"Thật xin lỗi." Diệp Tử lạnh nhạt nói với Tiêu Nhuận.
Tiêu Nhuận nhìn Diệp Tử, không nói gì, trầm mặc vài giây, Tần Tiểu Mặc cảm thấy cả người không thoải mái, nàng cũng không muốn anh mình cứ nhìn chằm chằm người nàng yêu, nên bất an kéo kéo góc áo Tiêu Nhuận.
"Cô xin lỗi tôi chuyện gì?" Tiêu Nhuận cười lạnh hỏi.
"Hai chúng tôi gạt anh là không đúng, tôi... Hẳn là nên tại thời điểm cự tuyệt anh mà nói rõ ràng." Diệp Tử bất đắc dĩ nói, khi đó sinh hoạt của cô đều rối loạn, Tần Tiểu Mặc cũng vì sự nghiệp phấn đấu, cô không có tinh lực nghĩ đến việc này.
"Cho nên sao?"
"Hai người có biết ngày hôm qua khi mẹ khóc rồi gọi điện nói cho tôi biết thì tôi có cảm thụ thế nào sao, cô gái mình thích lại cùng với em gái mình, em gái... cô chính là em gái của tôi đó Tần Tiểu Mặc!" Tiêu Nhuận xoay người hô to với Tần Tiểu Mặc.
"Anh..."
"Cô đừng gọi tôi là anh." Tiêu Nhuận bỏ tay Tần Tiểu Mặc ra.
"Từ nhỏ đến lớn, tôi thương cô nhiều thế nào chính cô biết, vô luận xảy ra chuyện gì, tôi đều che phía trước cho cô, nhưng mà cô..." Thanh âm Tiêu Nhuận có chút nghẹn ngào, hắn không nói được nữa.
Ai nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa tới lúc họ thương tâm mà thôi.
"Anh, em cũng biết, anh đừng như vậy, em biết anh đau lòng, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, em và chị Diệp yêu nhau, em thật sự không thể buông tay chị Diệp." Tần Tiểu Mặc giữ chặt tay Tiêu Nhuận không chịu buông, nước mắt cũng bắt đầu rơi, Diệp Tử nhíu mày, giơ tay lên lau nước mắt cho nàng, ngày hôm nay tâm tình nàng thật vất vả mới tốt hơn một chút, giờ lại bắt đầu khóc, trong lòng Diệp Tử thật ra có chút oán giận Tiêu Nhuận.
Tiêu Nhuận nhìn thấy động tác của Diệp Tử, cơn tức càng lớn, trực tiếp bỏ tay Tần Tiểu Mặc ra đi xuống lầu. Tần Tiểu Mặc vốn muốn đuổi theo, nhưng bị Diệp Tử kéo lại, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Tiêu Nhuận rời đi.
"Chị Diệp, chị để em đuổi theo ảnh đi..." Tần Tiểu Mặc có chút nóng nảy.
"Để hắn trở về yên tĩnh chút đi, hiện tại mình có nói cái gì cũng phí công, hắn nghe tới đều cho là lấy cớ, cần gì chứ." Diệp Tử luôn bình tĩnh, nghĩ nhiều hơn Tần Tiểu Mặc.
"Uhm." Tần Tiểu Mặc từ trước đến nay đều nghe theo Diệp Tử, lần này cũng không ngoại lệ, gật gật đầu liền bị Diệp Tử dắt vào nhà.
Vừa đi vào, Tần Tiểu Mặc ngồi xuống sopha, ngơ ngác nhìn kệ đặt giày dép, ánh mắt như không tập trung nhìn bất cứ cái gì.
"Nha đầu ngốc." Diệp Tử ngồi ở bên cạnh Tần Tiểu Mặc, đem nàng kéo vào trong ngực.
"Anh giận rồi." Tần Tiểu Mặc nói.
"Không có gì đâu, hắn có thể nghĩ thông suốt." Diệp Tử cảm thấy Tiêu Nhuận chính là nhất thời tức giận, có một số việc ngẫm lại sẽ thông suốt, huống chi Tiêu Nhuận không phải người bình thường, cô chết cũng không tin hắn sẽ vẫn luôn như vậy, nếu ngay cả năng lực tiếp thu ấy mà hắn cũng không có, vậy hắn không thể nào khơi dậy được Lạc Mạn.
"Uhm." Tần Tiểu Mặc gật gật đầu, sau đó dựa vào người Diệp Tử, thật lâu thật lâu, hai người đều không có nhúc nhích...
*********
Tần gia"Anh, em nghĩ anh sẽ không để ý, em là người hiện đại, sao anh với mẹ anh đều cùng một loại tư tưởng, phong kiến đến vậy." Tần Đức nhận được chỉ lệnh của cha mình, ở trong phòng khai đạo cho Tiêu Nhuận.
