Áo bị rách ra, máu thịt be bét cho thấy vết đao sâu đến mức có thể thấy
xương, toàn thân Lưu Mật Nhi không nhịn được run lên, Diệp Ly Tâm nhìn
thấy thì mặt không đổi sắc, xoay người lấy thuốc băng bó.
Những lời nói cách đấy không lâu của Phượng Cảnh Duệ vẫn còn bên tai
nàng, lúc này sắc mặt hắn đã trắng bệch nằm trên giường. Toàn thân Lưu
Mật Nhi không ngừng run rẩy.
Diệp Ly Tâm vỗ vỗ tay, thở dài một hơi, "Vết thương nhỏ. Không sao rồi."
"Sâu có thể thấy xương mà noi là vết thương nhỏ?" Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn nàng ta.
Diệp Ly Tâm cười hào sảng. "Mật Nhi tỷ tỷ à, tỷ không biết võ nên mới
kinh ngạc như vậy. Thật ra thì Phượng Cảnh Duệ đã né được, không trúng
chỗ hiểm, nếu chỉ bị trúng da thịt bên ngoài thì chỉ cần nghỉ ngơi một
thời gian là được."
Lúc này Lưu Mật Nhi mới nhẹ thở một hơi, chợt nhớ lại "Ly Tâm, không nghĩ tới nàng còn biết y thuật?"
Diệp Ly Tâm lơ đãng khoát khoát tay, "Ta là Công chúa Miêu tộc, chỉ biết hạ độc, nhưng vì phòng ngừa bản thân trúng độc nên có nghiên cứu chút
ít về y thuật. Đây là tự vệ, không có gì đặc biệt!" Nàng được khen vô
cùng ngượng ngùng.
"Vậy cũng rất lợi hại rồi." Lưu Mật Nhi thật lòng nói.
Mắt Diệp Ly Tâm khẽ đảo "Tỷ tỷ cảm thấy muội lợi hại. Vậy tại sao không
đi theo muội? Muội có thể bảo đảm tỷ sẽ không bị công kích!" Thừa dịp
Phượng Cảnh Duệ bị thương, Diệp Ly Tâm vội vàng đưa ra yêu cầu.
"Ngươi dám!" Giọng nói mang theo hơi thở mong manh của Phượng Cảnh Duệ
truyền đến làm toàn thân Diệp Ly Tâm và Lưu Mật Nhi run lên.
Lưu Mật Nhi bước nhanh mấy bước đến phía trước, đỡ Phượng Cảnh Duệ đứng dậy, "Làm sao ngươi lại dậy rồi?"
"Nương tử sắp bị người khác bắt đi, vi phu có thể nằm yên sao?" Giọng
Phượng Cảnh Duệ gầm gừ nói. Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy, giành nữ
nhân với nam nhân, hắn còn có mấy phần thắng, nhưng giành với nữ nhân
thì... hắn đã gây nên tội nghiệt gì....
Hiếm thấy Lưu Mật Nhi không tranh chấp vấn đề này với hắn, đỡ hắn lên không nói lời nào.
Ngược lại Diệp Ly Tâm lại không vui, "Chuyện này cũng không thể trách
ta, ngươi xem ngươi đi, còn là Cốc chủ Minh cốc sao, dọc đường đi người
đã bị thương 2 lần, Mật Nhi tỷ tỷ bị ngươi làm liên lụy tới 3 lần, ngươi như vậy làm sao có thể bảo vệ Mật Nhi tỷ tỷ? Ta muốn dẫn tỷ tỷ về gặp
ca ca của ta. Võ công của ca ca mặc dù không tốt, nhưng công phu dùng
độc cũng không tệ, còn đường đường là vua một vùng!" Nàng vỗ ngực dương
dương tự đắc nói.
Lưu Mật Nhi cười nhạt, vừa muốn mở miệng đã nghe tiếng quát vang lên bên tai, "Không cho phép!" Ngay sau đó là một tiếng ho "Khụ... Khụ"
Diệp Ly Tâm cười ha ha, "Bộ dáng của ngươi như vậy còn có thể lên tiếng
sao? Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ muốn đi theo muội không, muội nói cho tỷ biết
muội... ưmh..."
Lời nói của Diệp Ly Tâm bị vẻ mặt lạnh lùng của Vô Trần cắt đứt, bàn tay to lớn che miệng nàng không cho nói chuyện. Vô Trần thản nhiên gật đầu, "Lão gia, ngài nghỉ ngơi cho khỏe!" Nói xong lôi kéo Diệp Ly Tâm ra
ngoài.
Lưu Mật Nhi nhìn Vô Trần khó hiểu "Bọn họ...."
"Mật Nhi, hiện tại lực chú ý của nàng nên đặt trên người ta mới đúng!"
Phượng Cảnh Duệ làm bộ đáng thương nhìn xem nàng, khóe miệng tà tà cười. "Nàng không phải nói có người giết ta thì nàng cũng sẽ không chớp mắt
sao?" Bàn tay từ từ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giữa ngón cái
và ngón trỏ có một giọt nước "Đây là cái gì?"
Lưu Mật Nhi kinh ngạc nhìn tay của hắn, sờ sờ mặt theo bản năng, không
biết từ lúc nào trên mặt của nàng đã xuất hiện đầy nước mắt
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lưu Mật Nhi lau nước mắt không ngừng nhưng nước
mắt giống như sợi trân châu bị đứt, rơi không ngừng, muốn ngừng cũng
không ngừng được.
Phượng Cảnh Duệ im lặng ngân nga, lấy tay còn lại kéo đầu nàng qua "Mật Nhi, nàng thích ta!"
"Không thể nào!" Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Ta sẽ không thích ngươi!"
"Vậy thì tại sao nàng khó?" Phượng Cảnh Duệ chỉ vào nước mắt trên mặt nàng.
Lưu Mật Nhi ngớ ngẩn, đúng vậy, tại sao nàng khóc? Tại sao thấy Phượng Cảnh Duệ bị thương nàng lại khóc?
Nàng....
Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ. Một lúc sau, nàng chỉ có thể yên lặng thở dài.
Thật sự là tính toán không chu đáo, làm sao lại động lòng?