Mã Quang Minh nhận được thư tố cáo, nói Đỗ Long và một đám cảnh sát vũ trang phong tỏa nhà xác của Bệnh viện nhân dân, nghe thấy tiếng gào khóc thê thảm trong đó, nghi ngờ bọn họ đã dùng nhục hình bức cung.
Mã Quang Minh đang định gọi điện thoại cho Đỗ Long hỏi tình hình thì Đỗ Long đã gọi điện đến.
Điện thoại vừa kết nối, Đỗ Long đã vô cùng đắc ý nói:
- Chú Mã, vụ án đã điều tra rõ ràng rồi, do bọn chúng tự làm, mục đích là để vu oan cho Hạ Hồng Quân. Tất Đạt Khải đã là một quân cờ bỏ đi, nên bọn chúng muốn dùng gã làm vật thí mạng, chỉ đơn giản vậy thôi.
Mã Quang Minh trầm giọng hỏi:
- Cậu điều tra thế nào thế, gây ra động tĩnh lớn như vậy. Có người tố cáo cậu dùng nhục hình bức cung, việc đó là phạm pháp, khẩu cung lấy được cũng không có giá trị.
Đỗ Long bực tức nói:
- Lũ khốn nạn đó cố tình vu cáo bịa đặt! Cháu phá án mà còn phải bức cung hay sao? Đúng là chuyện đùa! May mà cháu có đầy đủ nhân chứng vật chứng, đám du côn đó ngoài một gã tấn công cảnh sát, bị cháu đánh gãy mấy cái răng ra, còn những tên khác đều không mất một cọng tóc nào cả, ngay cả bọn chúng cũng có thể làm chứng cho cháu. Chú Mã, là tên nào dám vu cáo cháu? Đọc tên cho cháu, tên đó chắc chắn đã nhận tiền đút lót, đợi cháu quay về điều tra vấn đề kinh tế của gã!
Mã Quang Minh nói:
- Cậu là Chủ tịch thành phố hay tôi là Chủ tịch thành phố hả? Không nói nhiều nữa, Cục trưởng Tần đang đến bệnh viện, cậu phối hợp với ông ấy đưa tất cả hung thủ, nhân chứng vật chứng mà cậu nói về. Cậu dám đứng trước mặt mọi người trình bày lại quá trình phá án không?
Đỗ Long cười nói:
- Cháu làm việc quang minh chính đại, không sợ trời không sợ đất. Trình bày trước mặt mọi người thì đã là gì, cần thiết thì triệu tập tất cả nhân dân huyện Võ Khê đến quảng trường trước trụ sở huyện, cháu có thể kích động quần chúng nhân dân xông thẳng vào phá cả nhà của Lý Vũ Uy!
- Không được nói càn, càng không được làm càn!
Ngữ khí của Mã Quang Minh đã thoải mái hơn một chút, nói:
- Cậu hãy liệu hồn với tôi đây!
Đỗ Long đặt điện thoại xuống, ra lệnh cho cảnh sát ngừng phong tỏa nhà xác, bố mẹ và chị của Tất Đạt Khải sau khi gào khóc hồi lâu ở bên ngoài cuối cùng cũng được vào trong ôm lấy thi thể của con trai, em trai, khóc lóc thảm thương.
Đỗ Long đang định ra lệnh giải đám du côn đi thì một người đàn ông trung niên mặc comle đen, tóc bóng mượt dẫn theo mấy người khác bước vào, vừa nhìn thấy đám du côn ngồi ở chân tường liền kêu lên:
- Thế này là thế nào? Sao các anh có thể đánh người, bức cung giữa thanh thiên bạch nhật thế này hả? Việc này phạm pháp, các anh còn muốn làm cảnh sát nữa hay không?
Đỗ Long liếc nhìn ông ta một cái, hỏi lại:
- Không phải giữa thanh thiên bạch nhật, vậy ở trong chỗ tối lửa tối đèn thì có thể đánh người bức cung một cách hợp pháp sao? Ông là gã quái nào hả? Mắt nào của ông nhìn thấy chúng tôi đánh người bức cung vậy?
