[Cao Gia Phong Vân] Lãnh Quân Tình Ái

Chương 3

Vệ Ưởng hoảng hốt nhìn Cao Dật Hiên, hắn không biết Cao Dật Hiên vì cái gì đột nhiên ngã xuống đất, hắn kinh hoảng, “Ngươi sao vậy?”

Cao Dật Hiên chống tay, thét lên: “Đừng qua đây, Vệ Ưởng, Đừng qua đây!”

Đàm Thiên Diễn mỉm cười trao điều kiện: “Cao Dật Hiên, ngươi gọi hắn lại đây, ta liền đưa cho ngươi thuốc giải, như thế nào?”

Giương ánh mắt Cao Dật Hiên lạnh như băng lên, ánh mắt kia quyết tâm tuyệt không đầu hàng, uy lực mười phần quát: “Ta chết cũng không gọi hắn qua đây!”

Đàm Thiên Diễn thở dài một hơi, “Ta sẽ không làm khó hắn, Cao Dật Hiên, ngươi cũng biết ta nói ra là sẽ làm được, ta sẽ làm cho hắn thực nhẹ nhàng huống chi dưỡng một hài tử muốn giết ngươi ở bên người, chẳng phải là dưỡng hổ làm hoạn sao? Loại phiền toái này sớm giải quyết là chuyện ngươi nên làm.”

Dừng một chút, Đàm Thiên Diễn lại thì thầm ác ý: “Ngươi không nên cử động, khí độc sẽ không nhanh chóng lan toàn thân, hơn nữa chỉ cần ngươi bất động, cho dù không có thuốc giải, với công lực của ngươi cũng có thể bức khí độc ra ta với ngươi lúc này không có thù hận, chỉ là vì mệnh lệnh của tỷ tỷ, cũng không ngần ngại!”

Vệ Ưởng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng là hắn mơ hồ hiểu được Đàm Thiên Diễn sẽ làm hại Cao Dật Hiên, vì thế hắn vọt tới, quyền đấm cước đá với Đàm Thiên Diễn gào lên: “Ngươi làm gì với Cao Dật Hiên, mau làm hắn trở lại như trước!”

Võ công Vệ Ưởng yếu ớt, làm sao lại là đối thủ của Đàm Thiên Diễn!

Đàm Thiên Diễn bắt lấy tay Vệ Ưởng, thở dài đối Cao Dật Hiên nói: “Dật Hiên, chúng ta là bằng hữu, nhưng là tỷ tỷ vì ngươi chịu khổ nhiều lắm, nàng lại làm việc này, cũng là tình phi đắc dĩ yêu hận lẫn lộn chỉ sợ chính nàng đến, sẽ làm ngươi chịu đau đớn càng nhiều, không bằng ta thay thế nàng đến, vậy ngươi chịu thống khổ sẽ ít hơn. Ta sẽ rất nhanh khiến cho hắn thoải mái, ít nhất sẽ không tra tấn hắn.” Hắn vừa nói vừa hướng ngón tay về phía Vệ Ưởng.

Cao Dật Hiên đã mềm nhũn trên đất, nhưng y bất chấp đứng dậy, giận dữ hét: “Dừng tay!”

Khi bạch phiến Đàm Thiên Diễn gần chạm tới đầu Vệ Ưởng, cửa phòng lại mở ra, bất quá lần này người tới ngay cả một tiếng động cũng không có.

Hắn ôn nhu nói: “Đàm đại ca, buông tay, ngươi biết ta không thích nghe mùi máu tanh, nhưng là tình phi đắc dĩ, ta cũng sẽ động thủ, thỉnh không để ta hạ độc thủ này với ngươi được không? Dù sao ngươi cũng là khách là bạn của Cao gia chúng ta.”

Hắn nói chuyện cực kỳ ôn nhu, nhưng để lộ ra một phần ý kiên định cùng hàn ý lạnh lẽo, làm cho người ta cảm giác được hắn nhất định nói được làm được.

Giọng Đàm Thiên Diễn thoáng chút than thở, “Đa tạ ngươi, Cao Dật Tĩnh, trở về đúng lúc, ta có thể nói với tỷ tỷ ta, Cao gia hiện có hai huynh đệ, ta một người thắng không được hai, nàng sẽ không trách tội ta nếu không thật sự muốn ta giết một tiểu hài tử trói gà không chặt, ta cũng không hạ thủ được.”