"Thì vậy, vốn anh không để ý, nhưng người kia là Diệp Tử..." Tiêu Nhuận úp hai tay vào mặt, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
"Không phải trước đó nàng đã nói rõ ràng cự tuyệt anh sao?"
"Uh"
"Anh cũng chết tâm đúng không?"
"Uh"
"Thì đó, cho nên bây giờ anh là bị làm sao, đã biết người nàng thích là Tiểu Mặc, còn thấy mình có cơ hội gì sao?" Tần Đức hỏi.
"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy..."
"Không phải nói lập tức chúc phúc các nàng a, anh, em thật sự cảm thấy nếu anh nghĩ như vậy, thì không tất yếu rối rắm nữa, dù sao nàng cũng không phải anh, cho dù không có Tiểu Mặc, nàng vẫn như trước không là của anh. Anh cần gì phải rối rắm chứ." Tần Đức hiểu được, dù sao người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn những người u mê trong cuộc.
"Theo lý đúng là như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn còn rào cản, anh không qua được, thật sự." Tiêu Nhuận chua xót cười cười, thật ra chuyện này tự hắn thấy mình cũng buồn cười, có liên quan gì chứ, hắn rốt cuộc lấy thân phận gì mà chạy tới trách cứ em gái mình, từ nhỏ hắn so với ai khác đều yêu thương cô em gái này, so với ai khác đều muốn nàng có được hạnh phúc, hiện giờ em gái đã có được hạnh phúc mà nàng mong muốn, hắn không phải là nên chúc phúc sao, vì cái gì lại như vậy!
"Anh tự ngẫm lại đi, em có khuyên gì cũng không tác dụng." Tần Đức thở dài, vì chuyện này mà hắn cũng lo lắng mấy ngày nay, công việc đều gác lại, nhưng trong nhà vẫn hỏng bét, giống như không có tác dụng gì.
"Nhưng có một chút chuyện em cần nói rõ với anh, anh cứ rối rắm thì kệ anh, nhưng đừng trêu chọc đến cô, đừng để Tiểu Mặc có thêm áp lực, nếu anh giận dỗi đứng về phía cô, có chuyện gì không hay xảy ra chúng ta hoàn toàn nắm giữ không được, bây giờ cô chỉ có mình anh là con trai." Tần Đức nghiêm túc nói.
"Uh, anh biết." Tiêu Nhuận vẫn hiểu biết đại cục, tuy rằng hắn rối rắm, nhưng cũng tuyệt đối không đứng về phía mẹ mình làm cho bà thêm kiên định ý nghĩ của bà.
"Được, vậy anh từ từ suy nghĩ lại, em ra coi mẹ em khuyên tới đâu rồi, có việc gì cứ kêu em." Tần Đức vỗ vai Tiêu Nhuận, chuyện này thật không dễ dàng, một bên là em gái, một bên là cô gái mình thích lâu như vậy.
"Haizz." Tiêu Nhuận thở dài, tiếp tục trầm tư.
Tần Đức ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ và cô hắn đang ngồi trên sopha nói chuyện phiếm, biểu tình của cô đã không còn kích động như trước, ít nhất là không khóc, xem ra mẹ mình đúng là có chút tài năng nha.
"Mẹ, cô" Tần Đức gọi hai người một tiếng, sau đó đi đến ngồi xuống sopha.
"Nói chuyện với anh con xong rồi? Thế nào?" Bà Tần sốt ruột hỏi, con trai bà đến đây liền mang vẻ mặt âm trầm, cũng không để ý đến bà, bà Tần không biết chuyện xảy ra thế nào rồi.
"Ý anh của con vẫn là muốn cô đừng nhúng tay vào chuyện em gái, nàng cũng là người trưởng thành rồi, cuộc sống sau này vẫn là của nàng, người lớn cũng vẫn có chuyện lẩn quẩn của riêng mình mà, cho nàng ý kiến thì có thể chứ áp bức thì không được." Tần Đức hoàn toàn vặn vẹo ý tứ của Tiêu Nhuận, nhưng hắn nói rất trơn tru một chút cũng không chột dạ.
"Chuyện này làm sao có thể mặc kệ! Dù sao cũng không phải con gái các người!" Bà Tần kích động lên.
"Haizz, chị à, sao chị nói vậy được, Tiểu Mặc làm sao không phải gái ngoan nhà chúng ta được, đó giờ em đều xem Tiểu Mặc như con gái ruột của mình, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, vấn đề tình cảm này không tiện cho người lớn chúng ta xen vào."
"Vậy nếu một ngày A Đức nói cho cậu biết hắn thích đàn ông, cậu nghĩ thế nào?" Bà Tần hỏi.