Người đó bị Đỗ Long nắm đúng chỗ sơ hở, không khỏi sững người lại. Từ xưa đến nay ông ta chưa từng bị ai coi khinh đến vậy, không khỏi giận dữ gào lên:
- Tôi là Phó Chủ tịch huyện Phương Thiên Tường, phụ trách mảng trị an, điều tra phá án! Vừa rồi có rất nhiều người đã nghe thấy tiếng kêu khóc, trên mặt đất vẫn còn có vết máu và răng gãy, anh dám nói là anh không đánh người bức cung hay sao?
Đỗ Long nghe thấy ba tiếng Phương Thiên Tường liền cười hì hì nói:
- Thì ra là Phó Chủ tịch Phương đại giá quang lâm, Phó Chủ tịch Phương quả nhiên quan sát sắc sảo, vừa nhìn đã phát hiện ra vết máu và răng gãy trên đất. Anh kia, anh ra giải thích cho Phó Chủ tịch Phương biết, chỗ máu và răng gãy này là như thế nào đi.
Gã thanh niên bị Đỗ Long đánh cho mặt sưng vù vội đứng dậy nói:
- Chỗ máu và răng đó là của tôi, tôi do quá tức giận khi tên khốn A Bưu hại chết anh Khải nên đánh gã, không ngờ bị gã đấm trúng, gãy mất mấy cái răng. Phó Chủ tịch Phương, chuyện này không liên quan đến sếp Đỗ, tất cả chúng tôi đều chẳng bị làm sao cả, làm gì có chuyện bức cung ạ!
Phương Thiên Tường ngây người ra, không ngờ lũ du côn này lại đứng ra nói giúp cho Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:
- Phó Chủ tịch Phương đã nghe thấy chưa? Tôi là cảnh sát nhân dân, sao có thể làm việc phạm pháp được chứ? Chắc chắn Phó Chủ tịch Phương đã hiểu lầm rồi.
Một gã thanh niên ở phía sau Phương Thiên Tường bỗng nhiên bước lên, nói nhỏ cái gì đó bên tai Phương Thiên Tường, rồi Phương Thiên Tường cười lạnh nói:
- Bọn chúng đều đã bị anh đánh, đương nhiên không dám nói thật. Tôi nghi ngờ anh bức cung đánh người, xin mời anh giao bọn chúng cho tôi, đợi tôi điều tra xong sẽ quyết định có khởi tố anh hay không!
Đỗ Long sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Phó Chủ tịch Phương, tôi và Bí thư Phương Thiên Tứ là chỗ bạn bè thân quen, có thể ra chỗ khác nói chuyện được không?
Phương Thiên Tường bỗng ngẩn người ra, ông ta đúng là anh họ của Phương Thiên Tứ, sau một lúc do dự, ông ta gật đầu:
- Được, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.
Vào trong nhà xác thì Phương Thiên Tường chắc chắn không muốn vào, hai người tìm một góc khuất mà không ai nhìn thấy được, rồi Phương Thiên Tường nhíu mày hỏi:
- Sao anh lại quen Phương Thiên Tứ?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi và ông ta không đánh thì không quen...tôi hi vọng với Phó Chủ tịch Phương cũng có thể như vậy...
Nói rồi, Đỗ Long bỗng gập ngón tay lại, thúc mạnh vào giữa đốt xương sườn thứ ba và thứ tư của Phương Thiên Tường. Phương Thiên Tường hự một cái, mắt lồi ra, toàn thân mềm nhũn sắp ngã lăn ra đất, Đỗ Long đỡ lấy ông ta, lại dùng tay điểm mạnh mấy cái trên người ông ta. Phương Thiên Tường cảm thấy Đỗ Long như đang dùng dao cắt từng thớ thịt trên người ông ta, toàn thân run rẩy, mồ hôi toát ra từng hột lớn, mềm nhũn trong ngực của Đỗ Long, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Đỗ Long một tay đỡ vị Phó Chủ tịch huyện tôn quý, một tay nhấc cằm ông ta lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta, mỉm cười nói:
- Phó Chủ tịch đại nhân đúng là oai phong thật, khiến tôi sợ quá, tay bị run, hình như đã điểm huyệt trượt mất rồi, lỡ điểm vào mấy tử huyệt của Phó Chủ tịch đại nhân. Phó Chủ tịch đại nhân, tôi không hề cố ý, ông phải tin tôi...
