Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 70

Võ lâm thế gia, trong biệt viện của đại trạch của nhà họ Khuất, không ai có thể quan sát căn phòng này lịch sự tao nhã tới mức nào. Vô số người đứng trước cửa phòng, im lặng nhìn một người áo trắng, hắn quay lưng về phía mọi người, đứng im không nhúc nhích.

Tay hắn nắm tay Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ lặng lẽ nhìn khuôn mặt nữ nhân không có chút máu nào đang nằm trên giường.

Nằm trên giường, khuôn mặt Lưu Mật Nhi vô cùng hốc hác, mà người đứng bên cạnh nàng-  Phượng Cảnh Duệ, sắc mặt hắn cũng chẳng tốt hơn nàng chút nào, có thể nói là trắng bệch. Quần áo trắng vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, vết máu trên mặt hắn cũng bay mất, nhưng cũng chẳng ai nhìn thấy sự không vui trên khuôn mặt hắn.

Tầm mắt của Phượng Cảnh Duệ nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt Lưu Mật Nhi, cơ thế gầy yếu càng trở lên mảnh mai.

Đứng sau lưng hắn là Bắc Đường Sanh cùng hộ vệ của hắn, Lãnh Ngạo Vũ và nhóm người Diệp Ly Tâm, đứng ở ngoài cửa, thậm chí còn có một đám người áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh đang đứng trước cửa sổ, đứng im không nói.

Diệp Ly Tâm không nhịn được mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ..."

Vừa dứt lời, ánh mắt thờ ơ của Phượng Cảnh Duệ lướt qua nàng ta, trong mắt hắn tràn ngập sát khí. Diệp Ly Tâm nuốt nuốt nước miếng. Không dám mở miệng nữa.

Bắc Đường Sanh vẫn vô cùng thoải mái, đi ra ngoài, là bạn bè nhiều năm, hắn cũng hiểu được phần nào tính cách của Phượng Cảnh Duệ. Nhưng hôm nay hắn thấy Phượng Cảnh Dụê khác hoàn toàn trước kia.

Không còn tươi cười, không còn thoải mái, quên thuộc, mỗi một cử chỉ hành động của hắn đều chất đầy sát ý, mặc kệ là ai, mặc kệ người nào, một khi làm hại tới người của hắn, lúc này đã chết hết rồi. Hiện giờ, Phượng Cảnh Duệ vô cùng nguy hiểm. Không có sơ hở. Ngay lúc ấy ai cũng không thể bảo đảm, không ai có khả năng ngăn cản Phượng Cảnh Duệ.

Nhưng hắn dừng tay, hắn đã dừng lại. Nguyên nhân dừng tay, bởi vì ba từ của Diệp Cửu Dương...

Quay lại thời gian của một canh giờ trước, từng cảnh lướt qua đầu hắn:

Lúc Phượng Cảnh Duệ nhìn Khuất Liễu Phong, lúc đó nhìn thấy Lưu Mật Nhi hét to, "Phượng Cảnh Duệ, cẩn thận, phía sau kìa!"

Phượng Cảnh Duệ nhanh trí nghiêng người, nhưng vẫn không thể tránh được ba ám khí lao về trán hắn, ba ám khí sắc bén ghim vào trán hắn. Hắn hơi lui về phía sau, người ngẩn ra, lúc nhổ ám khí, hắn lập tức điểm những huyệt lớn của cơ thể. Đã lập kế hoạch tập kích hắn, ám khí không thể không có độc.

Chậm rãi giơ tay máu tràn ra từ khoé môi, Phượng Cảnh Duệ không thèm để ý, cười lạnh, "Thì ra là thế!"

Khuất Liễu Phong cười lạnh lùng, "Giao thứ đó ra đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!"

"Đây là tác phong của Minh Chủ Võ Lâm sao, việc này cũng được các ngươi gọi là làm việc nghĩa quang minh chính đại hả!" Phượng Cảnh Duệ âm trầm nở nụ cười, chậm rãi nắm chặt ngọc thạch trong tay, sử dụng nội lực, lập tức, ngọc thạch biến thành hạt mịn rơi xuống từ tay hắn. Lúc mở tay ra, đâu còn thấy ngọc thạch?

