội trưởng Triệu, vụ án này tôi thấy không có việc gì của chúng ta rồi, hay là tôi đi trước đây, môi trường này tôi không thích hợp cho lắm.
Trong lòng Triệu Kiệt Luân có chút suy tư nói:
- Vậy được rồi, chúng ta phải trở về đội rồi, Hoa thiếu gia, chúng ta đi thôi!