Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 52

"Ngốc!"

Diệp Tử cười cười. Tay dùng một chút lực, ấn ấn miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn kia.

"A!!!! Đau..." Tần Tiểu Mặc đau đến nỗi muốn lệ rơi đầy mặt. Nàng ngẩng đầu uỷ khuất nhìn Diệp Tử.

"Biết đau sao?" Diệp Tử mềm lòng, nhẹ nhàng sờ sờ chỗ vừa rồi, chính cô cũng đau lòng đứa ngốc này.

"Đau..." Tần Tiểu Mặc mắt chứa lệ, gật gật đầu.

"Vậy chị hỏi em, nếu như chị bị người ta đâm, em có đau lòng không?" Diệp Tử nhẹ giọng hỏi.

"Đau lòng! Ai dám đụng đến chị, em giết kẻ đó!!!!" Lúc này Tần Tiểu Mặc ngược lại trở nên kích động.

"Em đau lòng bao nhiêu chị đau lòng bấy nhiêu, không cần gạt chị nữa. Ít nhất chị có thể cùng em, bây giờ công ty cũng đi vào quỹ đạo, trên cơ bản cũng không cần chị làm cái gì, có rảnh thì ký tên, tham gia một ít xã giao thôi." Diệp Tử đau lòng Tần Tiểu Mặc, thời điểm này có người bồi bên cạnh nàng sẽ tốt hơn nhiều.

"Ừm...em không bao giờ gạt chị. Thật tốt..." Tần Tiểu Mặc ôm chị Diệp, hít vào thật sâu.

"Lúc chị tức giận làm em sợ muốn chết, tìm không thấy chị, chỗ nào cũng tìm không thấy." Tần Tiểu Mặc lại bắt đầu ủy khuất.

"Nếu không thì sao? Cứ buông tha cho em vậy sao? Không dễ dàng như vậy." Diệp Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đó cũng chỉ là nói dối có thiện ý thôi mà." Tần Tiểu Mặc tiếp tục ủy khuất.

"Ác ý lừa bịp."

"Không phải!"

"Phải."

"Được rồi, phải." Trong lòng Tần Tiểu Mặc âm thầm mắng mình một phen "Tần Tiểu Mặc mày đúng là đồ sợ vợ đáng xấu hổ, đúng là đồ sợ vợ mà.."

Lúc này trời đã muốn hừng sáng, Tần Tiểu Mặc cầm di động mới phát hiện đã là buổi sáng bảy giờ. Nàng vội vàng đứng lên mặc quần áo, sau đó cản lại Diệp Tử đang muốn ngồi dậy theo.

"Chị ngủ tiếp một hồi đi, vừa nãy....khụ, đủ mệt rồi." Tần Tiểu Mặc xấu xa nói.

Diệp Tử liếc Tần Tiểu Mặc một cái, cướp chăn lại che người mình, mặt dần đỏ lên.

"Giống như động phòng hoa chúc đêm tân hôn..." Tần Tiểu Mặc vừa đi ra ngoài vừa nói.

"Em có đi hay không?" Diệp Tử rất muốn cầm cái đèn ngủ ném tới trên mặt Tần Tiểu Mặc. < chị Diệp có máu bạo lực ngầm....>

"Đi đây....haizzz... lần này không biết khi nào mới có thể trở lại, điện thoại cũng không được dùng. Chị có bỏ em không a?" Tần Tiểu Mặc đau khổ quay qua hỏi.

"Em nói cái gì? Lần này còn không được mang theo di động ha?" Diệp Tử bật dậy, cũng không màng đến cái chăn đã tụt xuống, bị Tần Tiểu Mặc thấy được cảnh xuân tươi đẹp.

Chỉ thấy Tần Tiểu Mặc nuốt nước miếng, tâm tư cũng không biết chạy đi nơi nào.

"Em còn ngẩn nhìn cái gì chứ, nói mau." Diệp Tử kéo chăn che lại cảnh xuân, nghiêm túc hỏi.

"À, vì vụ án sự tình trọng đại thôi, một là sợ nhân viên phá án tiết lộ cơ mật. Hai là vì sự an toàn của mọi người. Dù sao cũng không khác gì bị cách ly." Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ bĩu môi.

"Hơn nữa hôm nay phải đến tổng cục báo danh. Aizz... chị thì làm sao đây, em lại không thể đưa chị ra sân bay." Tần Tiểu Mặc rất thất vọng mà chạy đến, nhào vào người chị Diệp.

"Chị còn dự tính ở cùng em vài ngày, xem ra hôm nay phải trở về rồi." Diệp Tử cũng rất thất vọng với loại tình huống hiện tại.

"A... Thật sự a, em không phải... Không phải..." Tần Tiểu Mặc buồn bực muốn chết, thời điểm mấu chốt như này còn phải đi làm...làm sao để cân bằng khoảng cách giữa hai người, đây vẫn luôn là vấn đề làm cho nàng rối rắm.

