Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 37

Trong căn phòng tối đen, Tô Anh từ từ thu tay vào trong chăn, hơi ngửa đầu, có gắng thông qua ánh trăng tìm kiếm bóng dáng Lục Xung, hắn vốn có làn da màu lúa mạch, lại mặc cả người y phục màu đen, khiến hắn chìm trong bóng đêm.

Lục Xung chật vật ngồi ở cuối chân giường nàng, lưng dựa vào cột giường, hơi thở hắn đột nhiên bất ổn, rõ ràng, là vì bị Tô Anh nói thành ra thẹn quá thành giận.

Thật ra, giờ phút này Lục Xung rất khó hình dung tâm tình của mình, hắn nghẹn ngào nói: “Ta đi thắp đèn.”

Tô Anh cảm giác được ván giường rung rung, hắn dẫm chân đạp xuống mặt đất, trong phòng vang lên âm thanh sột soạt, ánh nến lay lắt vài cái, trong phòng bỗng nhiên sáng sủa hơn, hắn lại ngồi trở về.

Không khí trầm tĩnh.

Đôi mắt Lục Xung dưới ánh nến trở nên sáng ngời, nhưng nhìn kỹ hốc mắt lại ửng đỏ cất giấu một tia bị thương.

Hắn quay đầu đi.

Tô Anh nhấp nhấp môi, chống cánh tay, muốn ngồi dậy.

Lục Xung vội vàng cúi người đỡ lấy cánh tay của nàng.

Tô Anh khi ngủ ăn mặc đơn giản, lòng bàn tay hắn nóng bỏng cách một lớp vải dệt mỏng chạm vào nàng, động tác không thô lỗ, mà ngược lại rất nhẹ nhàng.

Thân mật như vậy, trong lòng hai người đều có chút chấn động.

Lục Xung cố nén xúc động, ôm nàng, còn cầm một cái gối khác lót ở sau lưng nàng.

“Như vậy thoải mái hơn không?”

Hắn chăm sóc nàng rất tốt, Tô Anh không có cách nào làm trái lương tâm mà phủ định, chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Xung nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại đỏ ửng của nàng, hắn như nghĩ tới cái gì, đột nhiên đứng dậy, đi đến thau đồng cách đó không xa.

Tô Anh thấy một gậy tre cắm rất nhiều hồ lô đường.

Hắn cầm gậy tre đi về phía nàng, trong nháy mắt Tô Anh dường như nhớ về những ngày tháng ở Tây Bình, ngày ấy hắn cũng như thế này, ngây ngốc mua rất nhiều hồ lô đường.

Thời điểm Tô Anh đang thất thần, Lục Xung đã đi đến ngồi lại bên người nàng, lấy một cây hồ lô đường, đưa tới trước mặt nàng rồi lẳng lặng nhìn nàng, liếm môi mỏng khô khốc, gian nan mở miệng: “Anh Anh, nàng mau ăn đi.”

Hắn thật cẩn thận lấy lòng nàng, sợ vừa lơ đãng, nói sai lời chọc giận nàng.

Tô Anh không đành lòng cự tuyệt, duỗi tay nhận lấy.

Biểu tình trên mặt Lục Xung ý muốn nói lại thôi.

Tô Anh cúi đầu không nhìn lên, nàng chăm chú nhìn hồ lô đường, sơn tra hồng diễm được bao bọc bởi nước đường vàng khô, trong ánh sáng lóe lên ánh vàng rụm.

Dường như nàng đã nếm hương vị chua chua ngọt ngọt của nó, nàng không nhịn được cắn ngay một quả sơn trà trên đỉnh xiên tre, rồi liếm lớp đường được bọc bên ngoài.

Hồ lô đường từng tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng ăn trong miệng, Tô Anh hơi hơi há to miệng, hàm răng cắn xuống.

Rơi vào khoảng không.

Hồ lô đường bỗng nhiên lại trở về tay Lục Xung.

Tô Anh ngậm miệng lại, tay nhỏ khẩn trương nắm chắt xiên hồ lô đường, lo lắng nhìn hắn.

Trên mặt Lục Xung hiện lên vẻ xấu hổ, lại sợ nàng hiểu lầm, giải thích nói: “Ta nghe đại phu bảo rằng hiện tại nàng không thể ăn sơn trà.”

Tô Anh: “……”

Nàng không biết nói gì, không thể ăn thì vậy thì không ăn!

Chỉ là nàng khó hiểu: “Vậy chàng mua nó làm gì?”