Cao gia lão tam Cao Dật Tĩnh tươi cười nhu hòa ôm Đàm Thiên Diễn: “Đa tạ hảo tâm của ngươi, Đàm đại ca, đã lâu không gặp, ngươi hẳn là thường lui tới, Cao gia chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi!”

Đàm Thiên Diễn lắc đầu, không ngại ngần, “Được rồi, ngươi đấy tiểu tử hại người có bộ mặt tươi cười ôn nhu, không cần lục soát ta, thuốc giải này cầm đi bất quá độc này cực kỳ hung mãnh, ăn thuốc giải, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày một đêm là được!” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Cao Dật Tĩnh nhận thuốc giải, cho Cao Dật Hiên ăn.

Lúc sau Cao Dật Hiên nuốt vào thuốc giải vào, từ từ hóa giải chất độc, mới hôn mê bất tỉnh.

Vệ Ưởng vội vàng chạy đến bên người Cao Dật Hiên: “Hắn sao vậy, Cao Dật Hiên sao vậy?”

Cao Dật Tĩnh liếc hắn một cái, hắn lâu rồi không có về nhà, không biết thiếu niên nhỏ tuổi này là ai, nhưng nhìn hành động hắn quan tâm lúng túng, hắn ôn nhu cười nói: “Nhị ca ta không có việc gì, chẳng qua bây giờ có chút suy yếu, ngươi cầm tay hắn, nói với hắn, cho hắn biết ngươi quan tâm hắn.”

Vệ Ưởng không đợi nói lời hai chủ động cầm tay Cao Dật Hiên.

Cao Dật Tĩnh ôm Cao Dật Hiên trở lại phòng y, sau đó hỏi: “Ngươi không về phòng ngủ đi?”

Vệ Ưởng lắc lắc đầu, “Không, ta muốn bên Cao Dật Hiên, sắc mặt hắn trắng bệch a!”

Cao Dật Tĩnh cười tủm tỉm, “Vậy ngươi cùng ở lại đi, để hắn ngủ một giấc, sáng mai hắn tỉnh lại, hẳn là tốt rất nhiều.”

Vệ Ưởng gật gật đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Cao Dật Tĩnh.

Cao Dật Tĩnh cười nói: “Ta quên tự giới thiệu, ta là Cao gia lão tam Cao Dật Tĩnh, là đệ đệ của Cao Dật Hiên, ngươi xem chúng ta có phải có chút giống nhau không?”

Vệ Ưởng nhìn nhìn Cao Dật Tĩnh, đích xác hắn cùng Cao Dật Hiên có hơi giống nhau, chính là Cao Dật Hiên mặt dài nhỏ, thoạt nhìn có chút lạnh như băng, hắn ngơ ngác nói: “Bất quá Cao Dật Hiên đẹp hơn.”

Cao Dật Tĩnh sửng sốt, cười cười (đểu), Cao Dật Hiên có diện mạo tương đối bình thường trong năm huynh đệ bọn hắn, không ngờ thiếu niên này lại nói diện mạo y đẹp hơn. Dường như nhìn thấu cái gì đó, hắn liếc mắt nhìn Cao Dật Hiên một cái, lại quay đầu lại nhìn Vệ Ưởng, mỉm cười nói: “Đúng, hắn đẹp hơn ta, ngươi ở trong này chăm sóc hắn nếu ngươi mệt, thì về phòng ngủ đi, ta đi xử lý một số chuyện.”

Lát sau Cao Dật Tĩnh rời phòng, Vệ Ưởng chăm sóc Cao Dật Hiên, một thoáng lại giúp hắn đắp chăn, một thoáng giúp hắn lau mặt, mãi đến lúc chính hắn mệt mới ngủ ở bên giường.

Canh tư, bình thường là lúc Cao Dật Hiên tỉnh lại, mặc kệ đêm trước mệt mỏi như thế nào, lúc này hắn liền tỉnh lại. Khi mở mắt ra, thấy Vệ Ưởng đang ngủ bên giường, hắn vươn tay, vuốt mấy sợi tóc của hắn.

Vệ Ưởng mẫn cảm phản ứng, mở to mắt nhìn Cao Dật Hiên.

“Đi ngủ đi, ta tốt hơn nhiều rồi!”

Vệ Ưởng tinh tế nhìn kỹ sắc mặt Cao Dật Hiên, lắc lắc đầu, “Quái lạ, mặt của ngươi vẫn trắng bệch như quỷ, căn bản là không có tốt hơn nhiều.”

“Ta nói ta tốt hơn nhiều!”

