Cảnh Sát Trảo Tiểu Thâu (Cảnh Sát Bắt Trộm)

Chương 10.1

Mở cửa ga ra, Tất Lập Kỳ và Lâm Tiểu Hồng đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đờ người.

Ngay cả Cố đại gia và Cố Tiểu Hương cũng cảm thấy choáng váng.

“Thứ này là cháu làm ra?” Cố đại gia ấn ấn thái dương, chỉ vào chiếc xe thiết giáp siêu lớn vừa có thể chạy trên cạn cũng như dưới nước.

“Cháu nói muốn diệt Tả Ánh Long, nên bạn cháu đã đưa cho cháu thứ này.” Tiểu Lộ mở cửa xe thiết giáp ra, vẫy tay, gọi mọi người nhanh tiến vào.

“Ai đưa cho cậu?” Lâm Tiểu Hồng hỏi.

“Lão Quỷ!” Tiểu Lộ nói: “Cậu ấy mua được trên eBay, sau đó tự mình sửa lại. Bên ngoài là thép siêu hợp kim, được bao phủ bằng chất liệu của áo ẩn hình, còn có thể trực tiếp xâm nhập vào hệ thống vệ tinh, sau đó từ hệ thống vệ tinh theo dõi hết thảy. Mọi người ở trong này rất an toàn, cho dù Tả Tiểu Manh có lợi hại đến đâu đi nữa cũng không thể dùng đao chém nát xe thiết giáp này được!”

Lâm Tiểu Hồng thì thào: “Xém chút nữa mình đã quên Lão Quỷ từng là nhân viên kĩ thuật của bộ đội đặc chủng…”

Người lái xe là Cố đại gia. Vì khi lái xe thiết giáp ra ngoài có thể gặp phải cảnh sát kiểm tra, nên vừa lên xe ông đã bảo Tiểu Lộ mở chức năng ẩn hình, hơn nữa kỹ thuật lái xe của Cố đại gia vô cùng tốt, cho nên bất kể là phía trước, phía sau, bên phải hay bên trái có người gì ông đều có thể tránh qua né lại, thuận lợi mà tiến lên phía trước.

khoảng chừng hơn nửa giờ thì mọi người đến rừng cây bên ngoài khu nhà cao cấp của Tả Ánh Long.

Tiểu Lộ và Tiểu Hương mặc áo ẩn hình vào, lúc thấy Tiểu Lộ thay quần áo, hai mắt của Tất Lập Kỳ lòe lòe phát ra một luồng lục quang. Phát hiện ánh mắt rợn người đó, Tiểu Lộ lập tức chui ra phía sau lưng bà chị trốn.

Tiểu Hương hất cái bụng to tướng lên, ánh mắt giống như muốn nói: Muốn nhìn hả? Bụng nè, xem cho đã đi!

Tất Lập Kỳ “Hừ!” một tiếng rồi lập tức nhìn sang chỗ khác. Đối với phụ nữ, y không có hứng thú, nhất là bộ ngực to đùng đó, nhìn vào sẽ xúi quẩy.

Tiểu Lộ đeo một máy tính mini bên cổ tay trái, tay phải trang bị thêm thứ gì đó, ngay cả chiếc túi bên hông cũng bỏ vào mấy vật phẩm mà Cố đại gia đã mua bên Đức về, sau đó đeo ống nghe vô tuyến lên.

Hai chị em vừa chuẩn bị xong xuôi hết, lập tức nhảy xuống xe.

“Cẩn thận điện cao thế!” Thấy Tiểu Lộ nhảy xuống, Tất Lập Kỳ vội vàng nhắc nhở.

Ánh mắt của Tất Lập Kỳ rất chân thành, Tiểu Lộ im lặng một chút, rồi gật đầu, “Yên tâm, sáng nay tôi đã nhờ người giả làm nhân viên công ty điện lực đến nói với bọn họ là ngắt điện rồi.”

“Sau khi vào trong cũng phải cẩn thận.” Tất Lập Kỳ nói tiếp.

“Đừng lo, bộ đồ ẩn hình này đã thăng cấp, có thêm chức năng chống đạn.” Tiểu Lộ nói.

“Còn phòng cả nước xối trúng nữa! Nói nhiều quá làm gì, đi thôi!” Cố Tiểu Hương nhíu mày. Hai tên này làm như sinh ly tử biệt không bằng, nói những câu ghê tởm như vậy báo hại cô đã qua thời kì nôn nghén mà nghe thấy lại muốn ói cả ra.

