[Canh Triệt Đồng Nhân] Yêu Tinh Giai Nhân

Chương 4

Sông nước Giang Nam

“Nguyên, ngươi xem cái này, thật là dễ thương nha.” Hi Triệt giơ lên một cái gương nhỏ điêu khắc tinh tế cười nói với Thủy Nguyên “Thật muốn mua nó quá.”

“Đúng vậy, rất hợp với Hi Triệt.” Thủy Nguyên vui vẻ cười, lấy ra một thỏi bạc đưa cho lão bản “Gương này chúng ta mua.”

“Nguyên, cảm ơn ngươi.” Hi Triệt vui vẻ cười thẹn thùng với Thủy Nguyên “Ngươi thật tốt.”

“Triệt, làm việc cho ngươi là vinh hạnh lớn nhất của ta.” Thủy Nguyên thấy Hi Triệt vui vẻ như vậy, chính mình cũng không cầm được thấy vui vẻ hẳn lên.

Nhịn không được, thật sự là nhịn không được. Từ Hải Nguyệt Thành đến Giang Nam, bọn họ hai người dọc theo đường đi nói nói cười cười, làm người khác tưởng rằng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất phú hào sắp kết hôn. Chính mình chỉ có thể nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, không nhúng tay chút nào. Từ khi cãi nhau với Hi Triệt, cũng không có cơ hội tiếp cận Hi Triệt của hắn nữa, nay lại nhảy ra một Thôi Thủy Nguyên. Điều này làm cho Hàn Canh vạn phần khổ não. Nghĩ đến đây, Hàn Canh lại càng thêm tức giận.

“Nguyên, ta hôm nay rất vui.” Hi Triệt cố ý hướng đến chỗ Hàn Canh lớn giọng nói. Hừ, đầu gỗ kia, ta cho ngươi không tỏ thái độ, tức chết ngươi luôn.

“Ở cùng với Hi Triệt, ta cũng thực vui vẻ.” Thủy Nguyên không chú ý tới ý đồ của Hi Triệt, cười đến gương mặt như tỏa nắng. Tựa như người hạnh phúc nhất trên đời chính là hắn. Đích xác, mỹ nhân trong ngực, ai lại không một phen hạnh phúc?

“Thiếu gia.” Hàn Canh rốt cục kiềm chế không được tiến lên một bước “Chúng ta đến đây là để tìm Tại Trung thiếu gia.” Chứ không phải bảo ngươi kích thích ta. Đương nhiên câu nói phía sau kia chỉ có thể nói trong lòng.

“Được rồi, ta biết. Ta và Thủy Nguyên cũng thực lo lắng a, không thấy mấy ngày nay Thủy Nguyên vội vàng tìm tông tích Tại Trung đến sứt đầu mẻ trán luôn rồi sao?” Cố ý nói lời ái muội kích thích tâm Hàn Canh, Hi Triệt cảm thấy tâm tình vô cùng vô tốt, tươi cười cũng càng thêm tươi đẹp. “Thật vất vả kéo Thủy Nguyên đi ra ngoài giải khuây, chơi xong rồi lại tìm thôi.”

“Thuộc hạ đã hiểu.” Hàn Canh không cam lòng nhìn vào mắt Hi Triệt, tức giận xoay người rời đi.

Kim Hi Triệt, coi như ngươi lợi hại. Chiêu này thật rất hay. Ta Hàn Canh, cũng tuyệt đối sẽ chơi với ngươi đến cùng!

“Ê, ngươi có nghe nói ‘Ngọc diện la sát’ Trịnh Duẫn Hạo muốn cưới kinh thành đệ nhất mỹ nhân Kim Tại Trung làm vợ hay không?” Một nam nhân xấu xí thô tục mờ ám hỏi tên đồ tể tai to mặt lớn bên cạnh.

“Ai.” Đồ tể kia lau lau dầu mỡ bên mép, cố tình hào sảng mắng “Tiểu mỹ nhân kia liền cho Trịnh Duẫn Hạo, thực con mẹ nó đúng là phí của trời mà!”