“Ta nói kỳ lạ, ngươi không có nghe đến a?” Sau khi Vệ Ưởng rống lên, bỗng nhiên gõ vào đầu của mình, “Ngươi thân thể không thoải mái, ta sao lại có thể hét lên với ngươi!”

Tiện đà, hắn dùng sức đỡ thân Cao Dật Hiên, đẩy y vào bên trong. “Ngươi ngoan ngoãn đi ngủ, ta biết ngươi đều dậy lúc này, nhưng hiện giờ ngươi đương bệnh, không thể dậy sớm được, ngươi phải ngủ thêm một chút, tự ta sẽ đi học bài, ngươi không cần dạy ta.”

Trong nháy mắt khuôn mặt lạnh băng của Cao Dật Hiên trở nên nhu hòa, “Ngươi chăm sóc ta một đêm, ngươi cũng mệt mỏi rồi.”

Lời của y làm cho mặt Vệ Ưởng đỏ bừng lên, không tự nhiên, lại hét lên: “Ta không có chăm sóc ngươi, ta...... là ta ngủ không được, thực nhàm chán, mới chạy đến phòng của ngươi, không biết làm gì, liền nằm ngủ ở bên giường ngươi ta nhất định là mộng du, hoặc là bị quỷ ám, cho nên mới chạy đến phòng ngươi, ta thật không có chăm sóc ngươi!”

Hắn càng nói càng bối rối, trên mặt lại càng thêm hồng lên, lại nhìn đến khóe môi Cao Dật Hiên hình như có mộtt vệt nhếch lên, hắn tức giận thôi vào ngực y, chỉnh nhanh lại khuôn mặt đang nóng lên. “Ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ta ngay cả mộng du cũng không được sao? Ngươi cười là ý gì, ngươi nói a! Ngươi không nói rõ ràng, đợi lát nữa mà ta ám sát ngươi ác.”

Nghe lời uy hiếp kỳ quái của hắn, Cao Dật Hiên trên mặt lạnh băng đã biến mất không dấu vết, hắn không muốn vạch trần lời nói dối không được ‘cao minh’ cho lắm của hắn, ôn nhu nói: “Đúng, ngươi thật sự bị mộng du.”

Bị Cao Dật Hiên cười đến mặt đỏ bừng, Vệ Ưởng cố mạng kiên trì lời nói chính mình, không chịu thừa nhận chính mình chăm sóc y cả đêm.”Đúng rồi, ta chính là bị mộng du, cho nên mới chạy đến phòng ngươi, bằng không phòng ngươi thối chết được, ngươi thối đến muốn chết được, ta mới không cùng ở một phòng với ngươi.”

Thấy hắn cưỡng từ đoạt lí, giấu đầu hở đuôi, Cao Dật Hiên không phản, ngược lại đem giường nhượng một nửa, nụ cười càng mở rộng, nói mềm giọng: “Bằng không ngươi đi lên cùng ngủ với ta! Giường này rất lớn.”

Cùng ngủ với y?

Vệ Ưởng thiếu chút nữa sợ đến mức thối lui vài bước, chỉ có vợ chồng mới có thể ngủ cùng nhau, hắn cùng Cao Dật Hiên ngủ cùng nhau rất là kỳ quái. Hắn lắc đầu lia lịa, hơn nữa hắn vốn không phải là người giấu được băn khoăn, hoảng hốt, lại càng thốt ra nỗi lo lắng: “Vợ chồng mới có thể ngủ cùng nhau, cũng mới có thể cầm tay nhau, sau đó tống tử hạc đưa hài tử vào trong bụng nương tử, ta là nam nhân, sao có thể với ngươi ngủ cùng nhau? Vạn nhất tống tử hạc đưa lầm, đưa vào trong bụng ta thì biết làm sao?”

(Cái lý luận gì thế????? Oo)

Nghe lời ‘phán xét’ về vợ chồng vô cùng ‘to lớn’, Cao Dật Hiên rốt cục thấp giọng cười rộ lên, y vuốt ve tóc Vệ Ưởng, ánh mắt trở nên phi thường nhu hòa, còn ẩn hàm một số dấu tích buồn thương không giống bình thường.”Vệ Ưởng, ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử mà thôi.”

Nói hắn là tiểu hài tử là cái ý gì? (đúng thế chỉ là một đứa trẻ, tội nghiệp ngươi Hiên ah ngoáy ngoáy =..=)

Vệ Ưởng gạt tay y, “Ngươi có ý gì? Nói ta là tiểu hài tử, ta đã mười bảy tuổi rồi, người bình thường đã sớm thành thân, có thể làm phụ thân rồi.”