Khuất Liễu Phong nhìn thấy thế, trong nháy mắt, khuôn mặt lạnh tới tận xương, "Ngươi dám phá huỷ nó!"

Phượng Cảnh Duệ cười lạnh, "Ta huỷ nó thì sao, vì sao ta lại không thể phá hủy nó?"

"Đó là thứ ta khổ tâm tìm kiếm hơn hai mươi mấy năm ngươi có biết không!" Khuất Liễu Phong hét lớn. Lập tức gây sự chú ý của rất nhiều nhân sĩ võ lâm.

Phượng Cảnh Duệ mỉm cười, nhưng nụ cười cũng không tới tận đáy mắt, "Hai mươi mấy năm? Cuối cùng ngươi cũng nhận sao? Hoặc nói, lúc đầu vật này là của ngươi..."

Phát hiện ánh mắt của những người khác, Khuất Liễu Phong giận dữ, "Nói nhảm ít thôi, ngươi phá hủy thứ đó, ta lập tức giết chết ngươi!" Vừa chuyện, vừa tung chưởng nhanh như gió, tung chiêu ngoan độc áp sát Phượng Cảnh Duệ.

Né tránh công kích của hắn, từ đầu tới Phượng Cảnh Duệ vẫn không đánh trả.

Lưu Mật Nhi đứng cách đó không xa nhìn hắn, suy nghĩ lời của Cơ Hoàn Hoàn nói với Phượng Cảnh Duệ, lúc nhìn người nhà họ Khuất, hắn không muốn hại tới tính mạng bọn họ.

Lập tức, nàng xoay người chạy xuống lầu. Hiển nhiên, kẻ trông chừng nàng không thể cho nàng chạy. Trong lúc trốn tránh hai người đó, Lưu Mật Nhi cúi đầu cắn mạnh lên cánh tay một người. Ngay lập tức, cảm giác đau đớn truyền tới, người canh chừng nàng chẳng thèm quan tâm nặng hay nhẹ, bàn tay to vung lên, cả lqd người Lưu Mật Nhi giống như con diều, bị hất ra ngoài cửa sổ. Hoảng hốt nhìn ngôi nhà 2 tầng cao ngất ngưởng, Lưu Mật Nhi hoảng hốt không kịp kêu lên, phịch một tiếng, người rơi xuống mặt đất, sau đó, trong đầu cảm thấy tối sầm lại, hình như nàng nghe thấy tiếng gãy của xương sườn, còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn thì nàng cũng mất luôn ý thức.

Mà lúc này, nhóm người Diệp Ly Tâm vừa chạy lên lầu để cứu người lập tức há hốc mồm nhìn Lưu Mật Nhi nắm trong vũng máu, nàng ta hét lên, ngất đi.

Cách đó không xa, Khuất Liễu Phong đang đánh nhau với Phượng Cảnh Duệ, cả hai đều nhìn thấy Lưu Mật Nhi rơi xuống từ cửa sổ. Chẳng thèm quan tâm có thể chịu được những cú đánh của Khuất Liễu Phong hay không, hắn vừa nhìn chằm chằm vừa đi tới, không để ý tới vết thương của bản thân, đi tới chỗ của Lưu Mật Nhi.

Những người có ý định ngăn cản hắn, một đao lại một đao, một kiếm lại một kiếm chém trên người hắn, dường như hắn không cảm thấy đau cho tới lúc đến chỗ Lưu Mật Nhi.

Trước đó, hắn nhắc nhở chính mình phải chú ý tới bảo bối, lúc này nàng yếu ớt nằm ở trên mặt đất giá lạnh,máu chảy ra từ trong miệng nàng, nhìn vô cùng chói mắt. Bóng áo trắng cứng ngắc nhìn người nằm trên mặt đất, máu tươi giống như kích động máu điên cuồng trong lòng hắn. Phượng Cảnh Duệ không ý thức được hai mắt của hắn đã đỏ rực, cả người toả ra sát khí uy hiếp người khác.

