Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 10


Lúc Yến Văn Bách lên lầu, cửa phòng của Yến Văn Gia đột nhiên mở ra.

Hai người đối mắt nhìn nhau một lúc, đáy mắt vẫn là vẻ thản nhiên.
Ánh mắt Yến Văn Gia khẽ động, rơi lên chiếc túi giữ nhiệt.

“Cô ta đưa cơm cho mày?”
Yến Văn Bách lãnh đạm trả lời: “Ừ.”
“Hiện tại mới biết lấy lòng người nhà họ Yến, cô ta không cảm thấy quá muộn rồi sao?” trong lời nói của Yến Văn Gia không hề mang một chút ý trào phúng nào, tựa như chỉ là đơn thuần cảm thấy khó hiểu cùng hiếu kỳ.
Yến Văn Bách trả lời không được câu hỏi này, bọn họ đối với người này đều không hiểu rõ….
Yến Văn Bách bĩu môi, cảm thấy bản thân vẫn còn cầm túi giữ nhiệt trong tay có chút ngốc.

Cậu vừa xoay người đi xuống lầu tới phòng bếp, vừa không kiên nhẫn nói: “Ồ, có thể là bị ma nhập rồi đi.”
Yến Văn Gia lặng lẽ nhìn cậu rời đi, sau đó mới đóng cửa phòng lại.
Yến Văn Gia lười biếng nằm trườn trên sô pha, đầu tiên là lật xem tạp chí, sau đó lại đánh ba ván game, lại lướt weibo một lúc, thưởng thức một chút tin tức tạp nham hôm nay,… thậm chí còn xem được một bộ phim.

Cậu vẫn là không đợi được Cố Tuyết Nghi tới tìm.
Yến Văn Gia bĩu môi….

chỉ có vậy thôi sao?
Cậu còn cho rằng cô ta thừa cơ phát tác lửa giận, cố gắng bắt cậu gọi một tiếng “chị dâu”, đối với cậu giảng đạo lý vô nghĩa, thậm chí còn lớn tiếng chửi mắng… hận không thể đánh chết cậu.

Nhưng không có… cái gì cũng không có.

Việc giao tranh giữa bọn họ từ lúc ấn cậu xuống nước, tới hiện tại đã xem như kết thúc.
Cậu giống như một con kiến nhỏ bé đi ngang qua dưới mí mắt cô.

Cô chỉ là bộc phát thiện lương mà nhặt con kiến đó lên để sang một bên.

Sau đó….

không có sau đó nữa.
Trong đoàn phim, cô không có cùng cậu nói gì nữa, thậm chí đến ánh mắt cũng không nhìn nhiều thêm một cái.

Quay về nhà họ Yến, cũng như vậy….

ánh mắt cô nhìn cậu còn không nhiều bằng khi nhìn Yến Văn Bách.
Yến Văn Gia mạnh mẽ siết chặt tai nghe trong tay đến khi nó biến dạng, sau đó quay người nằm lên giường.

Nhìn lên trần nhà….


giống như lại suy tư, lại một ngày không biết ý nghĩa của việc tồn tại.

Yến Văn Gia ấn xuống hỗn loạn trong lòng, nhắm mắt lại.
Mà cái người bị nói là ma nhập, Cố Tuyết Nghi đang ngồi trong phòng, ấn theo trí nhớ, và thông tin tìm được trên mạng, chậm rãi làm các bước chăm sóc da.

Không như son phấn tại thời đại của cô, đồ dùng nơi này có hiệu quả hơn nhiều.

Đợi làm xong mọi thứ, cô lại chậm rãi hưởng thụ bữa tối và trái cây tráng miệng, lại tắm một lần nước nóng, mới đi ngủ.
Mà cái váy nhỏ mua tại cửa hàng kia, Cố Tuyết Nghi cũng không có vứt đi mà treo vào trong tủ đồ.

Cho dù trong nhà có nhiều sản nghiệp cơ nào, cũng không nên có thói quen lãng phí.
Người nhà họ Yến đều là dạng người chưa trưởng thành, bọn họ dưỡng thành có tính cách này, đương nhiên không phải chỉ là một ngày tạo thành.

Để kéo về chính đạo cũng không phải một ngày là có thể kéo về.