"Hắn mà thích..." Mợ Tiểu Mặc nhíu mày, vấn đề này đúng là có chút khó khăn.
"Nếu nhân phẩm đối phương không thành vấn đề, mà hắn vui vẻ hạnh phúc, em cùng ba hắn cũng sẽ không quá khó khăn vì hắn..." Mợ Tiểu Mặc nói.
"Em đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng* " bà Tần cười lạnh một tiếng. < * ~ ý là không biết thì đừng có nói nhảm >
"Bây giờ chị đang nổi nóng, không nghe lời chúng ta nói, haizz..." Mợ Tiểu Mặc thật sự không khuyên được nữa, thở dài một hơi.
Trong lòng trách móc chồng mình, sáng nay cơ quan gọi điện tới, nói là có việc, liền vội vàng rời đi, để cục diện rối rắm này lại cho bà và con trai.
Hai ngày sau, Tiêu Nhuận đều trốn ở trong phòng, giờ cơm cũng không ra ăn, mỗi bữa đều là bà Tần đưa cơm vào... Mới đầu bà Tần còn vì chuyện Tiểu Mặc mà tức giận, qua hai ngày bình tĩnh một ít, lại bắt đầu lo lắng cho Tiêu Nhuận.
"Con làm sao đó, cơm cũng không ăn, nói gì cũng không nói." Bà Tần thật sự hết chịu nổi, ngồi xuống giường bên cạnh Tiêu Nhuận, lo lắng hỏi.
"Không có gì đâu mẹ."
"Con như vầy mà gọi là không có gì à."
"Không có gì thật mà."
"Có phải vì chuyện em gái không tiếp thụ được không? Không tiếp thụ được cũng phải ăn cơm chứ, chết đói thì làm sao?" Bà Tần lo lắng.
"Cũng không hoàn toàn, hai ngày này chính con suy nghĩ rất nhiều. Bao gồm cả chuyện em gái, còn có... chuyện về ba."
"Con nhắc tới ổng làm gì" Nhắc tới chồng mình, bà Tần theo thói quen nhăn mặt lại.
"Mẹ, chuyện em gái và ổng đều có quan hệ rất lớn a..."
"Uhm" bà Tần gật đầu, không có phủ nhận.
"Mẹ không thể trách em, Tiểu Mặc ở bên Tiểu Tử cũng rất áp lực, xã hội rồi nhất là chúng ta. Trước kia con chưa thấy qua Tiểu Mặc khóc bao giờ, thật sự là vậy, đến trường bị bạn học khi dễ cũng không khóc, có chuyện gì bất bình Tiểu Mặc còn vỗ mông đứng lên cho người khác một đấm." Tiêu Nhuận nghĩ đến nước mắt ngày đó của Tiểu Mặc, hắn liều mạng nhiều năm nay cũng vì không muốn mẹ và em gái bị khi dễ, không muốn họ rơi nước mắt, vậy mà giờ ngược lại hắn làm Tiểu Mặc phải khóc.
"Cho nên mẹ càng không thể để hai tụi nó bên nhau, con nói đây gọi là chuyện gì, nói ra dễ nghe sao, hàng xóm láng giềng có thể không nói xấu sao?"
"Mẹ, cuộc sống là của các nàng. Họ cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, con cháu đều có con cháu phúc."
"Chính là..."
"Mẹ muốn cháu gái đích tôn, không phải còn con sao, mai mốt con tìm một cô vợ xinh đẹp là được..." Tiêu Nhuận tươi cười nói với bà Tần.
"Ôi chao..." Con trai nói chuyện đúng là xuôi tai, chưa nói vài câu đã làm cho bà Tần nở nụ cười. Nhưng cười mới có vài giây, bà Tần lại nhíu mày nhăn mặt.
"Đâu có giống nhau, dù sao em gái con như vậy chính là không bình thường, không đúng, tại sao nó có thể yêu con gái chứ, nó mà không chia tay Diệp Tử thì đừng nhận ta là mẹ!" Bà Tần nói xong liền bưng chén dĩa ra khỏi phòng Tiêu Nhuận.
Xem ra với vấn đề này, bà Tần đã quyết chủ ý, ai khuyên nhủ cũng không được.
Tiêu Nhuận hít một hơi, đứng lên rửa mặt chải đầu sửa soạn lại chính mình. Hai ngày này hắn thật sự đã nghĩ đi nghĩ lại sự tình từ đầu tới đuôi, mọi chuyện đều muốn thông suốt, dù sao từ nhỏ hắn đã che chở cho Tiểu Mặc, vậy thì lần này cũng không ngoại lệ.
Ăn cơm no, Tiêu Nhuận phó thác mẹ mình lại cho hai mẹ con Tần Đức, còn hắn thì chạy tới nhà Diệp Tử và Tiểu Mặc.