Lồng ngực như xuất hiện cảm giác lạ, cuối cùng, hắn không nhịn được hét một hơi thật dài, dồn hết nội lực hét lên khiến cho những người có võ công đang đứng ở xung quanh phun ra máu tươi. Nhóm người Bắc Đường Sanh vội vàng vận công chống lại, nhưng cũng không khiến cho lồng ngực bọn họ dễ chịu hơn.

Một lúc sau, Phượng Cảnh Duệ xoay người lại. Giọng nói âm trầm lạnh như băng cất lên, lạnh nhạt nói hai từ, "Vô Trần!"

Vô Trần hiểu rõ gật đầu, lấy ra trong lòng một vật, đặt vào trong miệng, âm thanh sắc bén truyền đi. Chưa tới một phút, từ xung quang, 18 nam tử mặc quần áo đen xuất hiện.

Khuôn mặt người mặc áo đen không thay đổi chút nào, nếu như sát khí trên khuôn mặt trang nghiêm của bọn họ rất rõ ràng, thì khi nhìn thấy người Phượng Cảnh Duệ đầy máu, bọn họ cũng không thể hiện ra chút cảm xúc nào, giống như những thứ kia, bọn hắn chẳng nhìn thấy gì. Chỉ quỳ một gối xuống đất, "Chủ thượng!"

Phượng Cảnh Duệ đứng khoanh tay, trên khuôn mặt loé sáng sự âm trầm, lạnh lùng khiến cho người khác kinh hồn bạt vía, khoé miệng hơi nhấc lên, nụ cười tươi trước sau như một, môi mỏng hé mở, khoé miệng thốt ra một từ, trong veo mà lạnh lùng, "Giết!"

"Vâng, chủ thượng!" 18 nam tử cùng đáp. Chậm rãi đứng dậy, 18 nam nhân cầm trong tay binh khí không giống nhau, nhưng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Cuộc giết chóc hiện ra rõ ràng như vậy, lại lập tức bắt đầu tại nơi nhỏ bé này...

Hiển nhiên là nhóm người Bắc Đường Sanh không dám mở miệng, tiếng kêu khóc vang lên khắp mọi nơi, quanh quẩn bên tai, Phượng Cảnh Duệ dường như không nghe thấy âm thanh nào cả, sự điên cuồng, lạnh lẽo lóe sáng trên khuôn mặt. Sau đó, hắn tiến lên...

Mọi người thấy Phượng Cảnh Duệ chậm rãi rút cây nhuyễn kiếm ra từ bên hông, cổ tay run lên, nhuyễn kiếm lập tức toát lên khí thế giống chủ nhân của nó như đúc. Không thèm quan tâm tới người nằm dưới chân hắn chưa chết, cần sự giúp đỡ, hắn đi từng bước một, gia nhập vào trung tâm của cuộc chiến.

Nhìn trận chiến đang diễn ra trước mắt, những người tinh anh trong giới võ lâm chính đạo đã bị dọa tới mức không dám lên tiếng. Nhìn Phượng Cảnh Duệ đang đi chậm rãi, bọn ho giống như nhìn thấy Phượng Dương của hai mươi mấy năm trước. Cũng cả người mặc đồ trắng toàn, cả người đẫm máu cầm thanh kiếm trong tay, kiếm vung lên hạ xuỗng, không ai sống sót.

Ông trời... Hình ảnh của hai mươi mấy năm lại xảy ra hay sao?

Lúc này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chủ nhân của hoàng lăng dưới đất là ai? Mà 18 nam tử áo đen, là 18 ám vệ bảo vệ hoàng lăng dưới đất, nghe đồn, 18 lqd người này, là 18 đứa bé sống sót từ trăm ngàn đứa trẻ. Bọn hắn vô cùng máu lạnh, bọn hắn tàn khốc. Bọn hắn không có máu và nước mắt. Bởi vì, bọn hắn là những đứa trẻ sống sót trong 1000 đứa bé, mỗi ngày lớn lên, mỗi ngày chính mắt họ nhìn những người bạn của mình bị giết chết bởi chính bàn tay họ. Giết, dần dần, mọi người dần chết hết, đến cuối cùng chỉ còn 18 người sống sót.