Trước tiên cứ thả lỏng đã….
Cái gì Yến Triều, Yến Văn Bách, Yến Văn Gia,….

một đống tên gọi chậm rãi lui ra khỏi đầu cô, cô chậm rãi ngủ một giấc thật ngon.
Ngày kế tiếp, Cố Tuyết Nghi khác với trước đây, thức dậy, tắm rửa, ăn sáng.

Trong biệt thự là một mảnh yên tĩnh.
“Tứ thiếu đi tới trường rồi.”
“Nhị thiếu….

nhị thiếu vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Đại khái là sợ Cố Tuyết Nghi nghĩ sai, nữ hầu vội vàng bổ sung một câu: “Trong thời gian nghỉ ngơi nhị thiếu không thích bị người khác làm phiền, vậy nên, vậy nên buổi sáng cậu ấy sẽ không xuống lầu đâu ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Tuyết Nghi bình thản trả lời.

Nữ giúp việc cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, xác nhận vài lần, Cố Tuyết Nghi thật sự không có tức giận, sau đó mới yên tâm rời đi.
Đại khái là từ lúc Giang Nhị tới thăm, tư thái của Cố Tuyết Nghi được tô điểm lên, nhà họ Yến không có Yến Triều, cũng giống như rắn mất đầu.

Cho dù biết Giản Xương Minh tới thăm, nhà họ Yến trên dưới cũng không cần lo lắng như vậy….
Còn chưa đợi được Giản Xương Minh tới cửa, thì vợ chồng Cố Học Dân đã tới trước.
Cố Tuyết Nghi muốn biết thêm nhiều tin tức bèn quay đầu hỏi nữ hầu: “Lần cuối cùng bọn họ tới cửa là khi nào?”
Nữ hầu ngớ ra.

Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “ Hình, hình như là ngày kết hôn của ngài với tiên sinh thì phải?”

Cố Tuyết Nghi: …………
Này cũng đủ lâu rồi đi.
Trước đây khi Giang Nhị tới cửa thăm hỏi, cũng không thấy bọn họ gọi điện tới, càng không có chuyện tới cửa thăm hỏi như vầy.

Hiện tại nguyên nhân đã rõ rồi…..

là bởi vì Giản Xương Minh?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, quan hệ của cô ấy cùng cha mẹ không tệ, nói cho cùng cô ấy có thể cùng Yến Triều kết hôn, vợ chồng Cố Học Dân cũng góp không ít lực, xem như đánh một ván cược lớn.

Mà từ rất sớm, vợ chồng Cố Học Dân vì để con gái có thể hòa mình vào giới thượng lưu để gả vào nhà có địa vị cao, mà tiêu tốn không ít tiền của lên người cô ấy.

Chỉ đáng tiếc, dùng tiền bạc vung đắp bên ngoài, khiến cho nguyên chủ trở thành cái loại hàng hóa gì….

vừa nhìn đã biết.

Không cần nghĩ cũng biết, vợ chồng Cố Học Dân cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.
Trước mắt Cố Tuyết Nghi không muốn chuyện của nhà họ Yến có người ngoài nhúng tay vào, cô cũng không sợ chút điều tiếng này….

“Tiếp tục ngăn lại đi.” Cố Tuyết Nghi nói.
“A?” Nữ hầu ngớ ra, lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Ng, ngăn lại?”
Nữ hầu vội chuyển mắt nhìn sắc mặt của Cố Tuyết Nghi, lúc này mới ý thức được cô không phải đang nói đùa.

“Nhưng mà, nếu như bọn họ không chịu rời đi….”
“Vậy để họ đứng đợi ngoài cửa đi.” Nhìn xem chịu được bao lâu.
“Nếu như bên ngoài nói nhà họ Yến thì sao…”
“Tính cách của tôi hung tàn cổ quái, dễ tức giận, làm ra chuyện như vậy không phải rất bình thường sao?” Cố Tuyết Nghi bình tĩnh hỏi lại.

“………” Có… lý…
Nữ hầu nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của cô, đột nhiên sinh ra cảm giác nhã nhặn như có như không của đời trước.