Ánh mắt Phương Thiên Tường lộ ra vẻ kinh hãi không thể che giấu nổi. Ông ta không sợ Đỗ Long thực sự điểm vào tử huyệt của ông ta, mà sợ thái độ coi thường quyền lực và địa vị của Đỗ Long. Nó giống như thần thánh đang cúi nhìn chúng nhân, thần không bao giờ quan tâm một ngón tay ấn xuống sẽ có một ngàn hay một vạn con người nhỏ bé sẽ bị chết.
Đỗ Long thấy Phương Thiên Tường đã biết sợ liền xoa nhẹ lên vành tai của ông ta, cảm giác đau đớn như bị phanh thây mới giảm bớt đi một chút, nhưng Phương Thiên Tường vẫn không thể động đậy, nói năng được. Đỗ Long lấy điện thoại chụp ảnh Phương Thiên Tường lại, sau đó gửi đi, rồi vỗ nhẹ mặt Phương Thiên Tường, nói:
- Phó Chủ tịch Phương, thực ra tôi rất tôn trọng ông, tuy nhiên tôn trọng cũng có giới hạn nhất định. Nếu ông không nhận tiền của ai đó đến gây khó dễ cho tôi thì tôi cũng buộc phải đứng ở vị trí đối lập với ông. Ông có thời gian thì hãy nói chuyện với em họ của ông, ông ta đối xử với tôi rất cung kính đấy...
Đỗ Long còn đang huyên thuyên thì điện thoại nhận được tin nhắn, Đỗ Long liếc nhìn một cái liền mỉm cười nói:
- Thì ra Phó Chủ tịch Phương đã bị Lý Võ Uy bắt được thóp, thảo nào mà lại dốc sức vì lão ta như vậy.
Phương Thiên Tường vừa ngừng toát mồ hôi, nghe thấy Đỗ Long nói vậy, mồ hôi lại tuôn ra như tắm, nhìn Đỗ Long như nhìn thấy ma quỷ. Đỗ Long giơ điện thoại ra trước mặt Phương Thiên Tường, cười nói:
- Phó Chủ tịch Phương phải giữ bí mật cho tôi nhé, ông nhận hối lộ cho con trai ra nước ngoài du học tôi không quan tâm, chỉ cần ông đừng động đến tôi là được, Phó Chủ tịch Phương đã nhớ kỹ chưa?
Phương Thiên Tường ngơ ngác gật đầu, ông ta cũng không biết mình lúc nào đã khôi phục lại năng lực hành động. Đỗ Long rút khăn tay từ trong túi ông ta ra, cẩn thận lau mồ hôi cho ông ta, sau đó nhét khăn tay vào trong tay Phương Thiên Tường, cười hì hì nói:
- Cục trưởng Tần trên Cục công an thành phố sắp đến rồi, Phó Chủ tịch Phương chỉ cần cố tình kéo dài chút thời gian là được, làm như vậy tất cả đều thoải mái, có đúng không nào?
Nếu đúng như Đỗ Long nói thì đúng là quá tốt, nhưng lúc này Phương Thiên Tường như cảm thấy cổ họng mình bị một con rắn độc quấn chặt lấy, chỉ cần Đỗ Long cảm thấy không hài lòng là sẽ thít chặt lại, khiến ông ta ngạt thở. Cảm giác đó khiến Phương Thiên Tường rất không thoải mái, nhưng cũng chẳng thể nào làm khác được.