“Ta thấy nàng muốn ăn.” Lục Xung càng xấu hổ.

Thừa dịp nàng ngủ, hắn sai người đi mua hồ lô đường, xúc động qua đi mới nghĩ đến tình trạng hiện tại của nàng, lại không yên tâm, mời một đại phu đến đây hỏi rõ những điều kiêng kị của thai phụ.

Lục Xung muốn thỏa mãn nàng, lại lo lắng thân thể của nàng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cho nàng nếm vỏ bọc đường bên ngoài cho đỡ thèm cũng được.

Hắn lại không biết làm như vậy ngược lại càng tàn nhẫn, hắn sợ Tô Anh không biết, lại nói: “Ngoài sơn tra còn có lúa mạch, cua……”

Lục Xung cẩn thận hỏi đại phu, rồi ghi nhớ trong lòng.

Nghe hắn càm ràm mà không biết mệt, Tô Anh bật giác nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

“Nó đã được sáu tháng rồi.” Giọng nói Tô Anh đều đều ôn nhu.

Âm thanh Lục Xung hơi ngừng lại, nhìn về phía bụng nàng, ánh mắt mang theo một chút khát vọng, bàn tay chống ở bên người run rẩy.

Đây là hài tử của hắn cùng Anh Anh, hắn muốn sờ nó.

Lục Xung cho rằng nàng nguyện ý cùng hắn nói về hài tử, thì có lẽ nàng đã dần tha thứ cho hắn, nhưng hắn vừa mới nâng tay lên liền nghe được âm thành của nàng.

“Chu Huyền Diễm, ta biết thân phận của chàng còn sớm hơn chàng nghĩ, khi chàng nói với ta sau này chàng phải quay về kinh. Thì trong lúc đó, ta cũng vô tình ở trước cổng quan phủ nhìn thấy chàng, khi đó thì ta đã biết.”

Tô Anh nhẹ giọng nói.

Cánh tay Lục Xung cứng đờ, biểu tình cứng lại, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt.

Hắn biết, thời gian đó nàng luôn muốn mua đồ cho hắn, mà những thứ kia là nàng nghiêm túc chọn lựa, chuẩn bị hành trang cho hắn.

Tưởng tượng đến đây, Lục Xung liền muốn cho chính mình một cái tát.

“Đứa nhỏ này cũng là ta cố tình giữ lại.” Tô Anh ngước mắt nhìn hắn, “Ta chỉ cần đứa nhỏ này.”

Trên mặt Lục Xung không còn huyết sắc, hắn biết nàng chỉ nói một nửa.

Thật ra nàng muốn nói, nàng không cần hắn, nàng chỉ cần hài tử.

“Sau này ta đối tốt với chàng, cũng là vì ta muốn có đứa bé, mong rằng chàng sẽ không trách ta.” Giọng nói Tô Anh có chút run rẩy.

Không trách nàng, không trách nàng, là hắn sai, Lục Xung biết kết quả này hết thảy đều là do hắn lừa nàng.

Là hắn giấu giếm khiến nàng không thể tin tưởng hắn nữa, Anh Anh của hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị bỏ rơi, ngay cả hắn cũng lừa nàng, hắn rơi vào kết cục như thế này là hắn xứng đáng.

Dù biết thế nhưng hắn vẫn xúc động đến hoa cả mắt, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Tô Anh không ngừng chọc vào tim gan hắn: “Chàng gạt ta thân phận của mình, ta lừa chàng có hài tử, chúng ta đều là người trường thành, coi như tính toán xong không ai nợ ai.”

Tại sao lại tính toán xong!

Mu bàn tay Lục Xung lộ rõ gân xanh, âm thanh từ trong cổ họng như nghẹn lại: “Không có khả năng!”

Hắn cắn răng: “Anh Anh, ta xin lỗi, đều là ta sai, nàng cho ta một cơ hội có được không?”

Tô Anh lắc đầu: “Chúng ta không thích hợp!”

“Chỗ nào không thích hợp? Nàng nói đi ta sẽ sửa!” Lục Xung sốt ruột nói.

Tô Anh rũ mắt, né tránh ánh mắt đáng thương của hắn, thấp giọng nói: “Thân phận không phù hợp.”

Âm thanh Lục Xung khàn khàn: “Ta biết ta không xứng với nàng, nhưng Anh Anh, ta thật sự không thể không có nàng, ta sẽ nỗ lực trở thành người xứng đôi với nàng.”

Tô Anh cho rằng chính mình nghe lầm, há hốc mồm nhìn hắn.