Một hàng ba người ở bên cạnh nghe lén không khỏi cau mày, nhất là Hi Triệt. Hận không thể gọi hai tên phế vật kịa lại hỏi cho rõ ràng. Cũng may Hàn Canh lôi kéo y, bằng không thật đúng là không biết sẽ gặp phải cái phiền phức gì.

“Cũng phải nha,” Nam nhân xấu xí thô tục kia tiếp tục nói “Kim Tại Trung kia, bộ dáng phải nói là rất tuyệt. Còn không biết bị Trịnh Duẫn Hạo hưởng dụng qua bao nhiêu lần. Thân thể kia, chậc chậc......” Dứt lời, chỉ kém nước miếng chưa có chảy ra. Khuôn mặt vốn đã khó coi lộ vẻ như vậy càng làm người ta buồn nôn.

“Kim Tại Trung kia chính là nhị thiếu gia Kim phủ, truyền thuyết Kim gia đại thiếu gia kia bộ dáng mới gọi là kinh vi thiên nhân a!” Đồ tể ngơ ngác nhìn một mâm thịt béo trên bàn, tựa như muốn xem chúng nó là mỹ nhân mà nuốt một cái.

“Ọe......” Kim Hi Triệt nhìn thấy biểu tình đáng khinh của hai tên phế vật này thiếu chút nữa nôn hết ra ngoài. Bất đắc dĩ chỉ có thể chịu đựng.

“Đừng nói là ngày mai thành thân nha, ngươi có đi không?”

“Ai có thể không đi, liền mỹ nhân kia. Chậc chậc, dáng người kia......”

Hi Triệt sớm nghe không nổi ô ngôn uế ngữ này, kéo Thủy Nguyên cùng Hàn Canh vội vàng trở về khách điếm.

“Tức chết ta!” Kim Hi Triệt đặt mông ngồi lên ghế tử đàn hảo hạng, tức giận vỗ bàn “Kim Tại Trung tiểu tử này, cư nhiên không nói một tiếng liền gả đi!”

“Triệt, đừng vội.” Thủy Nguyên trấn an Hi Triệt “Tại Trung làm như vậy, nói không chừng có nỗi khổ.”

“Nỗi khổ?!” Nhắc tới đây Hi Triệt càng thêm gấp gáp hét to “Nỗi khổ gì, không nói một tiếng. Bên ngoài còn nói hắn bị bắt cóc. Làm hại chúng ta ba người tân tân khổ khổ đi tìm, chỉ vì hắn có nỗi khổ?”

“Thiếu gia, đừng vội. Đợi Hàn Canh ra ngoại nghe ngóng tin tức. Lập tức có thể được tin chính xác. Xin thiếu gia ở lại đây chờ.” Hàn Canh thấy Hi Triệt gấp gáp kêu to như thế, chỉ có thể nhanh chóng tìm kiếm tin tức Tại Trung cho Hi Triệt có thể bình tĩnh lại. Triệt thân thể yếu đuối, quá tức giận sẽ chịu không nổi.

“Canh.” Hi Triệt biết Hàn Canh lo cho mình, ngữ khí liền mềm xuống “Đi sớm về sớm.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo tươi cười nhàn nhạt quan tâm, không khỏi làm Hàn Canh nhìn đến muốn ngẩn ngơ. Thất thần một chút, Hàn Canh ổn định lại tâm trí “Vâng, thiếu gia yên tâm.” Dứt lời, liền vội vàng đi ra ngoài.

Thủy Nguyên trông thấy một màn như vậy, tươi cười trên mặt trở nên cứng ngắc. Nguyên lai, quan hệ giữa bọn họ vẫn thân thiết như thế. Chỉ trách ta, nghĩ đơn giản như vậy.

‘Hi Triệt...... ’ Thủy Nguyên ở trong lòng khẽ gọi. Khi nào thì ngươi mới có thể quên đi Hàn Canh, đến bên cạnh ta?
Bình Luận (0)
Comment