Đỗ Khang mang đến thật nhiều điều bất ngờ, Đỗ Long kinh ngạc:
-Đoạt dự án của con chính là đám người do Hà Ngụy đưa tới đúng không cha?
Đỗ Khang nói:
-Giờ con đã biết tại sao ta nói con tự rước phiền toái vào thân chưa?
Đỗ Long thở dài và nói:
-Con cũng đã từng nghi ngờ nhưng không chắc chắn… Cha, yên tâm đi, con nhất định sẽ thành công.
Đỗ Khang ném cho Đỗ Long một chùm chiều khóa rồi nói:
-Vậy nơi này cha giao cho con, sẽ có người đến liên lạc với con sau, nhiệm vụ chính của người đó sẽ là chịu trách nhiệm giám sát về tài vụ, còn lại đều do con quản lí, con hãy cố gắng làm tốt việc này đấy.
Đỗ Long thấy cha hắn muốn đi thì kinh ngạc nói:
-Cha, không phải là cha phải lập tức trở về phía nam đấy chứ?
Đỗ Khang nói:
-Làm xong việc rồi không quay về thì ở đây làm chứ? Gió cát Bắc Kinh thật muốn lấy cái mạng già của ta… Đúng rồi, còn có chuyện này nữa muốn nói cho con, Đoàn kết xã cuối cùng cũng bị cấp trên chú ý rồi, vài ngày trước còn có người mang đến mấy tập văn kiện quan trọng đánh đầu đen, cả nước đã tham khảo kinh nghiệm của tỉnh Thiên Nam, điều tra trong phạm vi cả nước, dựa theo manh mối con cung cấp, đã có thể bắt được không ít người, mặc dù Đoàn kết xã lợi hại, nhưng nếu chúng ta điều tra kĩ lưỡng hộ tịch nhất định tìm ra sơ hở của bọn chúng, những sơ hở mà từ trước đến nay không ai có thể tra ra, tra ra được thì chắc sẽ có nhiều người gặp xui xẻo đây.
Đỗ Long âm thầm líu lưỡi, bắt đầu lo lắng thay cho hai chị em Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết, bọn họ sợ cũng chạy không thoát việc này, nhưng Đỗ Long lại không thể nhắc nhở họ, thật đáng tiếc.
Đỗ Khang đi rồi, Đỗ Long lập tức nói cho Nhạc Băng Phong tin tức tốt này, Nhạc Băng Phong nói:
-Vậy thì anh nghĩ cách tìm nguồn đầu tư đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu công việc.
Đỗ Long nói:
-Tiền cũng không phải là vấn đề, anh đã sớm thương lượng với chị Lâm, lúc nào chị ấy cũng có thể kí hợp đồng với chúng ta, chuyển tiền vào tài khỏan chuyên dụng dự án của chúng ta.
Nhạc Băng Phong nói:
-Đỗ Long em thấy anh nên suy nghĩ cẩn thận một chút, hay là chúng ta tìm thêm mấy người vào dự án, ví dụ như anh Hoa ấy, anh ấy tuy không có nhiều tiền cho lắm nhưng nếu có bọn họ giúp đỡ thì chúng ta muốn làm việc gì cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
-Cho họ một chút lợi ích cũng được, chỉ cần họ đừng gây phiền phức thôi.
Nhạc Băng Phong nói:
-Sẽ không đâu, anh thương lượng với họ trước đi, anh nghĩ rằng họ thích quản nhiều việc vậy à, không phải làm gì mà được cầm tiền mới là điều họ muốn.
Đỗ Long lập tức liên lạc với Hoa Nghĩa Cường, gã nghe thâý dự án của Bộ công an đã bị Hà Ngụy phái người cướp mất thì lập tức trách Đỗ Long tại sao không nói sớm cho gã biết, sau đó gã bảo Đỗ Long đến Tam Giác Vàng tìm gã trực tiếp thương lượng.
Đỗ Long lại phải đến Tam Giác Vàng thêm lần nữa, mấy người Hoa Nghĩa Cường trong tay đều đang ôm một cô gái ngồi trong phòng uống rượu ca hát, cái vị thiếu gia kia không ngờ y cũng ở đấy.
Đỗ Long hiện tại đã biết lai lịch của y, y tên là Vũ Tuấn Chí, là chắt trai của tiền Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương Vu Trác Thành, y là một người rất nổi tiếng trong thành, có y ở Tam Giác Vàng cho dù là Hoa Nghĩa Cường hay Hà Ngụy đều không dám làm bừa.
Đỗ Long cảm thấy Vu Tuấn Chí không tệ, trên người y không có kiểu kiêu ngạo khinh người thường thấy của bọn công tử nhà giàu, nhìn thấy y Đỗ Long liền tiến tới chào hỏi, sau đó mới chào bọn người Hoa Nghĩa Cường.
Vu Tuấn Chí cười nói:
-Đỗ Long, nghe nói cậu có một dự án rất hay đang cần người đầu tư, vừa hay trong tay tôi đang có ít tiền nhàn rỗi, rất muốn đầu tư cho cậu, cậu nói cái dự án này chính là cái dự án cậu trình bày ở cuộc họp Hội đồng nhân dân phải không?
Đỗ Long nói:
-Đúng vậy, nhưng cái đó là của Bbộ công an, đã bị người ta cướp mất rồi, hôm nay tôi giới thiệu cho mọi người dự án này là của cục An ninh quốc gia.