Nếu không phải hắn quá mức nghiêm túc, Tô Anh sẽ cho rằng hắn đang nói đùa.

Tô Anh không nói lời nào, Lục Xung liền cho rằng nàng vẫn không đồng ý, hắn không nghĩ được cách nào khác.

Nhưng Lục Xung biết đời này, bọn họ phải ở bên nhau.

Mặc kệ dùng biện pháp gì, trói, cướp, cũng được.

Lục Xung đứng lên, vóc dáng hắn rất cao, Tô Anh ngồi ở trên giường phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn đến hắn.

Lục Xung banh mặt, sắc mặt khó coi đến mức trước đó nàng chưa từng thấy qua.

“Chàng……” Tô Anh thở dài, biết rằng nếu không dùng biện pháp mạnh, e hắn là sẽ không chết tâm.

“Chu Huyền Diễm, hiện tại ta không có thích chàng nhiều như lúc trước nữa.”

Nàng nhéo tay, tốc độ nói nhanh hơn.

Lục Xung hít sâu một hơi, lại lùi lại vài bước, khiếp sợ nhìn nàng, trên mặt tràn đầy vẻ bị thương cùng khó tin.

Lục Xung không tin, lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, chỉ vào Tô Anh nửa ngày nói không ra lời.

Chỉ có thể tức giận ở trong phòng đi tới đi lui.

Tô Anh khắc chế chính mình, buộc chính mình đừng nhìn hắn, trong lòng mặc niệm chỉ cần chịu đựng qua lúc này thì tốt rồi.

Nàng sờ sờ bụng tròn tròn, tiểu hài tử ngoan ngoãn đáp lại nàng, nhô lên một cái chạm vào lòng bàn tay nàng.

Tô Anh trộm nhìn thoáng qua người cách đó không xa vừa bị chọc tức.

Tô Anh thầm nghĩ: Thôi bỏ đi.

Nàng nhìn xuống dưới, nhẹ nhàng xoa chiếc bụng nhỏ, từ từ rồi sẽ ổn thôi, nàng cong môi, ánh mắt dần trở nên dịu dàng theo bản năng.

Bước chân Lục Xung dừng lại, thấy được ý cười trên mặt Tô Anh.

Hắn cực kì tức giận, nhưng hắn biết chính mình không có quyền để yêu cầu nàng tha thứ cho hắn.

Không thể áp chế được ủy khuất cùng lửa giận, hắn cần tìm một chỗ để phát tiết.

Lục Xung đột nhiên xoay người đi ra ngoài.

Kéo cửa ra, thấy được Trân nương đứng ở ngoài cửa bưng khay co quắp bất an.

Lục Xung lập tức nhìn nàng thoáng qua.

Tô Anh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn.

Thấy hắn biến mất, rồi nhìn thấy Trân nương tiến vào.

Trân nương mang khay tới đặt trên bàn đặt ở giường: “Cô nương dùng bữa đi.”

Tô Anh thu hồi ánh mắt, nhìn đồ ăn bốc khói nghi ngút hỏi: “Mọi người ăn chưa?”

Trân nương gật đầu: “Cô nương yên tâm, chúng tôi ăn rồi.”

Tô Anh cầm lấy chiếc đũa, yên lặng gật đầu.

Làm bộ lơ đãng hỏi: “Hắn đi rồi sao?”

Trân nương biết người mà nàng hỏi chính là nam nhân anh tuấn kia, nhưng qua có vẻ rất hung dữ.

Gật gật đầu: “Ta thấy hắn đi ra ngoài rồi.”

Lục Xung đi đến trong viện, bỗng nhiên nghỉ chân.

Hắn hít sâu, quyết định đối mặt với số mệnh, nhưng hắn hàm dưới hắn căng chặt vẫn là không thể thả lỏng.

Hắn cắn chặt hàm dưới, tự mình an ủi, đã dùng mọi cashc tìm được nàng rồi, bây giờ cho dù nàng có hận hắn cũng không sao, chuyện này chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Trân nương từ Đông phòng đi ra, lại chạm mặt với Lục Xung vừa quay lại.

Lục Xung nhìn thẳng, vượt qua cánh cửa, sải bước đi vào, hùng hổ đứng ở trước giường.

Dùng ngữ khí tàn nhẫn, nhưng lời nói lại lộ vẻ hèn mọn nói: “ Anh Anh, xin nàng hãy cho ta ở lại đi mà!”

______________________________________ 
Bình Luận (0)
Comment