Tiểu Lộ nhìn Tất Lập Kỳ, phất tay rồi lập tức chạy theo bà chị đang đi như bay.

Hai người vừa xuống xe thì nhanh chóng ấn vào nút trước ngực, lập tức biến mất ngay trước mắt của Tất Lập Kỳ.

Cố đại gia nhích lại gần, ấn mấy phím trên xe thiết giáp, mở hệ thống vệ tinh lên. Tức thì, trên màn ảnh lập tức xuất hiện các góc độ khác nhau ở khu nhà của Tả Ánh Long và hình ảnh mơ hồ của Tiểu Lộ, Tiểu Hương.

Khi nãy ở trên xe, Tiểu Lộ đã chỉ cho ông biết những thao tác ấy. Tuy là tuổi tác đã cao, nhưng ông vẫn có thể dễ dàng ghi nhớ cách sử dụng các thiết bị công nghệ cao.

Bấy giờ, Tất Lập Kỳ ở một bên vô cùng lo lắng. Hai người đó, một người là phụ nữ có thai, còn một người là sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học, mấy lần y muốn chạy theo Tiểu Lộ, nhưng đều bị Cố đại gia cản lại.

Tiểu Lộ và Tiểu Hương chạy đến bên bức tường trước luồng điện cao thế, Tiểu Lộ bắt hai tay làm ghế đỡ cho Tiểu Hương đạp lên tay mình dùng sức bung lên trên. Tiểu Hương cũng thuận thế mà nhảy cao lên, lộn một vòng, dễ dàng vượt qua bức tường cao hơn hai người xếp đứng.

“Có nhìn thấy gì không?” Ở trên xe, Tất Lập Kỳ kinh ngạc, quay đầu sang nhìn Lâm Tiểu Hồng, “Cô ta là phụ nữ có thai đó nha!”

Lâm Tiểu Hồng còn chưa kịp trả lời thì lập tức chỉ lên màn hình, ý bảo tổ trưởng của mình xem tiếp.

Động tác của Tiểu Lộ cũng không ngừng lại, cậu xoay cổ tay trái một cái, lập tức bắn ra một sợi dây thừng, đầu sợi dây có nhiều móng vuốt bám vào tường. Tiếp đó, cậu kéo dây thừng đến gần lưới điện cao thế, giật mạnh dây thừng một cái, dùng sức của cổ tay lộn một vòng ba trăm sáu mươi độ bay qua tường. Trong lúc bay qua, cậu cũng không quên thu dây thừng lại rồi an toàn đáp vào phía bên trong.

Lúc này Tất Lập Kỳ mới hiểu được, thì ra tay trộm chuyên nghiệp chính là như thế.

Hai người vừa bước vào thì trong ống nghe truyền đến giọng nói, “Tiểu Hương, hành động trước.”

Kính râm màu đen trên áo ẩn hình giúp Tiểu Lộ và Tiểu Hương có thể nhìn thấy đối phương. Lấy súng xung điện từ ra, Tiểu Hương lập tức giải quyết hết đám người máy bảo vệ đang tuần tra trên sân.

Cố đại gia nhìn đồng hồ nói tiếp, “Tiểu Lộ, tới phiên cháu!”

Tiểu Lộ vận động gân cốt một chút – đó là các động tác mà Cố đại gia đã dạy – rồi xâm nhập vào hệ thống của công ty điện lực, đồng thời ngắt đi nguồn điện trong khu nhà cao cấp của Tả Ánh Long. Sau đó, câu hô lên tiếng “Bắt đầu”, giống như cơn gió chạy nhanh về phía trước.

Với tốc độ đó, Tất Lập Kỳ cảm thấy Tiểu Lộ giống như vận động viên thi chạy một trăm mét trong thế vận hội thế giới.

Khu nhà của Tả Ánh Long đang đèn đuốc sáng trưng thì đột nhiên tối sầm lại. Tả Ánh Long đang nghe nhạc, nhâm nhi một ly whiskey lập tức cảnh giác, nhảy từ trên sô pha xuống, hô to: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không có điện?”

Tên thuộc hạ lọ mọ tiến lên phía trước báo cáo: “Lão đại, hôm nay điện lực có đến thông báo, bảo vì đang sửa trạm biến điện ở gần đây cho nên tối nay sẽ ngắt điện một lát.”