Nếu như không phải như vậy, phu nhân sao lại thay đổi giống như một người khác như vậy? Cô không chút để ý tới thế giới ngoài kia nói cô thế nào, chính cô tự mình nói ra.

Nhưng càng là như vậy, càng khiến người ta khó dùng những từ tiêu cực gắn lên người cô.
Từ sau khi Cố Tuyết Nghi và Yến Triều kết hôn, vợ chồng Cố Học Dân vẫn luôn đợi lấy được lợi ích từ nhà họ Yến.

Đúng, là có người nhìn cái dánh nhà họ Yến, đến cả một tiếng chào hỏi với nhà họ Yến cũng không cần, tự động cung cấp tất cả những thứ mà họ cần….
Nhưng rất nhanh, cái loại tiện nghi này bọn họ hưởng thụ không đến.


Trừ bỏ những thứ kia, những lợi ích mang tính thực chất, bọn họ một chút cũng không nhận được.
Vợ chống Cố Học Dân sao chịu cam tâm!
Bọn họ vẫn luôn đợi, đợi rồi lại đợi, cho tới bây giờ, Yến Triều mất tích rồi.

Mắt thấy đã đi sai bước, nhà họ Yến có thể sẽ đi xuống,… Giản Xương Minh thân là bạn tốt của Yến Triều, lại tự mình tới cửa thăm hỏi.

Vậy đây không phải nói rõ rằng, việc của Yến Triều có thể xoay chuyển? Càng có thể là, bọn họ vẫn có thể thừa cơ cùng Giản Xương Minh kết giao!
Đợi đã lâu như vậy vợ chồng Cố Học Dân đương nhiên không dễ dàng rời đi, liền cứ như vậy đứng ngoài cửa đợi.

Bọn không còn chưa chờ được Cố Tuyết Nghi ra mở cửa, thì đã chờ được thư ký của Yến Triều tới cửa.
Thư ký của Yến Triều họ Trần, gọi là Trần Vu Cẩn, rất có khí thế của Yến Triều, là một con hổ mặt cười.

Cố Học Dân vài năm trước có từng có qua lại một lão đại thương giới, người này đã từng ăn không ít thiệt thòi trong tay Trần Vu Cẩn.

Cố Học Dân tận mắt chứng kiến, nên cũng có vài phần ám ảnh.

Cho dù chưa nhìn thấy Yến Triều, nhưng nhìn cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười của Trần Vu Cẩn, Cố Học Dân vẫn theo bản năng rụt cổ lại.
“Trần tổng.” Cố Học Dân chào hỏi.
Giản Xương Minh quả nhiên tới rồi! Nếu không sao Trần Vu Cẩn lại tới chứ!
Nghĩ tới Giản Xương Minh sắp tới, Cố Học Dân cũng lớn gan hơn: “Hôm nay không biết thế nào, có thể là Tuyết Nghi vẫn chưa ngủ dậy đi.

Người hầu trong cái biệt thự này lại không dài mắt, nói thế nào cũng không chịu mở cửa cho chúng tôi vào….”
Trần Vu Cẩn cười cười: “Tôi trước vào xem trong đó xảy ra chuyện gì đã.”
Cố Học Dân vừa muốn nói “Được”, kết quả trong đầu vang lên một tiếng, đột nhiên phản ứng lại được, Trần Vu Cẩn tiến vào trong, vậy bọn họ không phải không được vào sao? Trần Vu Cẩn sao có thể quan tâm đến bọn họ!
Cái nhà họ Yến này từ trên xuống dưới, đến cả thủ hạ của Yến Triều, đều không đặt nhà họ Cố bọn họ vào trong mắt!
“Vậy tôi và Trần tổng cùng vào đi.” Cố Học Dân mở cửa xe, tiến vào trước: “Tôi cũng muốn xem Trần tổng làm sao mở được cửa.”
Trần Vu Cẩn trong lòng cảm thấy phiền chết được.

Quay đầu bảo tài xế tiến vào.
Cửa lớn biệt thự nhà họ Yến rất nhanh mở ra.

Xe của Trần Vu Cẩn tiến vào trong.

Cố Học Dân vừa định theo sau vào.

Nhưng không ngờ đường đi bên trong còn dài như vậy, quay đầu định lái xe vào.