"Ừ, không có việc gì, em đi đi. Sớm phá xong vụ án là có thể nhìn thấy chị, đến lúc đó chị lại bay trở về gặp em." Diệp Tử đau lòng sờ sờ tóc Tần Tiểu Mặc. Thật không phải dễ dàng gì cho cô bé này, giữa ước mơ và người yêu, buông cái nào ra cũng không đành. Theo lý thường, Diệp Tử cảm thấy mình lớn hơn hẳn là nên lui một bước, cô hiểu rõ sức nặng của một người khi theo đuổi giấc mộng của mình.

"Uhm." Tần Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn Diệp Tử. Nàng khẳng định đã ủy khuất cô gái này, nàng không hứa hẹn được tương lai, thậm chí ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không thể đảm bảo, nhưng chị Diệp vẫn không chút do dự đem hết thảy bản thân giao phó cho mình. Trong lòng Tần Tiểu Mặc yên lặng cam đoan, nàng nhất định sẽ trao trọn con tim cho chị Diệp, không giữ lại một chút nào.

Tại thời khắc ôn nhu này, chuông điện thoại vang lên thật sự phá hỏng không khí, nhưng đây là cuộc gọi của Hoàng Hạo, Tần Tiểu Mặc không thể không nghe.

"Đội trưởng, buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng."

"Chuyện gì vậy?"

"À, là như vầy. Bên tổng cục gọi nói hôm nay có nhiệm vụ, tất cả mọi người đều bận rộn, nhất thời chưa lo việc của cô được. Buổi chiều cô hãy tới báo danh. Cô không bị phá cho tỉnh giấc chứ? Tiếp tục ngủ đi."

Tần Tiểu Mặc đen mặt, này mà gọi là không tỉnh, không tỉnh sao nghe được. Nhưng tin tức này với nàng mà nói chẳng khác gì trời hạn gặp mưa.

"A! Tốt rồi!" Tần Tiểu Mặc vô cùng thoải mái.

"Được rồi, tôi tiếp tục ngủ a, ngày hôm qua tăng ca, xương cốt đều nhức mỏi..." Hoàng Hạo than thở một tiếng liền cúp điện thoại.

"Chị Diệp! Buổi chiều em mới đi, có thể ở cùng chị thêm một buổi sáng!" Tần Tiểu Mặc thuần thục cởi quần áo, nhảy lên giường chui vào trong chăn, ôm Diệp Tử.

"Đi tắm rửa, sau đó ngủ thêm một hồi đi." Diệp Tử đẩy ra cái ôm gắt gao của Tần Tiểu Mặc.

"Không ngủ, khó có được thời gian ở cùng chị cho tới trưa. Còn chưa có sờ đủ nữa, ngủ gì chứ!" Tần Tiểu Mặc không muốn lãng phí thời gian, trợn tròn mắt không chịu ngủ.

Diệp Tử lo ngại là "công" lúc nào cũng mệt hơn, từ chối mất nửa giờ rốt cuộc Tiểu Mặc cũng ngủ, còn thỉnh thoảng chép miệng tỏ vẻ nàng ngủ thật ngon.

Diệp Tử nhìn Tần Tiểu Mặc say ngủ, cảm thấy rất hạnh phúc... không biết khi nào sẽ có thể mỗi ngày đều như vậy.

Lúc Tần Tiểu Mặc tỉnh giấc, trong ngực đã không có ai, đồng hồ báo thức trên đầu giường không ngừng vang lên, Tần Tiểu Mặc nhảy xuống giường gọi tên Diệp Tử, nhưng không có ai đáp lại.

Trở về phòng rồi, Tần Tiểu Mặc mới phát hiện trên tay mình có đeo nhẫn.

"Điệp biến?!" Tần Tiểu Mặc nhìn chiếc nhẫn trên tay, có chút không dám tin tưởng.

Vừa lúc điện thoại lại vang lên, là Diệp Tử.

"Alo, chị Diệp! Chị đi lúc nào..."

"Ừ, tỉnh ngủ rồi?"

"Haizz, chị thừa dịp em ngủ mà lén đi..." Tần Tiểu Mặc buồn bực.

"Không muốn đánh thức em nên chị đi trước, có thích chiếc nhẫn không? Hôm trước mới vừa làm được hàng mẫu, em là người đầu tiên..." Diệp Tử dành riêng một cái tặng cho Tần Tiểu Mặc.

"Thích." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm, sờ sờ nhẫn trên tay. Cảm giác thật kỳ diệu, mấy tháng trước nhìn đến nó còn là một bản vẽ, hiện tại đã nằm trên tay mình.

"Ừ, không quen đeo thì để lại." Diệp Tử cười cười, nghĩ đến vừa rồi đeo nhẫn cho Tần Tiểu Mặc, trong lòng thực thỏa mãn, liền trêu chọc Tiểu Mặc.

"Đương nhiên là quen rồi, để nằm không sẽ bám bụi." Tần Tiểu Mặc làm sao không muốn đeo, để mặc nó bám bụi chứ.

"Chị Diệp, sao chị biết size nhẫn của em."

"Trước kia thừa dịp em ngủ, lén đo." Diệp Tử thực thẳng thắn nói cho Tần Tiểu Mặc.