“Ngắt điện thì tao làm sao nghe nhạc được?” Tả Ánh Long cả giận.

“Lão đại, ba phút sau máy phát điện của chúng ta sẽ tự động phát, xin người đợi thêm một lát nữa!” Tên thuộc hạ đáp.

Tả Ánh Long hừ một tiếng, rồi ngồi xuống sô pha.

Thời gian ba phút mà chạy qua hết cái sân cỏ rộng lớn đó thì đã mất hết hai phút rồi, Cố đại gia nhìn đồng hồ, trong lòng cũng có chút nóng vội.

“Tiểu Lộ, còn một phút nữa.”

Lúc này, xe thiết giáp mở ra, Cố Tiểu Hương tắt bỏ chế độ ẩn hình rồi cầm súng xung điện bước vào trong xe.

Tất Lập Kỳ tỏ vẻ khó tin, nói: “Sao cô lại trở về? Cô bỏ mặt Tiểu Lộ ở trong đó một mình sao?”

Cố Tiểu Hương lập tức nói: “Tôi ở lại chỉ thêm vướng chân vướng tay, thằng nhóc đó lợi hại hơn tôi nhiều, một mình nó cũng không thành vấn đề.”

Tiểu Lộ dùng kinh nghiệm leo vách núi giả nhiều năm mà ôm cây cột, ra sức trèo từ lầu một lên lầu hai.

Sau đó, cậu dừng lại nhìn nhìn khóa chống trộm ở cửa sổ tầng hai, bên trong ống nghe chợt truyền tới tiếng của ông nội, “Hai mươi giây.”

Cậu lấy ngón tay sờ soạng khóa chống trộm một chút, rồi “Tạch” một tiếng, ổ khóa trên cửa sổ rời ra, Tiểu Lộ nắm lấy phía bên trái cánh cửa sổ, chui vào trong phòng.

“Năm giây.” Cậu đóng cửa sổ lại, giống y như lúc ban đầu.

Lúc này, máy phát điện bắt đầu khởi động, tầng điện cao thế trong khu nhà cũng dần dần khôi phục.

“Cố Tiểu Lộ thành công lên bờ.” Tiếng của Tiểu Lộ truyền vào trong xe thiết giáp.

Ở trên xe, Tất Lập Kỳ và Lâm Tiểu Hồng toát mồ hôi lạnh.

Mà lúc này, Tiểu Lộ đang cố gắng chấp hành nhiệm vụ nên đương nhiên không biết bọn họ đang cãi nhau chuyện gì. Cậu vừa lấy tay chỉnh máy tính, phân tích hoàn cảnh xung quanh vừa từ từ đi lên lầu ba.

Cho đến khi đi tới căn phòng nhỏ trong trí nhớ, Tiểu Lộ thấy cả người vui lên hẳn.

Cậu lấy tay mở cửa, nhưng đã bị khóa. Không sao cả, Tiểu Lộ lại làm giống như cánh cửa sổ lúc nãy, đưa tay sờ sờ một chút, cửa lập tức mở ra ngay.

Thật ra thì trong tay cậu đang cầm một chiếc chìa khóa vạn năng, nếu gặp trường hợp dùng chìa khóa này mà vẫn không mở được, thì cũng có thể cạy cửa mà vào.

Cánh cửa từ từ mở về phía Tiểu Lộ, thấy tình huống đó, Tiểu Lộ không khỏi ngây người. Bởi vì bình thường thì cửa đều sẽ hương vào bên trong mà không phải hướng trở ra ngoài như thế này.

Tiểu Lộ lui ra phía sau một chút cho cánh cửa mở hẳn ra rồi dùng máy tính mini phát ra một luồng sáng phân hình màu xanh. Kết quả, cậu phát hiện cả gian phòng đầy các tia laser đan xen vào nhau, từ trần nhà đến mặt đất, trung bình cứ cách 5cm sẽ có một tia như thế. Cách bảo vệ này đúng là còn khó xử lý hơn cả dụng cụ nhận diện hơi thở người tới gần. Ít ra thì với dụng cụ đánh hơi như thế, cậu còn có thể dùng dây đu đến bàn học, sau đó lần qua tủ bảo hiểm, nhưng còn chùm tia laser bảo vệ biến thái đó, trừ phi cậu có thể thu nhỏ lại 4.99 cm, nếu không vừa bước vào, cậu sẽ đụng phải chuông cảnh báo.