Nếu nói, những người kia  võ công rất cao, nhưng khi đánh nhau với mười tám ám vệ này thì chỉ còn đường chết thôi. Là người, ai cũng muốn sống, nhưng những người này, bọn họ đều không biết, không né tránh, không đau đớn. Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, giết chết những người đang đứng trước mắt họ.

Nói bọn họ là con người, không bằng nói bọn họ là... Những con rối!

"Phượng công tử, ngươi..."

Phượng Cảnh Duệ vung kiếm chỉ vào những người đang ngồi, "Cút!". Suy cho cùng, hắn vẫn không máu lạnh như tính cách của Phượng Dương.

Từ vừa nói ra khỏi miệng, ngay lập tức, hơn một nửa số người đang ở đây tản ra,
còn lại hơn nửa số người không đi bởi vì không thể rời đi. Đa số người chết dưới tay 18 nam tử áo đen.

Cho đến khi dọn dẹp sạch sẽ đám người đứng xem, 18 người nam nhân im lặng đứng sang một bên. Mười tám người, 18 vị trí thích hợp, bao vây cả hội trường. Bao vây, bảo vệ vô cùng cẩn thận. Những người tránh được là do may mắn rời đi. Còn những người lựa chọn ở lại, chỉ có thể nhìn thấy trước mắt một vùng đỏ rực. Giết.

Người đầu tiên hoàn hồn là Bắc Đường Sanh, nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ lạnh lẽo, trong lòng hắn tự hiểu, lúc này, mặc kệ là Lãnh Ngạo Vũ, hay là chính mình, ai cũng không thể tiếp cận được Phượng Cảnh Duệ. Người duy nhất có thể ngăn cản người của hắn lại...

Tay muốn chạm vào Lưu Mật Nhi, lại bị Diệp Cửu Dương cản lại, "Không được nhúc nhích!"

Sau khi Diệp Cửu Dương hoàn hồn, việc đầu tiên hắn làm đó là nhìn Lưu Mật Nhi. Bàn tay dò tìm hơi thở của nàng, lông mày Diệp Cửu Dương hơi nhíu lại, lại sờ mạch đập của nàng, lúc này, hắn lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong người . Mở hộp, lqd bên trong có thứ gì đang vỗ cánh khiến sắc mặt Bắc Đường Sanh cứng đờ, thấy Diệp Cửu Dương chuẩn bị đem thứ đó đặt lên người Lưu Mật Nhi, Bắc Đường Sanh sợ hãi kêu lên, "Ngươi muốn làm gì?"

Diệp Ly Tâm giải thích cho hắn, "Đây là cổ, loại này cổ có khứu giác rất mẫn cảm với máu, nhưng một khi để nó tiếp xúc với máu, quá nhiều máu, nó sẽ bị đông cứng, việc cổ bị đông cứng cũng có nghĩa nó sẽ  ngăn chặn việc máu chảy ra khỏi mạch, đây là loại dược liệu chống mất máu cực tốt!" Ca ca là cổ vương, chắc cũng không giải thích chuyện này.
Lqd

Bắc Đường Sanh đảo mắt nhìn Diệp Cửu Dương, quả thật khi nhìn thấy khoé miệng  Lưu Mật Nhi đầy máu, lúc này, hắn mới tin lời Diệp Ly Tâm nói, hắn lại nhìn Diệp Cửu Dương, "Nàng..."

Diệp Cửu Dương lạnh nhạt nhướng mày, "Không chết!"

Bắc Đường Sanh không biết cảm xúc của chính hắn như thế nào nữa, nhưng khi nghe thấy hai từ đó, hắn không nhịn được thở ra, đứng lên, hét to với Phượng Cảnh Duệ, "Còn cứu được Mật Nhi!"

Phượng Cảnh Duệ đang chậm rãi đi về phía Khuất Liễu Phong, nghe thấy câu đó, hắn dừng lại, sau khi biết là giọng nói của Bắc Đường Sanh, hắn tiếp tục đi về phía trước. Bắc Đường Sanh không hiểu. Trong đầu Bắc Đường Sanh có luồng suy nghĩ chạy qua.