"Ô, mưu đồ đã lâu." Tần Tiểu Mặc kinh hô.

"Ừ, em vui vẻ là tốt rồi." Diệp Tử thầm nghĩ, Baron mà biết mình đem nhẫn thiết kế của hắn đến lấy lòng người yêu, không biết có rủa mình không a....

Bất quá, cũng chẳng có quan hệ gì... Tiểu Mặc vui vẻ là được rồi.

"Đương nhiên vui vẻ, chị đối với em thật tốt quá... Nhưng không cho chị đối người khác tốt như vậy đâu nha." Tần Tiểu Mặc cảnh giác nói.

"Ừ".

"Ngoan".

"Em chuẩn bị một chút đi đến sở đi, chị cũng phải lên máy bay rồi. Khi nào có thể dùng điện thoại thì nhắn tin cho chị." Lần đầu Diệp Tử dặn dò Tiểu Mặc.

"Được!"

"Chị Diệp, em sẽ nhớ chị! Muahzzz...."

Nói xong, Tần Tiểu Mặc liền cúp điện thoại. Câu "chị cũng vậy ", Diệp Tử còn chưa kịp nói ra. Nhìn di động lắc lắc đầu, Diệp Tử mang theo hành lí bước vào sân bay.

**********************

Tổng cục

Văn phòng chánh thanh tra

"cộc cộc"

"vào đi".

"Lão cữu... Con tới rồi." Tần Tiểu Mặc đi vào văn phòng, liền hướng sô pha ngồi xuống.

"Con coi lại bộ dáng của con kìa, tuỳ tiện." Tần Kì vừa thấy cháu gái, nhịn không được phê bình một câu.

"Ôi, nếu tính con nội liễm đã không đi học ngành cảnh sát." Tần Tiểu Mặc khoát tay áo, từ nhỏ lão cữu đều thích nhắc nhở nàng, nói lằn nhằn tới lui mãi, nàng nghe đều phiền.

"Nói cũng phải, con rất có vài phần khí khái giống ta, nghe nói vừa vào thị cục không lâu đã bắt được tội phạm? Còn moi được đầu mối quan trọng?" Tần Kì mỉm cười đi đến trước mặt Tần Tiểu Mặc, hỏi.

"Chuyện tất nhiên, người tưởng con và anh họ là cùng một dạng sao, chỉ biết ngâm thơ làm câu đối".

"Anh họ con là người làm công tác văn hoá, làm sao có thể như con được."

"Lão cữu! Con cũng có văn hóa đại học, tốt nghiệp khoa chính quy chứ bộ! Cảnh giáo! Văn võ song toàn!" Tần Tiểu Mặc bất mãn nói.

"Ừ, con lợi hại... Đúng rồi, anh họ con mới vừa thi đậu nghiên cứu sinh." Tần Kì cười tủm tỉm nói.

"Trời, cứ học hoài như vậy hắn sẽ không tìm được vợ đâu."

Tần Kì bị Tần Tiểu Mặc nói làm cho nghẹn, cẩn thận nghĩ nghĩ cảm thấy nàng nói cũng đúng, học lâu liền giống như con mọt sách, làm gì có cô gái nào nguyện ý đến nhà bọn họ đây.

"Bởi, ta nói, trong ngành của con có bạn nữ nào chưa yêu đương thì giới thiệu cho anh con một chút."

"Cữu! Người lại nói lạc đề! Con là tới báo danh!" Tần Tiểu Mặc nhất thời cảm thấy bất lực.

"Báo danh thì đến tìm tổ trưởng tổ chuyên án đi, ai kêu con trực tiếp chạy đến chỗ ta làm chi". Tần Kì ngồi xuống, nói ra.

"Haizzz, không phải cục trưởng của con bảo con tới tìm người sao?!" Tần Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn cữu cữu.

"Ô, cái tên Lâm Giản này..." Tần Kì cười lắc lắc đầu, có lẽ hắn nghĩ dù sao Tiểu Mặc cũng là cháu mình, cũng không cần đi theo nguyên tắc. Kỳ thật càng là quan hệ họ hàng thì càng phải theo đúng quy tắc.

"Thanh tra Tần..." Hai người vừa trò chuyện, cửa liền mở. Tần Tiểu Mặc nghe thấy liền giật mình, nhanh đứng thẳng người lên. Tần Kì cũng y hệt thẳng người, đứng trước mặt Tần Tiểu Mặc.

"Ừ, không tồi, Tần Tiểu Mặc đúng không, tôi cũng nghe qua cục trưởng các cô nói rồi, vụ án này đối với các người thật đúng là..." Tần Kì nói tới đây, nghiêng đầu qua nhìn tổ trưởng tổ chuyên án.

"Cô đến rồi sao? Tại sao không gõ cửa chứ..." Tần Kì nói.

"Xin lỗi ngài thanh tra, tôi nhất thời quên mất.... nếu không để tôi đóng cửa ghé lại sau?" Tổ trưởng tổ chuyên án nói xong liền tính đi ra đóng cửa lại.
Bình Luận (0)
Comment