Tiểu Lộ buồn rầu, một tay chống cằm ngồi xếp bằng trước cửa, tập trung suy nghĩ cách giải quyết hàng rào bảo vệ.

Dù sao thì cậu cũng đang mặc áo ẩn hình, nên sẽ không có ai nhìn thấy cậu, mà cậu cũng không sợ bị kẻ nào phát hiện.

Trên xe thiết giáp, Cố đại gia và Cố Tiểu Hương nhìn màn hình, nhíu mày. Lúc nãy ngắt điện là nguồn điện do công ty điện lực phát ra, hiện giờ nguồn điện đang sử dụng là do máy phát trong khu nhà của Tả Ánh Long khởi động, cho nên không thể tiếp tục dùng phương thức ngắt điện của Tiểu Lộ khi nãy mà tắt hệ thống bảo vệ được.

Bấy giờ, có một tiếng động từ một góc ảnh nhỏ truyền đến.

Mọi người xem kĩ lại thì ra là nóc nhà mấy trăm năm của Cố gia bị phá một lỗ lớn, sau đó có một cô gái tóc xanh, áo lam, dáng người mảnh khảnh, tay cầm song đao nhảy vào trong nhà tìm kiếm gia chủ.

Kiệt Khắc vẫn lặng lẽ theo dõi cô nàng, thỉnh thoảng ngắt màn ảnh, truyền hình toàn bộ động tác của cô gái đến màn hình trên xe thiết giáp.

“Là Tả Tiểu Manh, cô ta đúng thật là đến tìm Tiểu Lộ.” Lâm Tiểu Hồng nói.

Đột nhiên, Tả Tiểu Manh xoay người lại, vung đao lên, màn ảnh tắt phụt chỉ còn màu trắng toát.

“Trong này…không có…người…” Kiệt khắc truyền từng câu nói của Tiểu Manh vào tai mọi người.

Cố đại gia lập tức điều chỉnh màn ảnh và âm lượng. Tiếp theo lại truyền tới một giọng nam, “Vậy cô trở về đi, hôm nay không biết tại sao tôi lại cảm thấy cả người không yên. Lúc nãy trong nhà còn mất điện, hại tâm tình tôi cũng kém hẳn.”

“Tôi sẽ về ngày.” Tả Tiểu Manh nói.

“Về ngay là bao lâu?” Giọng nói đó, Tất Lập Kỳ nhớ rõ là của Tả Ánh Long.

“Về ngay, mười phút.” Tả Tiểu Manh nói.

“Mười phút? Lâu lắm, như vậy tôi phải nhớ cô đến mười phút!” Tả Ánh Long nói tiếp: “Năm phút được không? Trong vòng năm phút phải trở về ngay! Dù sao với tốc độ của cô cũng không phải không làm được.”

“Có chút khó khăn!” Tả Tiểu Manh trả lời.

“Ngoan, mau về nhà đi, tôi chờ cô!” Sau lại còn tặng kèm một nụ hôn.

“…Ông chờ tôi.” Tả Tiểu Manh nói.

Kế nữa thì không còn tiếng động nào trong Cố gia.

Tất Lập Kỳ sờ cằm một chút rồi lên tiếng, “Tên Tả Ánh Long đó cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi mà còn dùng cách này để cua gái! Đúng là người vô sỉ bất kể là làm như thế nào cũng đều vô sỉ!”

“Sao Tả Tiểu Manh lại nghe lời Tả Ánh Long nhỉ?” Lâm Tiểu Hồng nhìn về phía tổ trưởng của mình, cô thật không hiểu vấn đề này.

“Yêu đó mà!” Tất Lập Kỳ dùng hai tay tạo thành một hình trái tim trước ngực, “Người máy trí năng bắt chước con người, học theo con người, đến cuối cùng cái gì cũng học hết cho nên học luôn mấy vụ yêu đương phức tạp của con người, yêu đó! Tôi đoán Tả Tiểu Manh ở bên cạnh Tả Ánh Long là vì hai nguyên nhân, một là cô ta đang học tập, hai là cô ta đã thật sự yêu Tả Ánh Long rồi.”