Thấy vậy, Diệp Ly Tâm không nhịn được kêu to, "Hắn không nghe thấy sao?" Ông trời, nàng đã có thể ngửi thấy mùi máu thấm đẫm vùng trời rồi.

Bắc Đường Sanh lắc đầu như nhớ tới điều gì, lập tức kéo Diệp Cửu Dương, "Ngươi nói với hắn, ngươi nói với hắn đi!"

Mày Diệp Cửu Dương hơi nhíu lại, không nói.

"Phượng Dảnh Duệ không tin ta, ta không biết chữa bệnh, lời ta nói chắc hắn không tin!" Bắc Đường Sanh kêu to.

Diệp Ly Tâm nhìn huynh trưởng, cầu xin "Ca..."

Diệp Cửu Dương lạnh nhạt nhấc môi nói, "Nàng không chết!" Giọng nói không quá to, lúc Diệp Cửu Dương nói, giọng hắn hơi lạc đi, truyền vào tai Phượng Cảnh Duệ.

Bước chân dừng lại một lúc, sau đó lại đi tiếp, Phượng Cảnh Duệ đứng trước mặt bọn họ, nhưng 18 người áo đen vẫn không dừng tay.

"Duệ... ..." Bắc Đường Sanh cẩn thận nhìn người bạn tốt của hắn. Hắn biết rõ, nếu 
người bạn tốt của hắn không hạ lệnh, những người này chắc chắn sẽ không dừng tay. Một chút, hắn cũng không sợ người chết, nhưng nói như vậy, Phượng 
Cảnh Duệ sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ võ lâm, nói như vậy, là không thể đùa được rồi.

Khom người ôm Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nhướng mày, vốn đĩ chỉ nhìn thoáng qua, nhưng không biết Khuất Liễu Phong đã đi khỏi nơi hắn ta đứng từ lúc nào, Phượng Cảnh Duệ ra hiệu cho Vô Trần.

Tiếng còn bén nhọn lại vang lên, 18 người áo đen đứng lại bất động, xoay người đi tới bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, đứng lqd xung quanh họ, bảo vệ một cách nghiêm ngặt. Cho đến khi Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi đường hoàng đi vào bên trong đại trạch nhà họ Khuất.

Tiếp theo là hình ảnh đang diễn ra trước mắt. Phượng Cảnh Duệ đứng bất động, mà nơi này  người chữa bệnh tốt nhất lại chính là hắn. Áo trắng hắn mặc trên người dường nhừ đã bị máu nhộm đỏ hoàn toàn, nhưng một chút hành động cũng chưa thấy hắn làm.

Bất đắc dĩ, Bắc Đường Sanh chậm rãi đi đến bên cạnh Lãnh Ngạo Vũ, nhẹ giọng hỏi, "Chắc chắn được nhiều hay ít?"

Lãnh Ngạo Vũ hừ lạnh, đi lên một bước, vừa muốn giơ tay, lấp tức nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền tới, xoay người nhìn lại, 18 người áo đen cầm vũ khí trong tay, đứng sau lưng bọn họ.

Bắc Đường Sanh không nói gì. Chẳng nhẽ những người này không biết rằng bọn hắn muốn tốt cho Phượng Cảnh Duệ hay sao?

Lãnh Ngạo Vũ lạnh nhạt nhìn lướt qua, vung tay lên ra chưởng không ngập
ngừng. Tiếng kêu đau đớn vang lên, lqd Phượng Cảnh Duệ hét lên gục xuống. 18 người áo đen muốn tiến lên, lại thấy Lãnh Ngạo Vũ khiêng Phượng Cảnh Duệ lên, đặt hắn nà, bên cạnh Lưu Mật Nhi, vạt áo trắng phía trước nhuộm đầy máu, thậm chí máu vẫn còn chảy trên đó, mùi máu gay mũi khiến cho mọi người đứng ở đây đều nhíu mày.