Ánh mắt Cao Dật Hiên bỗng dưng phát hỏa, “Ngươi muốn thành thân sao? Vệ Ưởng, ngươi có thích cô nương nào rồi sao?”

Vệ Ưởng có chút không được tự nhiên rống to: “Còn không giết được ngươi, ta sao có thể thành thân? Trừ phi giết được ngươi, nếu không ta tuyệt đối không thành thân.”

“Nếu ngươi cả đời không giết được ta? Cả đời sẽ ở lại bên cạnh ta, cả đời cũng không thành thân sao?”

Cao Dật Hiên nín thở nhìn hắn, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Vệ Ưởng sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, trong lòng có chút nghi hoặc, hắn gãi gãi đầu, sau đó vỗ mạnh tự hỏi sao hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. “Đúng vậy! Võ công của ngươi mạnh như thế, vạn nhất ta giết không được ngươi thì làm sao đây?”

Suy nghĩ chốc lát rồi lại ngước đầu lên, hắn tự tin nói: “Ta không nghĩ không giết được ngươi, dù sao ta vẫn ở lại Cao gia, một ngày nào ta sẽ tìm được cơ hội giết ngươi.”

“Vậy sao vừa rồi ngươi không giết ta? Ta không có khả năng chống cự a!”

Cao Dật Hiên vừa nói như thế, Vệ Ưởng mới phách ngạch nói: “Đúng ác, ngươi vừa rồi không có khí lực chống cự, ta quên hết, ta nhìn thấy ngươi nằm dưới đất, ta liền cái gì cũng quên, ngay cả báo thù cũng quên.”

Vệ Ưởng ‘hùng biện’ tự nhiên đến thế, làm hắn để lộ ra sự quan tâm vừa rồi Cao Dật Hiên té xỉu, Cao Dật Hiên trong lòng có chút kích động, lại càng vuốt ve tóc hắn hơn, tựa hồ như không khống chế được tình cảm của mình.

Vệ Ưởng chỉ cảm thấy tay hắn như đem mình đè thấp xuống, giận khiển trách: “Đừng vuốt đầu của ta, ngươi muốn đè cho ta lùn sao?”

Cao Dật Hiên rụt tay về, nhưng đôi mắt giống như ngọn lửa bốc cháy, miệng thì thào lẩm bẩm: “Chờ ngươi lớn một chút, Vệ Ưởng, chờ ngươi lớn lên một chút nữa, có lẽ một năm nữa –”

(Đã thế mà ngoáy ngoáy không được đâu hề hề)

“Chờ ta lớn lên một chút? Để làm gì? Ta hiện tại cũng rất lớn, ta đã muốn mười bảy tuổi! Như vậy còn không đủ lớn sao? Vậy bao nhiêu tuổi mới tính là lớn?”

Với tính oán giận trẻ con của hắn, Cao Dật Hiên cười, tâm tình càng thêm thoải mái. “Ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử, Vệ Ưởng.”

Không đợi Vệ Ưởng phản đối lại, y một tay kéo hắn trên giường.

Vệ Ưởng muốn ngăn tay y, “Ngươi làm gì vậy? Ta không thể ngủ cùng giường với ngươi, tống tử hạc sẽ đưa lầm, nó sẽ cho là ta với ngươi là vợ chồng, sẽ đem tiểu anh hài (em bé) tặng cho ta, ta cũng không phải nương tử của ngươi –”

Kéo Vệ Ưởng lên giường, Cao Dật Hiên chế trụ hắn xuống, không cho hắn giãy giụa, rồi sau đó khẽ cười nói: “Tống tử hạc đưa con là lúc nửa đêm, hiện tại trời đã sáng, nó đã sớm nghỉ ngơi, không đưa con nữa.”

Vệ Ưởng mở to mắt, “Thật vậy hả? Tống tử hạc chỉ đưa con lúc nửa đêm, trời đã sáng sẽ không đưa?”

“Trong chuyện xưa không phải đều nói tống tử hạc nửa đêm mới đưa tử sao?” Cao Dật Hiên thở dài, thuận miệng nói cái lý do (vớ vẩn =..=).

Vệ Ưởng nghiêng đầu suy nghĩ, dường như thực sự có chuyện như vậy, hắn rốt cục không giãy giụa nữa gật đầu nói: “Vậy tống tử hạc nghỉ ngơi rồi, nó sẽ không đưa nhầm tiểu bảo bảo vào trong bụng ta, đúng hay không?”