Cố đại gia và Cố Tiểu Hương không thèm đếm xỉa đến mấy vụ lí luận yêu đương của Tất Lập Kỳ, mà lập tức nói vào microphone: “Tiểu Lộ, năm phút nữa người máy đó sẽ trở về, chú ý thời gian một chút.”

Tiểu Lộ không lên tiếng mà chỉ tập trung nhìn mấy tia laser bảo vệ.

“…Nó nhập định rồi.” Cố Tiểu Hương bất đắc dĩ nói. Đứa em trai này của cô mỗi khi nghĩ đến thứ gì sẽ vô cùng tập trung, đừng nói là người khác nói chuyện, cho dù có lấy tay vẫy vẫy trước mặt nó, nó cũng không để ý tới.

Tất Lập Kỳ nghe thấy còn khẩn trương hơn cả ông và chị của Tiểu Lộ.

Y chạy lên giật lấy microphone của Cố đại gia, hét lớn, “Cố Tiểu Lộ, cậu chỉ còn năm phút thôi, có nghe thấy không? Nếu cậu thật không muốn hành động, tôi sẽ lập tức bắt cậu “gian”, luộc, ăn!”

Tiếng hét của Tất Lập Kỳ làm Tiểu Lộ hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, “Đừng ồn, tôi đang nghĩ cách tắt lưới laser bảo vệ.”

“Không phải cậu rất lợi hại sao? Không phải cậu là hacker siêu mạnh sao? Hệ thống laser bảo vệ nho nhỏ đó sao có thể cản được cậu chứ! Cố Tiểu Lộ, cậu mau nghĩ cách mở tủ bảo hiểm lấy nửa con chip đó ra cho tôi, sau đó lập tức trở về ngay, bằng không cậu nhất định phải chết!” Tất lập Kỳ gào thét.

Kết quả vừa mới rống xong, y đã bị Cố Tiểu Hương đạp cho một cước. Cô giống như một nữ vương cao ngạo, bễ nghễ mà khinh thường nhìn Tất Lập Kỳ, “Ai cho mày đụng đến em trai chị?”

“Chỉ còn năm phút, năm phút thôi đó!” Tất Lập Kỳ rướn cổ rống với Cố Tiểu Hương rồi quay đầu lại nhìn Lâm Tiểu Hồng, “Cô có mang hỏa tiễn lần trước đã bắn thủng người máy đó theo không?”

“…Tôi không biết là có nhiệm vụ này, cho nên ngoài súng và cảnh huy ra, cái gì cũng không mang theo…” Lâm Tiểu Hồng ảo não.

“Cô…” Tất Lập Kỳ nắm chặt nắm tay, định đập một cái lên đầu Lâm Tiểu Hồng, nhưng y lại nhịn xuống, rồi ngửa đầu thở dài.

“Chỉ cần trong vòng năm phút Tiểu Lộ có thể hoàn thành nhiệm vụ thì không có gì nguy hiểm.” Tuy Cố đại gia nói như vậy nhưng trong lòng ông vẫn vô cùng lo lắng. Trước đó đã nghe cháu mình nói, vừa nãy cũng đã thấy cảnh căn nhà bị phá thì có thể hiểu được lực sát thương của cô người máy trí năng Tả Tiểu Manh đó là rất lớn.

Cố Tiểu Hương nhìn màn hình một chút rồi lấy ra hai cây súng, một cho mình, còn một cho Tất Lập Kỳ.

Tập Lập Kỳ nhìn một cái, không thèm nhận, “Tôi có súng rồi!”

Cố Tiểu Hương trừng mắt nhìn tên đáng ghét trước mặt mình, “Đây là súng xung điện, chẳng lẽ cậu định lấy súng cảnh sát đã đăng kí số liệu ở cục cảnh sát ra dùng? Muốn cả thế giới không biết cậu chạy đến nhà Tả Ánh Long trộm đồ à?”

Tất Lập Kỳ quay đầu lại trừng bà chằn nọ một chút rồi mới cầm lấy súng.

Tiếp theo, Cố Tiểu Hương lại lấy ra hai khẩu súng xung điện từ và cũng đưa cho Tất Lập Kỳ một khẩu, “Nè, cái này dùng để đối phó người máy.” Sau đó nói tiếp, “Trong nhà Tả Ánh Long có hết thảy mười ba người, cậu sáu tôi bảy, chờ đến khi người máy đó trở về, sẽ tính qua phần cậu, như vậy vừa vặn một người bảy tên, rất công bằng.”