Cho đến khi Lãnh Ngạo Vũ đi ra, Diệp Cửu Dương mới chậm rãi đi tới, đặt tay lên cổ tay Lưu Mật Nhi. Bắt mạch nhiều lần, hắn  mới lạnh nhạt đứng dậy.

"Xương sườn bị chặt đứt, gáy bị va chạm, cơ hội tỉnh lại không lớn, cho dù có tỉnh lại, cũng sẽ trở thành một người ngốc nghếch, cả người bất động!" Diệp Cửu Dương nói rõ ràng, nói đầy đủ không hoa mỹ.

Diệp Ly Tâm thở hốc vì kinh ngạc, "Sao lại có thể như vậy?"

Diệp Cửu Dương không nói.

Bắc Đường Sanh nhìn Diệp Cửu Dương đang im lặng, "Ngươi không thể cứu?"

"Ta là cổ vương, chỉ biết chơi cổ!"

Cuối cùng, ánh mắt của Bắc Đường Sanh chậm rãi nhìn vào Phượng Cảnh Duệ, nếu hắn vẫn còn tỉnh táo, có thể còn có cách khác. Đúng là...

Nhưng ngay lập tức, một người bỗng xuất hiện trong đầu hắn, nhưng cũng ngay lúc đó, hình ảnh đó bị dập tắt.

"Có một người!" Giọng nói từ ngoài cửa truyền tới, nhóm người Bắc Đường Sanh và Diệp Ly Tâm  cùng quay đầu lại. thấy Khuất Thiên Hàn bị 18 người áo đen chắn trước cửa không cho vào.

"Ai?" Diệp Ly Tâm vội vàng hỏi, "Ai có thể cứu tỷ tỷ Mật Nhi?!"

Khuất Thiên Hàn không nói, ánh mắt nhìn Vô Trần trên. Vô Trần gật đầu, "Không sai, đúng là lão Cốc chủ có khả năng đó!" Nhưng... Cha con bọn họ đánh giết nhau từ nhỏ cho tới lớn, lão Cốc chủ sao có thể...

"Phượng Dương?" Bắc Đường Sanh bật ra tiếng.

"Vâng! Tài chữa bệnh của lão Cốc rất cao! Chẳng qua, lão Cốc chủ không chịu nghe người khách nói chuyện, người duy nhất khiến lão Cốc chủ nghe theo, chúng ta lqd không tìm thấy được!" Vô Trần cười khổ. Người trên giang hồ có thể không biết, nhưng sống từ nhỏ, lớn lên ở Minh cốc, hắn biết rõ, tình yêu của Phượng Dương đối với Cơ Hoàn Hoàn. Không cho bất cứ ai xen vào tình cảm của hai người bọn họ, cho dù người đó là con của bọn học đi chăng nữa cũng không được.

Khuất Thiên Hàn mở miệng, "Ta có thể nhìn thấy! Nhưng ta có điều kiện!"

"Cái gì?"

"Phượng Cảnh Duệ không được làm hại Khuất Liễu Phong!" Người kia không phải cha hắn, nhưng cũng là người nuôi dưỡng hắn, mặc kệ có bao nhiêu tình cảm, hắn muốn dùng một mạng, trả lại ân tình cho người nuôi hắn.

Nghe vậy, Vô Trần lạnh nhạt nói, "Chuyện này, chúng ta không làm chủ được!"

Bắc Đường Sanh gật đầu, "Đúng vậy, chuyện này, phải chờ Phượng Cảnh Duệ tỉnh lại mới có thể cho ngươi câu trả lời!"

Khuất Thiên Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ, xoay người rời đi.

Trong nháy mắt, tâm trạng của nhóm người Bắc Đường Sanh rơi từ thiên đường xuống đáy cốc, người duy nhất có thể nhìn thấy, như thế...

Một lần nữa nhìn hai người đang nằm trên giường, Bắc Đường Sanh lại bắt đầu lo lắng, tình trạng vết thương của Phượng Cảnh Duệ có thể chữa được, không cần lo lắng, điều duy nhất khiến hắn lo lắng là khi Phượng Cảnh Duệ tỉnh lại! Ài, làm sao có thể biến thành như vậy chứ.