“Đúng!” Nói ra chữ này, Cao Dật Hiên nhịn không được bật cười.

Nụ cười của y nhu hòa trên khuôn mặt luôn lạnh lùng, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng anh tuấn.

Vệ Ưởng ngơ ngác nhìn hắn, buột miệng thốt lên: “Ngươi thật là đẹp!”

Nghe hắn ca ngợi không chút nào che dấu, toàn thân Cao Dật Hiên một trận rung động, thanh âm thoáng khàn khàn: “Phải không? Chỉ sợ bộ dạng ta không bằng các huynh đệ nhà chúng ta.”

Vệ Ưởng nhớ tới hôm nay mới vừa gặp qua tam đệ Cao Dật Hiên, hắn lắc đầu quầy quậy, “Nào có, bộ dạng ngươi đẹp hơn nhiều so với tam đệ ngươi.”

Cao Dật Hiên thâm trầm nở nụ cười, tiếng cười vô cùng khoái trá.”Ngươi là người đầu tiên nói như thế, Vệ Ưởng!”

Tiếng cười thâm trầm kia, không hiểu sao làm cho Vệ Ưởng cảm thấy toàn thân không thoải mái, mặt của hắn chịu không được nóng bừng lên, bắt lấy chăn, dồn sức kéo chăn che mặt Cao Dật Hiên.”Ngươi muốn ngủ thì ngủ đi, nhìn ta cười làm gì, sớm biết ngươi thích cười như thế, vậy ngươi bình thường đều lạnh băng mà không cười với người khác.”

Vừa nói đến đây, Vệ Ưởng dường như nhớ tới cái gì, kêu một tiếng a quái dị, “Đúng rồi, ngươi trước kia cũng không cười, sao mới bị bệnh một đêm, hôm nay liền cười khác thường, ngươi không phải phát sốt đó chứ?”

Cao Dật Hiên buồn cười nhìn bộ dáng vừa sợ vừa réo.

Vệ Ưởng vội vàng kéo chăn ra khỏi Cao Dật Hiên, đưa tay lên trán của hắn, “Ngươi không có phát sốt sao?”

Cao Dật Hiên đưa tay hắn bỏ xuống, nói nhỏ: “Ta tốt thật mà, chỉ là có chút uể oải.”

Bị kéo tay ra, Vệ Ưởng liền ở trên mặt, trên người của y sờ loạn xạ, nghĩ muốn kiểm tra có nơi nào không thoải mái hay không.

Cao Dật Hiên nhắm mắt lại để hắn chạm, cảm nhận sự mềm mại cùng độ ấm của tay hắn, cho đến chính mình chịu đựng không nổi, hô hấp có chút dồn dập, mới kéo tay hắn xuống.”Đủ rồi, ta không có phát sốt.”

Vệ Ưởng không vui trừng mắt nhìn y. Cao Dật Hiên không ngần ngại đẩy Vệ Ưởng nằm xuống, tái đem chăn mỏng đắp lên người hắn, “Hảo hảo ngủ một giấc, Vệ Ưởng.”

Vệ Ưởng trợn to mắt, không chịu thua nói: “Ta cho ngươi biết, Cao Dật Hiên, ta là nhìn ngươi sinh bệnh, cho nên mới không có đánh lén ngươi, chờ ngươi hết bệnh rồi, sẽ không chuyện tốt như vậy đâu.”

“Ý của ngươi nói là ngươi không ‘sấn nhân chi nguy’, có phải hay không?”

“Sấn nhân chi nguy?” Vệ Ưởng suy nghĩ một chút.

Cao Dật Hiên cũng nằm xuống, giải thích: “‘Sấn nhân chi nguy’ chính là thừa dịp người khác gặp nguy hiểm, còn làm thương tổn hắn, cái này gọi là làm ‘sấn nhân chi nguy’.”

Vệ Ưởng tức giận hét to: “Ta biết rồi, ngươi không cần giải thích, làm như ta thực sự dốt nát.”

Cao Dật Hiên ôm vai hắn, đem hắn ôm vào trong lòng, “Ngươi không ngu ngốc, Vệ Ưởng, ngươi chính là đơn thuần, thô lỗ, tuổi còn nhỏ, nhưng là ta biết ngươi một chút cũng không dốt nát!”

Bị Cao Dật Hiên ôm vào trong lòng đích thực cảm giác rất kỳ quái, Vệ Ưởng nhịn không được giãy giụa, mặt của hắn không hiểu sao nóng lên, “Buông tay, buông tay ra, ôm ta như vậy có chút kỳ quái, hơn nữa ta chính là không đơn thuần, tuổi của ta cũng không nhỏ, lại càng không thô lỗ!”