“Nè, bà chị! Người máy đó có thể tính thành hai ba chục người đó…” Tất Lập Kỳ phản bác ngay.

“Tôi là phụ nữ có thai, cậu muốn tôi đi đối phó người máy đó? Nếu tôi không cẩn thận bị đánh trúng bụng, làm cho đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Cậu có thể sinh một đứa khác cho tôi không? Có thể không?” Cố Tiểu Hương nói xong thì mở cửa xe nhảy xuống.

Tất Lập Kỳ vừa muốn xuống xe lại bị Lâm Tiểu Hồng níu lại, “Tổ trưởng, còn tôi…”

“Cháu cứ ở lại đây lo cho ông lão này đi.” Cố đại gia mở miệng, “Chờ lát nữa sẽ đến phiên cháu.”

Tất Lập Kỳ cũng nhìn Lâm Tiểu Hồng, gật đầu.

Tuy rằng Lâm Tiểu Hồng rất muốn đi, nhưng cô phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên rồi!

Tiểu Lộ nhìn một hồi, rồi đánh lên bàn tay một cái. Cậu đã nghĩ ra cách rồi.

Trên bàn làm việc có máy tính, xem ra hệ thống này được khởi động từ đó, chỉ cần cậu có thể xâm nhập vào thì sẽ có cơ hội tắt bỏ hệ thống bảo vệ!

Tiểu Lộ rút một mạch điện ra khỏi máy tính mini, sau đó lấy một con bọ khoảng 1cm trong túi ra. Cậu lấy dụng cụ cẩn thận mở con bọ, lắp mạch điện vào. Sau khi lắp ráp xong xuôi, mắt con bọ phát ra tia sáng màu hồng, chân cũng bắt đầu chuyển động. Tiểu Lộ đặt con bọ xuống đất rồi dùng máy tính mini đều khiển hướng đi của con bọ, cẩn thận lách qua mạng lưới laser. Chờ cho nó đi đến bên bàn làm việc rồi đều khiển cho nó leo lên, cuối cùng là chạm vào chiếc máy tính.

Khoảng một phút thì “Ba” một tiếng, toàn bộ tia laser biến mất hết. Khóe miệng Tiểu Lộ câu lên một nụ cười rồi lập tức thu hồi con bọ, chạy nhanh đến bên tủ bảo hiểm, bắt đầu nghiên cứu loại tủ mới của Đức này.

Tuy là sản phẩm mới nhưng tủ bảo hiểm đó lại không dùng mật mã khóa như bình thường, mà là một loại khóa xoay tròn đã dùng ba, bốn mươi năm trước. Phía trên nó khóa có đến năm mươi con số, nếu muốn mở ra thì đúng là vô cùng khó khăn.

Tuy Nhiên, không có bất kì một loại khóa nào có thể làm khó được người của Cố gia. Lúc Tiểu Lộ còn rất nhỏ, ông nội đã từng dạy cậu cách mở loại khóa này rồi và tất nhiên, đến giờ, cậu vẫn còn nhớ rất rõ.

Bàn tay vặn vặn, ngón tay xoay xoay một chút, Tiểu Lộ kê tai sát vào ổ khóa để nghe tiếng động bên trong. Bí ẩn bên trong loại ổ khóa thời “thượng cổ” này là kim hỏa ở trong đó, chỉ cần tìm được vị trí kim hỏa, sau đó kéo qua phải một vòng, trở qua trái ba vòng, tổng cộng chỉnh bốn vòng là khớp với mật mã, tủ bảo hiểm sẽ mở ra.

Tuy nhiên, âm thanh của kim hỏa cực kì nhỏ, cho nên phải có nhĩ lực tốt và sự tập trung cao độ thì mới nghe đúng vị trí.

Tiểu Lộ từ từ xoay, từ từ xoay, tập trung nghe tiếng máy móc hoạt động bên trong.

“Cạch…” Một tiếng.

“Cạch…” Hai tiếng.

“Cạch…” Ba tiếng.

Cậu định chuyển vòng thứ tư thì bên tai bỗng truyền đến giọng nói của ông nội, “Tiểu Lộ, còn một phút!”

Tiểu Lộ hít sâu một hơi rồi tiếp tục nghe tiếng động bên trong ổ khóa, cuối cùng “Lạch cạch…” tủ bảo hiểm mở ra.