Trên thực tế, chỉ một giờ sau, Phượng Cảnh Duệ đã tỉnh, quay đầu nhìn thấy Lưu Mật Nhi yên lặng nằm bên cạnh, ánh mắt hắn lóe sáng lạnh lùng, ánh mắt chăm chú theo lúc tỉnh táo không hề chú ý tới lqd những người khác,

Bắc Đường Sanh hắng giọng, "Duệ, ta biết ngươi rất khổ sở, nhưng lúc này, chỉ có ngươi có thể cứu nàng!"

Phượng Cảnh Duệ thờ ơ nhìn, "Nàng không chết!"

"Đúng là không chết, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này, nàng ấy sẽ không thể cử động. Duệ, ngươi nhẫn tâm nhìn nàng bị như vậy sao? Lúc này chỉ có ngươi có thể cứu nàng!"

Nghĩ đến khả năng đó, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi ngồi dậy, miệng vết thương được mọi người thừa dịp băng bó lúc hắn ngủ say lập tức vỡ ra, chảy máu, nhưng không ai ngăn cản hắn.

"Cứu thế nào?" Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, không chút phậm phồng theo cảm xúc.

"Phượng Dương là cha ngươi! Chỉ có hắn..." Bắc Đường Sanh nhắc nhở.

Ngay sau đó, Phượng Cảnh Duệ lâp tức đứng lên, đi ra cửa.

Thấy thế, Bắc Đường Sanh vội vàng gọi, "Duệ, ngươi muốn đi đâu?"

"Tìm Phượng Dương!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt trả lời, ngay lúc hắn biến mất, 18 người áo đen cũng biến mất theo hắn.

Bắc Đường Sanh cũng không ngăn cản, hắn tin rằng, lúc này, không ai dám đi trêu chọc Phượng Cảnh Duệ, và cũng không có ai đi quấy rầy bọn hắn.

Trong mười ngày tiếp theo, nhóm người Bắc Đường Sanh liên tục nhận được dược liệu tốt nhất Phượng Cảnh Duệ đưa tới. Sau đó còn có bảo bối do chính tay hắn chọn từ các môn phái đưa tới. Có thể, không lâu nữa, Phượng Cảnh Duệ nhất định sẽ trở thành kẻ địch của võ lâm.

Thời gian mười ngày, không dễ dàng chạy tới Minh cốc, Phượng Cảnh Duệ lại bị chặn lại. Phượng Dương lạnh nhạt nhìn Phượng Cảnh Duệ, âm trầm mở miệng, "Ta nói rồi, cút đi, không cho phép quay về!"

"Cùng ta đi cứu người!" Lạnh lùng giống hệt nhau, Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nhìn Phượng Dương.

Phượng Dương hừ lạnh, "Ta chỉ quan tâm tới chuyện sống chết của ngươi thôi!" Nếu không phải Hoàn Hoàn yêu cầu, đứa con trai này, đã bị hắn làm thịt từ lâu rồi.

"Cùng ta đi cứu người!" Phượng Cảnh Duệ lặp lại.

Câu trả lời của Phượng Dương là xoay người đi.

Tiếng cười vang lên, Phượng Dương bị 18 người vây lại.

Thấy vậy, Phượng Dương nở nụ cười lạnh lùng, "Ngươi định dùng bọn hắn?" Mười tám người này do chính tay hắn huấn luyện, năng lực của bọn họ Phượng Dương vô cùng hiểu rõ.

"Cùng ta đi cứu người!" Đây là câu duy nhất Phượng Cảnh Duệ nói.

Rốt cục cũng có thể rời khỏi cảnh đẹp nơi đây, sau hai mươi năm rời đi, một lần nữa đi tới sống ở Minh cốc, chắc hẳn Cơ Hoàn Hoàn rất vui vẻ, nhưng lúc này, điều khiến nàng lo lắng nhất chính là đứa con đang sống ở bên ngoài mình.

"Phu nhân, không tốt rồi !" Giọng nói vội vàng truyền đến, Cơ Hoàn Hoàn chậm rãi ngẩng đầu.