Kết quả bọn họ vừa ngồi vào xe, cửa lớn lại đóng vào.
Sắc mặt của Cố Học Dân trầm xuống, nhịn không được mắng nhiếc vài câu.

Mẹ nó, chúng nó từng đứa từng đứa, đều không đặt ông đây vào trong mắt!
Trần Vu Cẩn rất nhanh đi tới cửa.

Nữ hầu nói: “Phu nhân đang ở tầng 2 đọc sách.”
Đọc sách gì? Trần Vu Cẩn buồn cười nghĩ.


Sẽ không phải là đọc mấy cuốn như , hay là cuốn sao?
Trần Vu Cẩn đáy lòng buồn cười, trên mặt lại không lộ ra chút ý cười nào, chỉ là treo ra nụ cười lễ phép.
Đi đến tầng hai, vừa lúc nhìn thấy Cố Tuyết Nghi đang từ ghế sô pha đứng lên, chân dậm trên tấm thảm lông dày mềm mại trên nền đất.

Bên cạnh sô pha không biết vì sao lại bày thêm một cái tủ lạnh, Cố Tuyết Nghi ngồi xổm xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra một vài thứ.
Nghe được tiếng bước chân, Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm quay đầu lại.
“Dùng trà chiều chứ?” Cố Tuyết Nghi hỏi.
Không giống khi đối đãi với Giang Nhị, thư ký của Yến Triều, là “người của mình”.
Khuôn mặt mộc dưới ánh mặt trời, trên người khoác một bộ váy màu xanh lục bảo vừa thân, chất liệu rất tốt càng tôn lên dáng người thon dài của cô.

Màu sắc thâm trầm, không hề già dặn, ngược lại càng tôn lên vẻ đặc biệt quý khí, hơn nữa còn tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Ánh mặt trời từ cửa sổ sau lưng bao bọc lấy cô, tạo nên một lớp hào quang đẹp đẽ, càng khiến vẻ đẹp vốn có của cô càng thêm vẻ không gì sánh bằng.
Biệt thự nhà họ Yến yên tĩnh vô cùng.

Đám người Yến Văn Gia đều không ở, đều không có chút ý tứ giúp vị chị dâu này vượt qua ải Giản Xương Minh.

Nhưng nếu thực sự bọn họ có ở đây cũng không có tác dụng gì.

Trần Vu Cẩn đối với việc này không có chút ngoài ý muốn nào.
Nhưng khiến anh ngoài ý muốn nhất chính là Cố Tuyết Nghi.

Vị Cố Tuyết Nghi này, không giống với Cố Tuyết Nghi.
Cô quay người rồi ngồi trở về sô pha, hơi cong người, giơ ngón tay thon dài ra, đẩy đĩa trái cây tới: “Dùng chút không?”
Tư thái bình tĩnh ôn hòa.

Trong một khoảnh khắc, Trần Vu Cẩn cảm thấy như bản thân đang gặp một Yến Triều khác.
Dưới lầu, lại thêm một chiếc xe tiến vào cổng nhà họ Yến.
Cố Học Dân cuối cùng cũng đợi được chiếc xe mà ông muốn đợi.

Nhưng cửa xe vừa hạ xuống, khuôn mặt lộ ra không phải là của Giản Xương Minh, mà là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi.
“Tôi là Giản Nhuế, tôi tới để gặp Yến phu nhân.”
“Chú nhỏ của tôi đã tới Yến thị đợi Trần tổng rồi.”
Giản Xương Minh cảm thấy không cần thiết phải đi tới nhà họ Yến một chuyến, hắn về đây là để trợ giúp Yến Triều.

Việc của Yến Triều thì tìm Trần Vu Cẩn là được rồi.

Còn về cái đám người nhà không an phận kia, cứ giao cho Giản Nhuế là được.
Mà Trần Vu Cẩn đang ngồi vào sô pha đối diện với Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi đã đổi sang cuốn sách khác để đọc, bên tay cô còn đặt cuốn sách mà cô đã xem được một nửa, phía ngoài có việc- — .
Ánh mắt Trần Vu Cẩn khẽ sáng lên.

Vừa đúng là cuốn sách mà hắn thích..

Bình Luận (0)
Comment