Tiểu Lộ lập tức kéo cánh cửa vừa cứng vừa nặng ra, cậu tìm một lát thì phát hiện ở tầng trên có một chiếc hộp được bao bọc bởi lớp vải nhung màu lam, nhìn giống như hộp chứa nhẫn, cậu vội mở ra xem.

“Ha ha…” Tiểu lộ cười to, “Tìm được rồi!”

“Rút lui!” Trong ống nghe cũng vang lên giọng của ông nội. Vừa lúc này, chuông cảnh báo của khu nhà cao cấp cũng vang lên.

Tiểu Lộ nghe thấy, không khỏi hoảng hốt. Cậu nhét lẹ chiếc hộp vào túi rồi chạy nhanh đến bên cửa sổ, dùng sức đập vỡ cửa sổ, nhảy xuống. Lúc này, dây thừng trên tay cậu cũng phóng ra, móng vuốt bám chặt vào cửa sổ lầu ba, làm giảm bớt áp suất quất vào bụng cậu, đáp khẽ xuống đất.

Tả Ánh Long vốn đang ở phòng khách vừa nghe nhạc vừa nhấm nháp rượu ngon trong một bầu không khí tuyệt vời, thì tiếng chuông cảnh báo vang lên làm ông ta đứng phắt dậy, sắc mặt chuyển biến.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tả Ánh Long tức giận, hỏi.

Bọn thuộc hạ của ông ta đều chạy đi kiểm tra, chợt có người ở lầu ba hô lên: “Lão đại, tủ bảo hiểm trong văn phòng người bị cạy rồi.”

“Mẹ nó! Là tên không biết sống chết nào dám động vào đồ của ông!” Chợt nhớ tới chuyện trong tủ bảo hiểm còn có nửa con chip, Tả Ánh Long cả kinh, ném ly rượu xuống thảm, vỡ thành từng mảnh nhỏ, “Mấy đứa tụi bây còn đứng đó làm gì? Không mau ra ngoài xem rốt cuộc là tên lớn gan nào dám vào nhà tao trộm đồ!”

“Dạ, lão đại!”

Tả Ánh Long chạy ngay lên lầu ba xem, phát hiện đúng là nửa con chip đó đã bị lấy mất, ông ta giận sôi lên.

“Không được, phải gọi Tiểu Manh trở về mới có thể giải quyết ổn thỏa!” Trong mắt Tả Ánh Long lộ ra hung quang, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi ngay.

Ngay khi điện thoại vừa chuyển được thì ánh mắt và vẻ mặt của ông ta vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu lại giấu đi sự cay độc khi nãy.

Ông ta làm ra vẻ khẩn trương, “Tiểu Manh, không xong rồi, trong nhà có trộm, hiện giờ cô đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà?”

Đối phương ở đầu bên kia đáp lại, “Cũng sắp về tới rồi!” Sau đó treo máy.

Sau khi tắt điện thoại, Tả Ánh Long nhìn về phía tủ bảo hiểm bị mở ra. Tủ bảo hiểm và thiết bị bảo vệ mà ông ta mua đều là thiết bị công nghệ cao, tại sao công ty và nhà ông ta lại bị trộm vào liên tục như thế?

Tả Ánh Long nghiến răng, trong lòng thầm nghĩ, người bên cảnh cục cung cấp tin tức cho ông ta nói phía họ không có người nào có khả năng như thế, chẳng lẽ phía tổ “Săn rồng” đó tìm được nhân tài cao cấp bên ngoài vào?

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm, mà càng nghĩ thì lại càng tức giận, Tả Ánh Long hừ một tiếng thật lớn rồi đi xuống lầu, ông ta thật muốn biết là ai có lá gan lớn như vậy.

Sau khi thành công đáp xuống cỏ, Tiểu Lộ chạy nhanh về phía xe thiết giáp, lúc này cậu lại nhìn thấy Tất Lập Kỳ chạy về phía mình.

“Cố tiểu ngốc, sao mày lại ngốc như thế, làm chuông cảnh báo kêu lên inh ỏi!” Vốn đang mặc áo ẩn hình nhưng bởi vì gấp quá nên Cố Tiểu Hương vẫn chưa bật nút ẩn, vừa nhìn thấy Tiểu Lộ thì cô mắng cho xối xả.