Hoa Nghĩa Cường phẫn nộ nói:
- Đúng vậy, chính là tên khốn kiếp Hà Ngụy làm, dự án của người khác thì thôi, nhưng không ngờ bọn họ ngay cả dự án của Đỗ Long cũng cướp, đây rõ ràng là cố ý trả thù Đỗ Long khiến bọn họ thua vụ đánh cược.
Đỗ Long nói:
-Thôi bỏ đi, dù sao tôi mất dự án của Bộ công an thì lại được giao của cục An ninh Quốc gia, điều kiện của cục An ninh Quốc gia so ra thì tốt hơn bộ công an nhiều, bọn họ cho phép mọi người đầu tư, có cơ hội thì mọi người cùng nhau kiếm tiền.
Vu Tuân Chí cười nói:
-Đỗ Long nói đúng, kiếm tiền mới là việc quan trọng nhất, nhưng tôi có chút tò mò, Đỗ Long, cậu dựa vào cái gì mà dám chắc chắn nếu tôi tham gia đầu tư dự án này thì có thể kiếm được tiền vậy? Những dự án như thế này từ trước đến giờ đều do nhà nước đầu tư, tôi đầu tư cũng có thể kiếm tiền được sao?
Đỗ Long nói:
-Anh suy nghĩ một chút đi, dự án này cần bao nhiêu thiết bị thì đó cũng chính là bằng đấy cơ hội kiếm tiền của anh.
Vu Tuấn Chí ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
-Ý của cậu là chúng ta sẽ mở một công ty túi da, đoạt hết những đơn đặt hàng sau đó bán lại cho các doanh nghiệp chính thức để sản xuất?
Đỗ Long cười nói:
-Ban đầu thì là như thế nhưng sau này thì rất khó nói.
Vu Tuấn Chí ngẫm nghĩ một chút, dường như y đã hiểu ý của Đỗ Long, y mỉm cười nói:
-Ừ, cũng thú vị đấy, cậu còn thiếu bao nhiêu nữa?
Đỗ Long nói:
-Lúc đầu tôi dự đoán là còn thiếu khoảng một trăm triệu nữa, cục An ninh Quốc gia đầu tư mười triệu, số còn lại tôi phải tự tìm cách.
-Cục An ninh Quốc gia cũng keo kiệt quá đi.
Hoa Nghĩa Cường nói, chín mươi triệu đối với mấy người ngồi đây cũng không phải số tiền nhỏ, kể cả chia ra cũng thế thôi, có lẽ, ở đây chỉ có Vu Tuấn Chí là còn có thẻ bỏ ra khoản tiền này.
Đỗ Long nói:
-Cục Công an càng keo kiệt, bọn họ chỉ đầu tư cho đám người Hà Ngụy có một triệu.
Mọi người sửng sốt sau đó bật cười ha hả, Từ Văn Kỳ nói:
-Khó trách chuyện này một chút tin tức cũng không lộ ra, xem ra chính bọn họ cũng cảm thấy thật mất mặt.
Đỗ Long mỉm cười không nói, Vu Tuấn Chí nói:
-Đỗ Long, chuyện đầu tư này cậu định tính như thế nào? Lợi ích chia theo tỉ lệ thay đổi theo thị trường hay là cố định?
Đỗ Long nói:
-Thay đổi, nhưng hàng năm tiền lời sẽ không ít hơn 5% số tiền anh đầu tư, anh có thể tích lũy thêm vào vốn, sau ba năm nếu muốn anh có thể rút toàn bộ về, cơ bản là vậy.
Vu Tuấn Chí ngẫm nghĩ một chút nói:
-Tôi tin tưởng vào năng lực của cậu, hiện nay tôi chỉ có thể đầu tư cho anh mười triệu, còn lại tôi cũng hết cách.
Những người khác đều là người của Vu Tuấn Chí thấy y bỏ tiền ra đầu tư thì cũng suy nghĩ góp vốn nhưng bọn họ không có nhiều tiền như vậy cộng tất cả lại cũng được mười tám triệu hơn nữa cũng còn không ít cơ hội, đến lúc đó thay đổi hẳn là không ít.
Có cổ phần của Vu Tuấn Chí và Hoa Nghĩa Cường, Đỗ Long thật ra đã đạt được mục đích rồi, mấy người còn lại cổ phần cũng không nhiều, sau này cũng không thể gây áp lực gì cho hắn cho nên Đỗ Long hết sức hài lòng với kết quả này.
Ngay lúc Đỗ Long nói chi tiết về việc đầu tư thì một nhân viên phục vụ chạy vào, nói với Hoa Nghĩa Cường:
-Anh Hoa, tiểu thư Vũ Văn đến rồi.
Hoa Nghĩa Cường chợt hưng phấn hẳn lên, gã lập tức buông cô gái trong lòng ra, đứng lên rồi nói:
-Tiểu thư Vũ Văn hôm nay không phải là đang tham gia tuyên truyền ở Hongkong sao? Sao nhanh như vậy đã về rồi?
Không ai trả lời gã, bởi vì gã vừa nói vừa đi nhanh ra ngoài, mọi người nhìn nhau cười, không đi theo làm phiền gã, hơn nữa rất hiểu ý bảo hết các cô gái ra ngoài, một lát sau, Hoa Nghĩa Cường đưa một cô gái trẻ tuổi rât xinh đẹp trở lại.