Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt

Chương 13

Tối đó tôi không tài nào ngủ được.

Chừng hai giờ sáng tôi ra ngoài uống nước. Lúc đi ngang qua phòng Biên Dã thì nghe tiếng nói chuyện. Cách một cánh cửa, âm thanh không rõ ràng nhưng tôi không muốn nghe lén.

Dẫu vậy tôi vẫn nhận ra giọng Biên Dã rất nghiêm túc nói gì đó, còn tiếng Đường Hiểu Thần đáp lại có hơi nức nở.

Uống nước xong tôi về phòng ngủ tiếp.

Đến sáu giờ sáng, hai mắt tôi vẫn mở to không chịu khép lại.

Tôi muốn dậy làm việc gì đó nhưng vừa mới nhích người thì Vương Chiêu hình như gặp ác mộng theo thói quen quay sang ôm tôi như bạch tuộc.

Tôi cảm giác hắn đã tỉnh rồi nhưng chính hắn không nhận ra, sờ soạng tôi trong bóng tối: “Nguyệt Nguyệt… em đi đâu vậy?”

Dịu dàng hệt năm đó.

Bỗng nhiên tôi hơi muốn khóc.

Nằm yên phút chốc cho hắn ôm, sau đó tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Rửa mặt, uống nước, hút một điếu thuốc ngoài ban công rồi về phòng lấy bảng màu, bắt đầu vẽ.

Hết cách rồi, trong đầu rối như tơ vò, bây giờ chỉ có công việc mới khiến tôi tỉnh táo và bình tĩnh.

Cứ thế, uống nước, ăn gì đó, hút thuốc, vẽ, lặp đi lặp lại từ sáu giờ đến mười giờ.

Mười giờ, Vương Chiêu thức dậy. Hắn như thường ngày, không phát hiện điều gì bất thường, dùng chất giọng khàn khàn mới ngủ dậy gọi tôi, hỏi tôi sao lại dậy sớm thế, đang bận việc gì. Còn gọi tôi lại giường để hắn ôm một lát. Dịu dàng như trước đây.

Tôi hoảng hốt, thật lâu trước kia tôi đã từng tưởng tượng về tương lai của chúng tôi. Và cảnh tượng lúc này có trong những tưởng tượng ấy. Là cuộc sống ngày thường của chúng tôi.

Thật ra cũng mới ba năm trôi qua mà thôi. Ba năm, có người còn chưa đi qua sự cuồng nhiệt thuở ban đầu.

Thấy tôi không đáp lại Vương Chiêu mới phát hiện có gì đó không đúng. Dần dần, kí ức tối hôm qua trở lại. Ồ, chậm chạp như hắn cuối cùng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

“Nguyệt Nguyệt.” Hắn ôm tôi từ sau lưng, tôi ngừng vẽ nhưng vẫn không xoay người lại.

“Tối qua em về lúc mấy giờ? Về bằng cách nào? Xin lỗi… Tối qua anh hơi say, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tôi tiếp tục vẽ, đáp: “Có chuyện gì không phải trong đầu anh rất rõ à?”

Hình như tôi có thể nghe tiếng lộp độp trong đầu Vương Chiêu. Ha ha, là tiếng lộp độp của có tật giật mình. Tối hôm qua hắn thật sự không làm chuyện gì, tôi càng không có căn cứ để trách hắn mập mờ với Đường Hiểu Thần. Nhưng nếu không thẹn với lòng thì bây giờ hắn sẽ không chột dạ, sẽ trả lời câu hỏi của tôi rất dễ dàng. Nếu không thẹn với lòng, thậm chí còn không thèm nhắc tới, bởi vì hắn tin bản thân hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi.

Tiếc là tình huống hiện giờ không phải như vậy.

Tôi đặt bút và bảng màu xuống, đẩy Vương Chiêu ra, đối diện với ánh mắt của hắn, không để hắn có chỗ trốn.

“Vương Chiêu, nói thật với em. Anh có ý với Đường Hiểu Thần đúng không?”

“Sao có chuyện đó được?!” Lúc này hắn phản ứng cực nhanh, “Nguyệt Nguyệt, tối qua là anh sai nhưng em đừng nghĩ lung tung được không? Anh chỉ yêu mình em, sao em lại nghĩ về anh như thế? Có phải anh đã làm gì không phù hợp khiến em hiểu lầm không?”

Thấy tôi không nói lời nào, Vương Chiêu liền vội vàng tuôn một tràng, toàn những lời thừa thãi. Nói tới nói lui cũng chỉ là anh chỉ yêu mình em, người khác anh nhìn không vừa mắt. Ồ, còn giơ tay thề chỉ yêu mình tôi tuyệt không hai lòng nữa đấy.

Tôi cười: “Em chỉ hỏi một câu thôi, sao anh hoảng hốt thế? Anh hoảng cái gì, hả?”

“Nguyệt Nguyệt, đừng đùa anh.” Vương Chiêu ngồi trên giường, một tay đặt lên đầu gối tôi, như thể làm vậy sẽ thể hiện được sự chân thành của hắn, “Em biết em quan trọng với anh thế nào mà.”

Hắn kéo tay tôi đặt lên ngực hắn.

Dưới tay tôi là trái tim hắn, nhịp đập rất ổn định.

“Ăn cơm đi.” Tôi bình tĩnh, “Anh nên đi làm.”

Tôi vùi đầu vẽ vời cả ngày. Tôi không biết mình vẽ bao lâu, từ sáng sớm đến sẩm tối, tôi hút hết một gói thuốc lá.

Buổi trưa Vương Chiêu có gọi cho tôi, còn săn sóc gọi cơm ngoài cho tôi, thỉnh thoảng lại nhắn tin làm phiền tôi.

Nói thật, hắn thoạt nhìn một điểm cũng không bằng phẳng.

Trong đầu quay cuồng, hóa bi phẫn thành năng lượng, điên cuồng vẽ vời, điên cuồng thay đổi kế hoạch, điên cuồng… Được rồi, tôi không biết mình có thể điên cuồng đến mức nào. Vương Chiêu nói tôi trạch, tôi không thể thừa nhận, bây giờ tôi mới biết, “trạch” mà hắn nói không phải nói tôi suốt ngày ở nhà mà là ám chỉ tôi gần như tự phong bế, không giao tiếp với bên ngoài. Cho nên khi tôi muốn tâm sự với ai đó, tôi nhận ra ngoài Vương Chiêu thì chẳng còn ai nữa.

Tôi chỉ có mình Vương Chiêu.

Lẽ nào tôi không có khát khao nói hết mọi thứ trong lòng ư? Lẽ nào tôi không khổ sở ư? Lẽ nào tôi không muốn chia sẻ niềm vui với người khác? Tất nhiên là không phải. Con người là động vật sống theo xã giao, nhưng tôi cách vòng xã giao ấy quá xa nên số người tôi có thể nói chuyện phiếm cùng đếm được bằng một bàn tay.

Con người là thế, mãi đến khi nếm trải hậu quả xấu mới biết mình đã làm sai việc gì. Hậu quả của mất bò mới lo làm chuồng là dùng gân cốt ra mà đánh đổi.

Thật kì lạ, khi tôi bùng lên khao khát giãi bày mãnh liệt, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Biên Dã.
Bình Luận (0)
Comment