Tiểu Lộ cũng giải trừ chế độ ẩn hình, cả ba người cùng dừng lại, nói: “Bên trong tủ bảo hiểm còn một tầng bảo vệ nữa, em không phát hiện!”

“Ngu ngốc!” Cố Tiểu Hương mắng.

Tất Lập Kỳ trừng Cố Tiểu Hương một cái, sau đó quay sang nhìn Tiểu Lộ bằng ánh mắt trìu mến, “Cậu không sao chứ? Lúc nãy thấy cậu nhảy từ lầu ba xuống, có bị thương ở đâu không?”

“Không sao cả! Đúng rồi! Đây là thứ anh cần!” Tiểu Lộ đưa tay vô túi móc móc, lôi ra một cái hộp, đưa cho Tất Lập Kỳ.

Tất Lập Kỳ cũng thở ra một hơi, “Không có gì là tốt rồi!” Sau đó nhìn liếc qua chiếc hộp một cái rồi tùy tiện cầm lấy, nhét vào túi, “Vất vả cho cậu rồi!”

Cách đó không xa vang lên tiếng người hô to, “Ở đây! Có ba người!”

Theo sau đó là một loạt tiếng súng, đèn trong sân của khu nhà cao cấp cũng được thắp sáng, hình dáng của ba người Tiểu Lộ cũng theo đó hiện ra, không chỗ nào che dấu được.

Tiểu Lộ và Tiểu Hương mặc áo ẩn hình, có kèm cả chức năng chống đạn nên khi tiếng súng vang lên, Tiểu Lộ lấp tức bước lên phía trước, cản thay Tất Lập Kỳ một viên đạn. Sau đó quay đầu lại hỏi, “Anh có mặc áo chống đạn không?”

“Có!” Tất Lập Kỳ trả lời.

“Ờ!” Tiểu Lộ lập tức tránh khỏi Tất Lập Kỳ, chạy đến bên cạnh Cố Tiểu Hương, lấy trong túi ra một khẩu súng xung điện, đồng thời nổ súng hỗ trợ Cố Tiểu Hương.

Khi dòng tĩnh điện trong cơ thể vượt quá giới hạn thì con người sẽ rơi vào trạng thái mê man, đây chính là cơ cấu vận hành của súng xung điện. Tất Lập Kỳ nhìn Tiểu Lộ xử một người lại một người, ai oán nói: “Mặc dù người ta có mặc áo chống đạn, nhưng đầu lại không có đội nón sắt, nếu bị bắn trúng thì tiêu ngay đó!”

“Bắn trúng càng tốt!” Tiểu Hương nói.

“Ít đi một mối họa phải không chị?” Tiểu Lộ cười cười.

Mười mấy tên bị xung điện ngất xỉu, mấy tên còn lại cũng xông tới, cầm súng nhắm ngay vào ba người. Tiểu Hương sờ sờ bụng, áo chống đạn tuy rằng chống đạn nhưng bị bắn trúng vẫn sẽ đau nha! Vừa rồi bụng của cô bị bắn trúng ba phát, cũng không biết là tên chết tiệt nào lại nhằm ngay bụng phụ nữ có thai mà bắn, nếu để cô bắt được, tên đó nhất định phải chết.

Lúc này, lại xuất hiện thêm một người, đương nhiên là Tả Ánh Long.

Do Tiểu Lộ và Tiểu Hương đều mang mặt nạ bảo hộ nên Tả Ánh Long không nhìn thấy mặt của hai người họ, nhưng với bộ tóc tím và đôi mắt đen lấp lánh đó thì Tả Ánh Long có thể nhận ra.

“Ai nha, không phải là tổ trưởng tổ trọng án tổng cục thành phố T Tất tổ trưởng hay sao? Hôm nay có chuyện gì mà ngài lại đại giá quan lâm hàn xá, lại còn dẫn theo hai tên trộm nữa? Tất tổ trưởng, nếu để cấp trên mới nhậm chức của cậu biết cậu đến chỗ của tôi trộm đồ thì thật là không tốt lắm đâu!” Tả Ánh Long nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng để ý đến ông ta, phá vòng vây trước rồi nói sau!” Tiểu Lộ kéo kéo Tất Lập Kỳ.

Thật ra thì Tiểu Lộ đã nhìn thấy một người từ phía xa chạy tới, với tốc độ không phải của con người đó thì đúng là Tả Tiểu Manh đã trở lại.
Bình Luận (0)
Comment