Ánh mắt Cao Dật Hiên nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, đưa tay vén mớ tóc lộn xộn ra, “Tuổi của ngươi nếu không nhỏ, ngươi sẽ biết ta muốn làm gì?”

Hắn nghe không hiểu được hàm ý, Vệ Ưởng kinh ngạc nhìn hắn.

Cao Dật Hiên đem ánh mắt chuyển qua đôi môi đỏ mọng của hắn, vươn ngón tay, chậm rãi miết môi dưới của hắn một thoáng, thanh âm trầm thấp mang theo hỏa nhiệt: “Miệng vết thương trên môi có vẻ tốt hơn nhiều, thuốc kia quả nhiên hữu hiệu.”

Cảm nhận được ngón tay y chạm vào môi dưới nóng rực, Vệ Ưởng cả người liền run rẩy chỉ thấy đôi mắt Cao Dật Hiên càng trở nên sâu lắng, tựa hồ muốn hút toàn bộ vào, hắn không khỏi run rẩy môi, giống như là muốn nói cái gì lại nói không được, chỉ có thể run run.

Đưa hắn hết thảy toàn bộ biến hóa vào trong mắt, tiếng gọi của Cao Dật Hiên khàn khàn mang theo lửa lòng: “Vệ Ưởng.”

Vệ Ưởng phát run càng dữ dội hơn, toàn thân của hắn nóng lên, tựa như muốn bốc cháy, kỳ quái nhất chính là, hạ thân hắn đã nóng sưng lên, khiến cho hắn cảm thấy không được thoải mái, dường như là mình sinh bệnh kỳ quái gì đó.

“Ta muốn ngủ!” Hắn quát to một tiếng, đẩy Cao Dật Hiên ra, kéo chăn đắp toàn thân, thân hình hơi hơi run rẩy, bởi vì vừa rồi luồng nhiệt kia còn trong cơ thể hắn chạy toán loạn, cảm giác kia thật mạnh liệt, rất kỳ lạ, tim vẫn nhảy loạn xạ, hắn lo lắng chính mình có thể vì tim đập quá nhanh mà chết hay không?

Hắn dùng hai chân chặn ‘biểu trưng nam tính’, bởi nó gây rối quái gỡ, liên tục sưng nóng lên, hắn không tự chủ được lấy tay đè xuống, hắn không rõ chính mình rốt cuộc bị cái gì, toàn thân đều nóng lên, trên mặt vẫn đỏ bừng, giống như muốn đốt cháy mặt của hắn, tim của hắn, hắn tựa như hài tử sợ hãi tay chân luống cuống.

“Được rồi, chúng ta đều nghỉ ngơi, ngủ một chút đi!”

Cao Dật Hiên trầm nhu nói, cũng không vội buộc hắn đối mặt với tình cảm của mình, y cười cười nằm xuống, không hề quấy nhiễu hắn.

Vệ Ưởng quay lưng với Cao Dật Hiên, hắn tuy rằng không có cưỡng chế chính mình đối diện y, nhưng là y một tay nhẹ nhàng ôm vai chính mình, động tác kia không cứng rắn, chỉ cần hắn muốn vùng vẫy, là có thể dễ dàng ném tay y ra, nhưng hắn không làm như vậy, chỉ là liếc mắt nhìn lén tay y.

Ngón tay Cao Dật Hiên thon dài, mà ngón trỏ của y mới vừa rồi còn đặt trên môi của mình, loại cảm giác này thật kỳ quái, hơn nữa sáng hôm qua còn ngậm ngón tay của y, ngón tay dường như bỏ thêm cái gì đó, làm cho hắn toàn thân không ngừng nóng lên.

Hắn nhìn len lén ngón tay Cao Dật Hiên, toàn thân nhiệt lại càng lan toản, hắn nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, hơn nữa Cao Dật Hiên ngủ ở phía sau hắn, tựa như cũng không có ngủ như là đang nhìn hắn.

Hắn cảm nhận được ánh mắt cháy rực như làm bỏng cả thân hắn truyền từ phía sau, ánh mắt kia lại nóng rực, lại ấm áp, làm toàn thân hắn nóng hừng hực.

Vệ Ưởng bị Cao Dật Hiên ôm nằm cứ như vậy, thẳng lúc trời sáng, mới bị phó nhân kêu dậy.
Bình Luận (0)
Comment