Người tới thở phì phò ngu ngơ nhìn phu nhân đẹp như thiên tiên, mỗi lần nhìn phu nhân, bọn họ đều có biểu cảm như vậy.

"A Hoa, chuyện gì?" Nha đầu này  vô cùng khiến người yêu thích, nhưng chỉ dám xuất hiện khi phu quân không có ở đây,

"Phu nhân, cốc chủ cùng lão Cốc chủ đang đánh nhau ở cửa cốc, cốc chủ bao vây lão 
Cốc chủ..." A Hoa vội vàng nói ra chuyện nàng ta nhìn thấy.

Cơ Hoàn Hoàn rùng mình, vội vàng xách váy chạy ra cửa.

Một người là trượng phu nàng yêu sâu sắc, một người là con trai của nàng, hai người đều tính mạng quan trọng nhất của nàng!

Võ nghệ của Phượng Dương có cao cường đến đâu cũng không thể địch lại sự công kích của mười chín người, không lâu sau, hắn đã rơi vào tình thế bại trận, nhưng với tính cách kiêu ngạo của hắn, chưa bao giờ chịu thua, bởi vậy hắn cũng không thèm mở miệng cầu xin.

Lúc Cơ Hoàn Hoàn thở hổn hển, chạy tới nơi, nhìn thấy kiếm của Phượng Cảnh Duệ đang nhằm vào Phượng Dương mà đâm.

"Duệ nhi..." Cơ Hoàn Hoàn hét to, Phượng Cảnh Duệ lập tức dừng lại.

Phượng Dương ho một tiếng, nhìn thấy Cơ Hoàn Hoàn tới, hắn ngẩn người, "Ai cho nàng ra đây?"

Cơ Hoàn Hoàn đau lòng nhìn máu tràn ra khoé miệng của Phượng Dương, hai tay nàng run rẩy ôm lấy khuôn mặt của Phượng Dương, nước mắt rơi lqd xuống, "Phu quân..."

Đang vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn vào mắt nàng, Phượng Dương chỉ có thể đầu hàng, hắn im lặng than một tiếng, chẳng thèm quan tâm tới vết thương trên miệng mình, đem người ôm vào trong ngực "Ta không sao!"

Cơ Hoàn Hoàn thở dốc vì kinh ngạc, cảm giác người nàng đang áp sát và cơ thế căng cứng của hắn. Hai mắt chứa đầy nước mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ.

Lúc này, ánh mắt Phượng Cảnh Duệ trong veo mà lạnh lùng, hoàn toàn không biết hắn đang suy nghĩ gì. Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Phượng Dương. Trong ánh mắt chứa đầy sự cầu xin.

Cơ Hoàn Hoàn chậm rãi đứng dậy nhìn đứa con xa mình đã lâu, nàng không nhịn được khóc không thành tiếng, "Duệ nhi, vì sao? Hắn là cha con mà!"

Phượng Cảnh Duệ lập tức quỳ xuống, "Cầu ngươi, cứu nàng!"

Cơ Hoàn Hoàn bị hành động của hắn hạ nhất điều, vội vàng đỡ Phượng Dảnh 
Duệ, "Cứu ai?"

"Mật Nhi! Nương, cầu ngươi, cứu Mật Nhi. Chỉ có hắn mới cứu được nàng, nhưng hắn không đi theo con!" Phượng Cảnh Duệ nhìn Phượng Dương, hắn biết rõ, trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến phụ thân thay đổi thái độ chính là mẫu thân của hắn.

Trải qua hai mươi mấy năm, hắn chưa từng biết, vì sao phụ thân của hắn, không muốn cho hắn gặp nương. Vì sao lúc nhìn thấy hắn ở cùng với nương, phụ thân lại  tức giận như vậy.

Bây giờ, hắn đã hiểu!

Khi tầm mắt chỉ tập trung trên một lqd người, chỉ hi vọng tất cả ánh mắt của người kia dừng trên người mình. Hắn là con trai của Phượng Dương, trong người mang dòng máu của Phượng Dương, hiển nhiên có sự cố chấp trong tình cảm giống hệt Phượng Dương!
Bình Luận (0)
Comment